Quỳ cầu.
Ngốc Tiểu Ngư
2024-07-21 07:50:26
- Tốt, cám ơn ngươi!
Thần Dạ cũng không khách khí, lập tức liền đi vào phòng, trong khoảng thời gian này, từ Đại Danh Phủ chạy đến đây đã sắp khiên Thần Dạ quên mất hương vị giường ngủ là thế nào rồi!
- Liễu cô nương?
Thần Dạ chưa đi được mấy bước, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, trở lại hô:
- Ba ngày sau ngươi cùng Phong Ma đánh một trận, ta nghĩ, dùng cách làm người của Phong Ma, hắn hẳn sẽ không âm thầm hạ thủ lưu tình đấy chứ?
- Đúng vậy, sao vậy?
Liễu Nghiên có chút ngẩn người, không rõ Thần Dạ sao lại hỏi như vậy.
- Không có việc gì, đi nghỉ sớm đi, thương thế của ngươi, coi như là Thiên Thánh chi thể, cũng không thể bỏ qua được!
Thần Dạ khoát tay áo, đẩy cửa tiến vào phòng..
Bỏ qua mặt khiếm khuyết là Thiên Thánh chi thể cần lấy tiêu hao sinh mệnh lực làm đại giá thì ở các phương diện khác, nó quả thật cường hãn, thực tế lấy thương thế của Liễu Nghiên vậy mà từ ngoài lại không không thấy có gì khác thường cả, cũng không ảnh hưởng đến nàng thi triển các thủ đoạn.
Nhưng muốn chiến thắng Phong Ma.... Thần Dạ mi tâm có chút phát lạnh, người này làm việc quá mức cổ hủ rồi.
Ngồi trên trên giường, Thần Dạ cũng không lập tức chìm vào giấc ngủ, lịch lãm rèn luyện và chém giết thời gian dài tựa hồ đã khiến hắn quen với loại sinh hoạt giữa làn ranh sống chết, máu và đau nhức rồi, an nhàn như vậy ngược lại có chút không quen lắm.
- Trường Tôn Nhiên hiện giờ, có le đã ̃ trở lại Đế Đô Hoàng Thành rồi, không biết sao khi nàng trở về sẽ mang đến cho thế cục đế đô biến cố thế nào nữa?
Thần Dạ đột nhiên có chút nhớ đến cuộc sống trong đế đô, mình ở bên ngoài trải qua rất nhiều cực khổ, nhưng thân nhân trong nhà, gia gia bọn hắn, nhất định cũng không dễ chịu lắm a?
Thùng thùng!
Đang lúc Thần Dạ suy nghĩ, đột nhiên cửa gian phòng bị gõ vang, chợt thanh âm Liễu Chân truyền tới.
- Liễu lão ca!
Đánh mở cửa phòng, nhìn Liễu Chân với gương mặt cho chút khẩn trương, Thần Dạ cười khẽ nói:
- Liễu lão ca sao lại không đi nghỉ ngơi, tìm ta có việc a?
Nghe được câu hỏi, thần sắc tâm thần bất định của Liễu Chân cũng dần hòa hoãn lại, đi vào gian phong, sau khi đóng cửa thật kỹ bàn tay hắn liền khẽ đảo, xuất hiện một ít đan dược cùng với các đồ cần thiết để lịch lãm rèn luyện, lập tức nói:
- Tiểu huynh đệ, những thứ này đều là thứ ngươi có thể sử dụng, kính xin đừng nên ngại ít, nhận lấy đi.
Đối với những thứ này, Thần Dạ cũng không khách khí, hành tẩu ở bên ngoài, nhiều một ít chuẩn bị, tóm lại cũng tốt, dùng thế lực của Vũ Bang trong Đại Tuyên Phủ, lấy ra những thứ này chỉ là việc rất nhỏ, sẽ không ảnh hưởng gì đến gân cốt cả.
Sau khi thu đan dược và các đồ vật vào, Thần Dạ vừa cười vừa nói:
- Liễu lão ca, những vật này, kỳ thật không cần ngươi tự mình đưa tới, cho nên, có lời gì, ngươi cứ việc nói thẳng đi?
- Tiểu huynh đệ!
Liễu Chân chần chờ một lát, lên tiếng nói:
- Thân thế Nghiên nhi ngươi cũng đã biết, sự đặc thù của nàng, tiểu huynh đệ ngươi cũng tận mắt thấy qua. Những năm gần đây, vì Vũ Bang, Nghiên nhi không ngại cực khổ mệt nhọc, phàm là bất cứ cơ hội nào có thể khiến Vũ Bang lớn mạnh, Nghiên nhi đều chưa từng do dự qua, dù cơ hội này có nguy hiểm vạn phần!
- Nửa năm trước kia, ở bên ngoài thành bắc Đại Tuyên Phủ, Viễn Cổ sơn mạch phong ấn xuất hiện khe hở, Nghiên nhi liền mượn cơ hội tiến vào đó một chuyến, tuy rằng ở bên trong thu hoạch không nhỏ, nhưng một thân thương thế của nàng đến tận giờ vẫn chưa từng chuyển biến tốt đẹp, chuyến đi Tử Vong Sâm Lâm càng khiến thương thế nàng nặng hơn.
Liễu Nghiên là một nử tử đáng thương, từ nhỏ đã vị vứt bỏ, thân mang Thiên Thánh chi thể, lại là dùng sinh mệnh lực làm đại giá mới có thể phát huy ra được, có lẽ Liễu Nghiên có thể không cần, nhưng chỉ cần sau khi tiếp xúc võ đạo nàng liền thân bất do kỷ, cực kỳ bi ai.
Nhưng đồng thời, Liễu Nghiên lại là một nữ tư có ơn tất đáp, cực kỳ hiếu thuận, Thần Dạ có thể tưởng tượng được, vì Vũ Bang, nàng đã bỏ ra bao nhiêu.
Mà Liễu Nghiên làm tất cả cũng là vì khiến mình trước khi chết tận khả năng tranh thủ cho Vũ Bang.... Đây không thể nghi ngờ là một nử tử đáng được người tôn kính.
- Vì Vũ Bang, Nghiên nhi đã dốc hết toàn lực, nếu không có Vũ Bang ta, nàng đã trải qua rất tốt rồi, là ta vô năng, khiến mọi chuyện đều đặt trên người nàng.
Lời Liễu Chân nói đã có chút khàn giọng và nghẹn ngào....
- Cho nên tiểu huynh đệ, ta van cầu ngươi hãy giúp Vũ Bang ta một lần, thay thế Nghiên nhi đánh với Phong Ma một trận!
Trong lời Liễu Chân đã tràn đầy bất lực:
- Tình huống thân thể Nghiên nhi đã không cho phép nàng đại chiến một lần cường độ cao với Phong Ma nữa!
Nghe đến đó, trên mặt Thần Dạ không có chút biểu lộ kinh ngạc nào cả, hiển nhiên, hắn đã biết rõ, Liễu Chân đến đây là có chuyện gì rồi.
- Tiểu huynh đệ, nếu ngươi có thể giúp Nghiên nhi vượt qua cửa ải khó lần này, cao thấp Vũ Bang ta nguyện ý làm nô bộc, thề sống chết cống hiến sức lực cho tiểu huynh đệ ngươi, cả đời trung tâm không thay đổi!
Nhìn qua Thần Dạ, hai chân Liễu Chân lập tức quỳ xuống mặt đất.
Đàn ông dưới đầu gối là vàng, lạy trời quỳ xuống đất, quỳ sư trưởng, quỳ trưởng bối, lạy phụ mẫu! Liễu Chân nhưng mà làm con gái quỳ xuống!
Thần Dạ liền bước lên phía trước vịn Liễu Chân, nói:
- Liễu lão ca, có lời gì, ngươi cứ từ từ nói, như vậy, thật sự khiến ta không chịu nổi đâu
- Tiểu huynh đệ, ngươi nếu đáp ứng, ta liền lập tức đứng lên... nếu không...
Lời nói đến đây, bản thân Liễu Chân liền thở dài, chợt tự động chậm rãi đứng lên:
- Tiểu huynh đệ, ta biết rõ làm như vậy, có chút ép buộc, nhưng ta lại không còn cách nào khác, phóng mắt khắp toàn bộ Đại Tuyên Phủ, trong cùng thế hệ, ta chỉ có thể nghĩ đến ngươi....
- Ta có thể mất đi Vũ Bang, có thể mất đi mạng của mình, nhưng tuyệt đối không thể tiếp nhận Nghiên nhi nàng bị Ưng Bang vũ nhục, Nghiên nhi nàng nên có hạnh phúc mới đúng. Vì Nghiên nhi, ta có thể làm bất cứ chuyện gì.
Trong lòng Thần Dạ khẽ thở dài một tiếng, làm cha mẹ người, tình yêu lớn nhất cùng lắm cũng chỉ đến thế này thôi.
Bắc nhìn lại, vì mình có thể sống sót, mẫu thân không phải cũng thế sao?
- Liễu lão ca, các ngươi dẫn ta rời khỏi Tử Vong Sâm Lâm, đối với ta, coi như có ân, Thần Dạ ta cũng không phải là người vô tình, ngươi yên tâm, trận chiến ba ngày sau ta sẽ không đứng ngoài quan sát đâu.
Kỳ thật, từ sau khi Phong Ma rời đi trong lòng Thần Dạ đã có cách nghĩ muốn thay thể Liễu Nghiên đánh một trận, sở dĩ không nói với Liễu Nghiên là vì Thần Dạ cũng không rõ ràng lắm nếu mình làm vậy có lẽ nào sẽ khiến nàng không thoải mái hay không.
Hiện giờ Liễu Chân đã mở lời muốn nhờ, vậy liền thuận lý thành chương, không có bất kỳ điều gì phải lo lắng nữa rồi.
- Tiểu huynh đệ, cảm... Cảm ơn!
Sau khi xác nhận, Liễu Chân liền vui vẻ, đã có chút nói năng lộn xộn rồi.
Thần Dạ cũng không khách khí, lập tức liền đi vào phòng, trong khoảng thời gian này, từ Đại Danh Phủ chạy đến đây đã sắp khiên Thần Dạ quên mất hương vị giường ngủ là thế nào rồi!
- Liễu cô nương?
Thần Dạ chưa đi được mấy bước, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, trở lại hô:
- Ba ngày sau ngươi cùng Phong Ma đánh một trận, ta nghĩ, dùng cách làm người của Phong Ma, hắn hẳn sẽ không âm thầm hạ thủ lưu tình đấy chứ?
- Đúng vậy, sao vậy?
Liễu Nghiên có chút ngẩn người, không rõ Thần Dạ sao lại hỏi như vậy.
- Không có việc gì, đi nghỉ sớm đi, thương thế của ngươi, coi như là Thiên Thánh chi thể, cũng không thể bỏ qua được!
Thần Dạ khoát tay áo, đẩy cửa tiến vào phòng..
Bỏ qua mặt khiếm khuyết là Thiên Thánh chi thể cần lấy tiêu hao sinh mệnh lực làm đại giá thì ở các phương diện khác, nó quả thật cường hãn, thực tế lấy thương thế của Liễu Nghiên vậy mà từ ngoài lại không không thấy có gì khác thường cả, cũng không ảnh hưởng đến nàng thi triển các thủ đoạn.
Nhưng muốn chiến thắng Phong Ma.... Thần Dạ mi tâm có chút phát lạnh, người này làm việc quá mức cổ hủ rồi.
Ngồi trên trên giường, Thần Dạ cũng không lập tức chìm vào giấc ngủ, lịch lãm rèn luyện và chém giết thời gian dài tựa hồ đã khiến hắn quen với loại sinh hoạt giữa làn ranh sống chết, máu và đau nhức rồi, an nhàn như vậy ngược lại có chút không quen lắm.
- Trường Tôn Nhiên hiện giờ, có le đã ̃ trở lại Đế Đô Hoàng Thành rồi, không biết sao khi nàng trở về sẽ mang đến cho thế cục đế đô biến cố thế nào nữa?
Thần Dạ đột nhiên có chút nhớ đến cuộc sống trong đế đô, mình ở bên ngoài trải qua rất nhiều cực khổ, nhưng thân nhân trong nhà, gia gia bọn hắn, nhất định cũng không dễ chịu lắm a?
Thùng thùng!
Đang lúc Thần Dạ suy nghĩ, đột nhiên cửa gian phòng bị gõ vang, chợt thanh âm Liễu Chân truyền tới.
- Liễu lão ca!
Đánh mở cửa phòng, nhìn Liễu Chân với gương mặt cho chút khẩn trương, Thần Dạ cười khẽ nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Liễu lão ca sao lại không đi nghỉ ngơi, tìm ta có việc a?
Nghe được câu hỏi, thần sắc tâm thần bất định của Liễu Chân cũng dần hòa hoãn lại, đi vào gian phong, sau khi đóng cửa thật kỹ bàn tay hắn liền khẽ đảo, xuất hiện một ít đan dược cùng với các đồ cần thiết để lịch lãm rèn luyện, lập tức nói:
- Tiểu huynh đệ, những thứ này đều là thứ ngươi có thể sử dụng, kính xin đừng nên ngại ít, nhận lấy đi.
Đối với những thứ này, Thần Dạ cũng không khách khí, hành tẩu ở bên ngoài, nhiều một ít chuẩn bị, tóm lại cũng tốt, dùng thế lực của Vũ Bang trong Đại Tuyên Phủ, lấy ra những thứ này chỉ là việc rất nhỏ, sẽ không ảnh hưởng gì đến gân cốt cả.
Sau khi thu đan dược và các đồ vật vào, Thần Dạ vừa cười vừa nói:
- Liễu lão ca, những vật này, kỳ thật không cần ngươi tự mình đưa tới, cho nên, có lời gì, ngươi cứ việc nói thẳng đi?
- Tiểu huynh đệ!
Liễu Chân chần chờ một lát, lên tiếng nói:
- Thân thế Nghiên nhi ngươi cũng đã biết, sự đặc thù của nàng, tiểu huynh đệ ngươi cũng tận mắt thấy qua. Những năm gần đây, vì Vũ Bang, Nghiên nhi không ngại cực khổ mệt nhọc, phàm là bất cứ cơ hội nào có thể khiến Vũ Bang lớn mạnh, Nghiên nhi đều chưa từng do dự qua, dù cơ hội này có nguy hiểm vạn phần!
- Nửa năm trước kia, ở bên ngoài thành bắc Đại Tuyên Phủ, Viễn Cổ sơn mạch phong ấn xuất hiện khe hở, Nghiên nhi liền mượn cơ hội tiến vào đó một chuyến, tuy rằng ở bên trong thu hoạch không nhỏ, nhưng một thân thương thế của nàng đến tận giờ vẫn chưa từng chuyển biến tốt đẹp, chuyến đi Tử Vong Sâm Lâm càng khiến thương thế nàng nặng hơn.
Liễu Nghiên là một nử tử đáng thương, từ nhỏ đã vị vứt bỏ, thân mang Thiên Thánh chi thể, lại là dùng sinh mệnh lực làm đại giá mới có thể phát huy ra được, có lẽ Liễu Nghiên có thể không cần, nhưng chỉ cần sau khi tiếp xúc võ đạo nàng liền thân bất do kỷ, cực kỳ bi ai.
Nhưng đồng thời, Liễu Nghiên lại là một nữ tư có ơn tất đáp, cực kỳ hiếu thuận, Thần Dạ có thể tưởng tượng được, vì Vũ Bang, nàng đã bỏ ra bao nhiêu.
Mà Liễu Nghiên làm tất cả cũng là vì khiến mình trước khi chết tận khả năng tranh thủ cho Vũ Bang.... Đây không thể nghi ngờ là một nử tử đáng được người tôn kính.
- Vì Vũ Bang, Nghiên nhi đã dốc hết toàn lực, nếu không có Vũ Bang ta, nàng đã trải qua rất tốt rồi, là ta vô năng, khiến mọi chuyện đều đặt trên người nàng.
Lời Liễu Chân nói đã có chút khàn giọng và nghẹn ngào....
- Cho nên tiểu huynh đệ, ta van cầu ngươi hãy giúp Vũ Bang ta một lần, thay thế Nghiên nhi đánh với Phong Ma một trận!
Trong lời Liễu Chân đã tràn đầy bất lực:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Tình huống thân thể Nghiên nhi đã không cho phép nàng đại chiến một lần cường độ cao với Phong Ma nữa!
Nghe đến đó, trên mặt Thần Dạ không có chút biểu lộ kinh ngạc nào cả, hiển nhiên, hắn đã biết rõ, Liễu Chân đến đây là có chuyện gì rồi.
- Tiểu huynh đệ, nếu ngươi có thể giúp Nghiên nhi vượt qua cửa ải khó lần này, cao thấp Vũ Bang ta nguyện ý làm nô bộc, thề sống chết cống hiến sức lực cho tiểu huynh đệ ngươi, cả đời trung tâm không thay đổi!
Nhìn qua Thần Dạ, hai chân Liễu Chân lập tức quỳ xuống mặt đất.
Đàn ông dưới đầu gối là vàng, lạy trời quỳ xuống đất, quỳ sư trưởng, quỳ trưởng bối, lạy phụ mẫu! Liễu Chân nhưng mà làm con gái quỳ xuống!
Thần Dạ liền bước lên phía trước vịn Liễu Chân, nói:
- Liễu lão ca, có lời gì, ngươi cứ từ từ nói, như vậy, thật sự khiến ta không chịu nổi đâu
- Tiểu huynh đệ, ngươi nếu đáp ứng, ta liền lập tức đứng lên... nếu không...
Lời nói đến đây, bản thân Liễu Chân liền thở dài, chợt tự động chậm rãi đứng lên:
- Tiểu huynh đệ, ta biết rõ làm như vậy, có chút ép buộc, nhưng ta lại không còn cách nào khác, phóng mắt khắp toàn bộ Đại Tuyên Phủ, trong cùng thế hệ, ta chỉ có thể nghĩ đến ngươi....
- Ta có thể mất đi Vũ Bang, có thể mất đi mạng của mình, nhưng tuyệt đối không thể tiếp nhận Nghiên nhi nàng bị Ưng Bang vũ nhục, Nghiên nhi nàng nên có hạnh phúc mới đúng. Vì Nghiên nhi, ta có thể làm bất cứ chuyện gì.
Trong lòng Thần Dạ khẽ thở dài một tiếng, làm cha mẹ người, tình yêu lớn nhất cùng lắm cũng chỉ đến thế này thôi.
Bắc nhìn lại, vì mình có thể sống sót, mẫu thân không phải cũng thế sao?
- Liễu lão ca, các ngươi dẫn ta rời khỏi Tử Vong Sâm Lâm, đối với ta, coi như có ân, Thần Dạ ta cũng không phải là người vô tình, ngươi yên tâm, trận chiến ba ngày sau ta sẽ không đứng ngoài quan sát đâu.
Kỳ thật, từ sau khi Phong Ma rời đi trong lòng Thần Dạ đã có cách nghĩ muốn thay thể Liễu Nghiên đánh một trận, sở dĩ không nói với Liễu Nghiên là vì Thần Dạ cũng không rõ ràng lắm nếu mình làm vậy có lẽ nào sẽ khiến nàng không thoải mái hay không.
Hiện giờ Liễu Chân đã mở lời muốn nhờ, vậy liền thuận lý thành chương, không có bất kỳ điều gì phải lo lắng nữa rồi.
- Tiểu huynh đệ, cảm... Cảm ơn!
Sau khi xác nhận, Liễu Chân liền vui vẻ, đã có chút nói năng lộn xộn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro