Quyết định. (1)
Ngốc Tiểu Ngư
2024-07-21 07:50:26
Diệp Thước cùng Thiết Dịch Thiên đẩy cửa vào, nhìn bộ dáng trầm tư của Thần Dạ, hai người không khỏi cùng kêu lên cười nói:
- Có phải không cách nào chọn lựa cho nên có chút buồn rầu hay không?
Thần Dạ đau khổ cười một tiếng, nói:
- Thân phận của Lăng nhi các ngươi cũng không phải là không biết, đến cuối cùng ta sẽ thương tổn nàng.
- Nha...
Hai người nhất thời kéo dài thanh âm:
- Còn là Lăng nhi a!
- Này, các ngươi đứng đắn một chút có được hay không?
Thần Dạ đảo cặp mắt trắng dã.
- Được, nghiêm chỉnh nói.
Diệp Thước nghiêm mặt nói:
- Thần Dạ, vì ngươi, Huyền Lăng tháo ra ngụy trang nhiều năm, đây không phải là người bình thường có thể làm được. Ở lúc nàng một mình đi tới Thần gia, bản thân liền đã biểu lộ thái độ của nàng rồi.
- Tình cảm của nàng, ta hiểu, chính là bởi vì ta hiểu được thấu triệt cho nên không cách nào tiếp nhận...
- Ngươi cũng không hiểu!
Diệp Thước nhàn nhạt cười lạnh:
- Thần Dạ, tính cách của ngươi quyết định ngươi đem tất cả mọi chuyện đều xem quá trọng yếu, hơn nữa liên lụy đến gia tộc huynh đệ bằng hữu, ngươi sẽ càng thêm cẩn thận, vô luận là làm chuyện gì đều phải có một cái chu toàn mới có thể làm ra quyết định. Hai chữ mạo hiểm liền là ta cùng Dịch Thiên đối với ngươi đã hiểu rõ rất nhiều năm rồi, rất ít khi xuất hiện qua.
- Đây ngược lại cũng thôi đi, Thần gia ở trên đầu sóng ngọn gió, làm bất cứ chuyện gì tự nhiên là phải cẩn thận vô cùng. Nhưng mà áp lực của ngươi quá lớn, bị đè nén quá lâu, bất tri bất giác để cho ngươi khi đối mặt với những chuyện khác đồng dạng là quá mức lý tính.
- Thần Dạ!
Diệp Thước lạnh lùng như cũ:
- Ngươi phải nhớ kỹ, ngươi không phải là một người đối mặt với tất cả, lại càng không phải là một người đang chiến đấu, cho nên ngươi không cần thiết đem mọi chuyện đều ôm vào trong người mình, đem tất cả áp lực đều tự mình cõng trên lưng. Cho nên có lúc ngươi có thể vì mình mà tùy hứng một hồi, đi càn rỡ một hồi.
- Ngươi lo lắng cho Huyền Lăng, sợ cùng nàng ở chung một chỗ đến cuối cùng sẽ thương tổn nàng, nhưng chuyện tương lai ai có thể dự liệu? Nếu không cách nào dự liệu, ngươi làm sao biết kết cục cuối cùng là thương tổn nàng, mà không phải là cho nàng hạnh phúc?
- Nàng nguyện ý lựa chọn ngươi, làm sao biết nàng cũng chưa làm tốt chuẩn bị đầy đủ cho phần lựa chọn này, ngay cả hiện tại đều chưa chuẩn bị xong, chẳng lẽ ở trong thời gian tiếp theo, một nữ tử như nàng có dũng khí như vậy ngươi cũng không cấp cho nàng dũng khí có hạnh phúc?
Thần Dạ chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt giống như điện bắt đầu dũng động...
Gian phòng vẫn an tĩnh, ngay cả Diệp Thước cùng Thiết Dịch Thiên rời đi, Thần Dạ cũng chưa từng phát hiện ra...
Trong đầu của hắn một mực hồi tưởng đến những lời vừa rồi của Diệp Thước, một nữu tử đều có dũng khí lựa chọn, Thần Dạ ngươi chẳng lẽ liền không cấp cho nàng dũng khí có hạnh phúc sao?
Rất lâu sau đó, Thần Dạ lớn tiếng cười khổ:
- Diệp Thước, Dịch Thiên, không phải là ta không có dũng khí cho, mà là ta không biết nên cho như thế nào. Tương lai nếu là ta có đủ thực lực, như vậy ta đúng là cừu nhân giết cha của nàng, hủy gia tộc của nàng, cái hạnh phúc này ta muốn cho như thế nào?
- Mặc dù nàng thật cũng chuẩn bị xong, nhưng ta còn thật là không có một chút chuẩn bị, huống chi ta càng thêm không biết phải chuẩn bị như thế nào cho phải!
Thần Dạ cũng là muốn hành động theo cảm tính một chút, muốn tùy hứng một hồi, nhưng hắn làm không được, vì như theo lời Diệp Thước nói, lúc hắn làm hành sự thường thường đều suy nghĩ nhiều lắm.
Song, có thể nào không suy nghĩ?
Hắn bây giờ biết chắc sự đáng quý của sinh mệnh, càng hiểu được nắm chắc không dễ, càng thêm quý trọng cơ hội không dễ mà đến. Vô luận là Thần gia hay là mẫu thân, Thần Dạ mặc dù không đem chính mình nhìn đến có bao nhiêu trọng yếu, Thần gia hiện tại có lẽ không cần giao ra quá nhiều nhưng mà mẫu thân thì ntn
Thần Dạ vẫn còn nhớ rõ chuyện trên Bắc Vọng sơn năm đó, mấy tên hắc y nhân kia xuất hiện nhẹ nhàng đẩy một cái liền khiến cho căn cơ của mình bị hủy, mà mẫu thân ở trong tay bọn họ đồng dạng không có nửa điểm sức hoàn thủ!
Tu vi của mẫu thân đến tột cùng là như thế nào thì ngay lúc đó ở trong lòng Thần Dạ cũng không có một cái ấn tượng đại khái, phụ thân ở vào cảnh giới Trung Huyền nếu như mẫu thân tức giận thì phụ thân ngay cả một chiêu cũng không đón được.
Tức giận cùng với không tiếp được đó cũng không phải là phụ thân đau lòng mẫu thân mà không động thủ, hoặc là động thủ thì sẽ hạ thủ lưu tình, mà là thật thật sự sự ở trong tỷ thí thì phj thân tan tác!
Tu vi của mẫu thân như thế, Thần Dạ có thể bảo đảm coi như là lão gia tử cũng không thể nào khiến cho phụ thân tan tác như thế được, nói cách khác, tu vi của mẫu thân còn phải ở trên lão gia tử!
Như thế tính ra, tu vi của mấy tên hắc y nhân kia có thể nghĩ được!
Thần Dạ chưa bao giờ đem chuyện trên Bắc Vọng sơn nói ra cặn kẽ với người trong nhà, nhưng chỉ cần là một việc mẫu thân bị bắt đi liền đủ để cho mọi người trong Thần gia đều biết những người đó không phải là bọn họ có khả năng đối kháng.
Vì vậy trách nhiệm này liền chỉ có thể để một mình Thần Dạ đi gánh vác, hắn cũng không muốn bởi vì chuyện của mình mà làm cho cả Thần gia bị liên lụy vào một tràng nguy cơ không cách nào thoát khỏi.
Vì mẫu thân, vì người nhà đoàn tụ, Thần Dạ phải hảo hảo sống tốt, mà cuộc sống trong cái thế giới này ngoại trừ thực lực ra còn cần cẩn thận cùng lý trí đầy đủ!
Đối với Huyền Lăng, trong lòng hắn cũng có hảo cảm khác thường, theo thời gian trôi qua, mặc dù nhiều năm chưa từng ở chung, hần hảo cảm lúc trước tạo nên cũng không có bởi vì thời gian trôi qua mà yếu bớt, ngược lại giống như là rượu nguyên chất, thời gian càng lâu càng phát ra hương vị ngọt ngào!
Nhưng hắn không cách nào vì thế mà làm ra một cái lựa chọn sáng suốt, mặc dù Diệp Thước nói rất đúng, đó cũng chỉ có thể làm như vậy.
Có lẽ hết thảy đều giao cho trời xanh, giao cho thời gian tới quyết định, cách làm như thế cũng không phải là phong cách của Thần Dạ, nhưng hắn quả thật không có phương pháp giải quyết tốt hơn.
Nhẹ thở dài, Thần Dạ nhắm mắt ngồi xuống, ngủ say chữa thương sau nửa tháng, sau khi tỉnh lại lại sợ mọi người gấp gáp mà đi ra khỏi phòng, thế cho nên không kịp đi hảo hảo cảm thụ một chút biến hóa sau khi tỉnh lại của lần trọng thương này.
Về phần những chuyện khác liền tạm thời ném đi không quan tâm!
Đao linh giác tỉnh, tuy nói Cổ Đế điện còn chưa hồi phục, hơn nữa còn thần bí, nhưng có đao linh ở đây, tu luyện ngày sau chắc chắn sẽ có biến hóa rất lớn.
Mà Thiên Đao thân là Hỗn Nguyên chi bảo, ở giai đoạn trước mắt này, tu vi của mình tịnh không đủ để thủ hộ bảo bối bậc này, đừng nói là Hỗn Nguyên chi bảo, cho dù là Thần binh cho tới Tiên thiên linh bảo đều sẽ để cho những người khác vọng động mơ ước.
- Có phải không cách nào chọn lựa cho nên có chút buồn rầu hay không?
Thần Dạ đau khổ cười một tiếng, nói:
- Thân phận của Lăng nhi các ngươi cũng không phải là không biết, đến cuối cùng ta sẽ thương tổn nàng.
- Nha...
Hai người nhất thời kéo dài thanh âm:
- Còn là Lăng nhi a!
- Này, các ngươi đứng đắn một chút có được hay không?
Thần Dạ đảo cặp mắt trắng dã.
- Được, nghiêm chỉnh nói.
Diệp Thước nghiêm mặt nói:
- Thần Dạ, vì ngươi, Huyền Lăng tháo ra ngụy trang nhiều năm, đây không phải là người bình thường có thể làm được. Ở lúc nàng một mình đi tới Thần gia, bản thân liền đã biểu lộ thái độ của nàng rồi.
- Tình cảm của nàng, ta hiểu, chính là bởi vì ta hiểu được thấu triệt cho nên không cách nào tiếp nhận...
- Ngươi cũng không hiểu!
Diệp Thước nhàn nhạt cười lạnh:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Thần Dạ, tính cách của ngươi quyết định ngươi đem tất cả mọi chuyện đều xem quá trọng yếu, hơn nữa liên lụy đến gia tộc huynh đệ bằng hữu, ngươi sẽ càng thêm cẩn thận, vô luận là làm chuyện gì đều phải có một cái chu toàn mới có thể làm ra quyết định. Hai chữ mạo hiểm liền là ta cùng Dịch Thiên đối với ngươi đã hiểu rõ rất nhiều năm rồi, rất ít khi xuất hiện qua.
- Đây ngược lại cũng thôi đi, Thần gia ở trên đầu sóng ngọn gió, làm bất cứ chuyện gì tự nhiên là phải cẩn thận vô cùng. Nhưng mà áp lực của ngươi quá lớn, bị đè nén quá lâu, bất tri bất giác để cho ngươi khi đối mặt với những chuyện khác đồng dạng là quá mức lý tính.
- Thần Dạ!
Diệp Thước lạnh lùng như cũ:
- Ngươi phải nhớ kỹ, ngươi không phải là một người đối mặt với tất cả, lại càng không phải là một người đang chiến đấu, cho nên ngươi không cần thiết đem mọi chuyện đều ôm vào trong người mình, đem tất cả áp lực đều tự mình cõng trên lưng. Cho nên có lúc ngươi có thể vì mình mà tùy hứng một hồi, đi càn rỡ một hồi.
- Ngươi lo lắng cho Huyền Lăng, sợ cùng nàng ở chung một chỗ đến cuối cùng sẽ thương tổn nàng, nhưng chuyện tương lai ai có thể dự liệu? Nếu không cách nào dự liệu, ngươi làm sao biết kết cục cuối cùng là thương tổn nàng, mà không phải là cho nàng hạnh phúc?
- Nàng nguyện ý lựa chọn ngươi, làm sao biết nàng cũng chưa làm tốt chuẩn bị đầy đủ cho phần lựa chọn này, ngay cả hiện tại đều chưa chuẩn bị xong, chẳng lẽ ở trong thời gian tiếp theo, một nữ tử như nàng có dũng khí như vậy ngươi cũng không cấp cho nàng dũng khí có hạnh phúc?
Thần Dạ chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt giống như điện bắt đầu dũng động...
Gian phòng vẫn an tĩnh, ngay cả Diệp Thước cùng Thiết Dịch Thiên rời đi, Thần Dạ cũng chưa từng phát hiện ra...
Trong đầu của hắn một mực hồi tưởng đến những lời vừa rồi của Diệp Thước, một nữu tử đều có dũng khí lựa chọn, Thần Dạ ngươi chẳng lẽ liền không cấp cho nàng dũng khí có hạnh phúc sao?
Rất lâu sau đó, Thần Dạ lớn tiếng cười khổ:
- Diệp Thước, Dịch Thiên, không phải là ta không có dũng khí cho, mà là ta không biết nên cho như thế nào. Tương lai nếu là ta có đủ thực lực, như vậy ta đúng là cừu nhân giết cha của nàng, hủy gia tộc của nàng, cái hạnh phúc này ta muốn cho như thế nào?
- Mặc dù nàng thật cũng chuẩn bị xong, nhưng ta còn thật là không có một chút chuẩn bị, huống chi ta càng thêm không biết phải chuẩn bị như thế nào cho phải!
Thần Dạ cũng là muốn hành động theo cảm tính một chút, muốn tùy hứng một hồi, nhưng hắn làm không được, vì như theo lời Diệp Thước nói, lúc hắn làm hành sự thường thường đều suy nghĩ nhiều lắm.
Song, có thể nào không suy nghĩ?
Hắn bây giờ biết chắc sự đáng quý của sinh mệnh, càng hiểu được nắm chắc không dễ, càng thêm quý trọng cơ hội không dễ mà đến. Vô luận là Thần gia hay là mẫu thân, Thần Dạ mặc dù không đem chính mình nhìn đến có bao nhiêu trọng yếu, Thần gia hiện tại có lẽ không cần giao ra quá nhiều nhưng mà mẫu thân thì ntn
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thần Dạ vẫn còn nhớ rõ chuyện trên Bắc Vọng sơn năm đó, mấy tên hắc y nhân kia xuất hiện nhẹ nhàng đẩy một cái liền khiến cho căn cơ của mình bị hủy, mà mẫu thân ở trong tay bọn họ đồng dạng không có nửa điểm sức hoàn thủ!
Tu vi của mẫu thân đến tột cùng là như thế nào thì ngay lúc đó ở trong lòng Thần Dạ cũng không có một cái ấn tượng đại khái, phụ thân ở vào cảnh giới Trung Huyền nếu như mẫu thân tức giận thì phụ thân ngay cả một chiêu cũng không đón được.
Tức giận cùng với không tiếp được đó cũng không phải là phụ thân đau lòng mẫu thân mà không động thủ, hoặc là động thủ thì sẽ hạ thủ lưu tình, mà là thật thật sự sự ở trong tỷ thí thì phj thân tan tác!
Tu vi của mẫu thân như thế, Thần Dạ có thể bảo đảm coi như là lão gia tử cũng không thể nào khiến cho phụ thân tan tác như thế được, nói cách khác, tu vi của mẫu thân còn phải ở trên lão gia tử!
Như thế tính ra, tu vi của mấy tên hắc y nhân kia có thể nghĩ được!
Thần Dạ chưa bao giờ đem chuyện trên Bắc Vọng sơn nói ra cặn kẽ với người trong nhà, nhưng chỉ cần là một việc mẫu thân bị bắt đi liền đủ để cho mọi người trong Thần gia đều biết những người đó không phải là bọn họ có khả năng đối kháng.
Vì vậy trách nhiệm này liền chỉ có thể để một mình Thần Dạ đi gánh vác, hắn cũng không muốn bởi vì chuyện của mình mà làm cho cả Thần gia bị liên lụy vào một tràng nguy cơ không cách nào thoát khỏi.
Vì mẫu thân, vì người nhà đoàn tụ, Thần Dạ phải hảo hảo sống tốt, mà cuộc sống trong cái thế giới này ngoại trừ thực lực ra còn cần cẩn thận cùng lý trí đầy đủ!
Đối với Huyền Lăng, trong lòng hắn cũng có hảo cảm khác thường, theo thời gian trôi qua, mặc dù nhiều năm chưa từng ở chung, hần hảo cảm lúc trước tạo nên cũng không có bởi vì thời gian trôi qua mà yếu bớt, ngược lại giống như là rượu nguyên chất, thời gian càng lâu càng phát ra hương vị ngọt ngào!
Nhưng hắn không cách nào vì thế mà làm ra một cái lựa chọn sáng suốt, mặc dù Diệp Thước nói rất đúng, đó cũng chỉ có thể làm như vậy.
Có lẽ hết thảy đều giao cho trời xanh, giao cho thời gian tới quyết định, cách làm như thế cũng không phải là phong cách của Thần Dạ, nhưng hắn quả thật không có phương pháp giải quyết tốt hơn.
Nhẹ thở dài, Thần Dạ nhắm mắt ngồi xuống, ngủ say chữa thương sau nửa tháng, sau khi tỉnh lại lại sợ mọi người gấp gáp mà đi ra khỏi phòng, thế cho nên không kịp đi hảo hảo cảm thụ một chút biến hóa sau khi tỉnh lại của lần trọng thương này.
Về phần những chuyện khác liền tạm thời ném đi không quan tâm!
Đao linh giác tỉnh, tuy nói Cổ Đế điện còn chưa hồi phục, hơn nữa còn thần bí, nhưng có đao linh ở đây, tu luyện ngày sau chắc chắn sẽ có biến hóa rất lớn.
Mà Thiên Đao thân là Hỗn Nguyên chi bảo, ở giai đoạn trước mắt này, tu vi của mình tịnh không đủ để thủ hộ bảo bối bậc này, đừng nói là Hỗn Nguyên chi bảo, cho dù là Thần binh cho tới Tiên thiên linh bảo đều sẽ để cho những người khác vọng động mơ ước.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro