Rời đi. (1)
Ngốc Tiểu Ngư
2024-07-21 07:50:26
- Công tử, La cô.... La gia chủ đưa ra yêu cầu, chúng ta đều đồng ý....
Không đợi La Linh nói câu gì, từ trong đám người, người trung niên trước đây ngồi ở vị trí bên trái trong đại sảnh kia đã vội vàng nói.
- A, đều đồng ý phải không?
Thần Dạ thâm ý sâu sắc cười cười, rồi hỏi:
- La cô nương, nhưng không biết ngươi đưa ra cho bọn họ, là điều kiện gì?
Hỏi xong, Thần Dạ lại xua tay, cũng không để cho La Linh nói, mà là tự mình tiếp tục nói:
- Hôm nay ta mời mọi người lại đây, cũng không có nói quanh co vòng vèo nhiều như vậy. Ta chỉ có một điều kiện, sau này La gia thay thế Thu gia và Cuồng Đao Quán, không hơn. Không biết các vị có ý kiến gì không ?
La Linh ngây ra một lúc, mọi người ở đây cũng là thất thần. Mới vừa rồi La Linh nói cùng bọn họ, đâu phải là cái này a! Nhưng mà không có biện pháp, ai bảo người thiếu niên trước mặt này có bản lĩnh thực lực hơn xa bọn họ.
- Bọn ta tự không có dị nghị. Kỳ thật, công tử cùng La gia chủ tiêu diệt Thu gia và Cuồng Đao Quán. Như vậy, các ngươi tự nhiên liền có khả năng thay thế địa vị của bọn họ tại trấn Thanh Dương
Vẻn vẹn là trầm lặng một hồi, mọi người liền vội vàng nói.
Nghe vậy, Thần Dạ cười nhẹ mà nói:
- Mọi người thật đúng là nể tình. Vốn tưởng rằng, ta phải phí thêm miệng lưỡi một phen, hoặc là, còn phải lấy một vài người khai đao....
Trong lòng mọi người không khỏi run lên một hồi như vậy. May mắn là thay đổi khá nhanh, cũng may mắn người thiếu niên này kịp thời gây ra một phen động tĩnh lớn đến như vậy. Nói cách khác, nếu như bọn họ thật sự xảy ra xung đột cùng La gia, đang làm một vài chuyện đổ máu. Như vậy, ở trấn Thanh Dương, chỉ sợ lần thứ hai trong không gian lại lượn lờ trôi nổi một mùi máu tươi nồng nặc.
Cũng không có người nào lại cho rằng, người thiếu niên nhìn như dễ gần đang đứng trước mặt này, sẽ là người nhân từ!
- Nếu tất cả mọi người đồng ý, như vậy, ta liền thả lỏng ở trong lòng. Hy vọng không có người bằng mặt không bằng lòng, nếu không ta không ngại thanh lý trấn Thanh Dương, chỉ còn lại có La gia!
Hắn vừa nói ra, tất cả mọi người lần thứ hai run rẩy tâm thần. Bọn họ biết, người thiếu niên nói lời này, đâu phải là nói chơi một chút mà thôi. Lập tức, mọi người cùng kêu lên:
- Công tử yên tâm, bọn ta sau này, theo La gia như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Nếu có hai lòng, đành chịu thiên lôi đánh xuống!
- Hảo!
Thần Dạ cất tiếng cười, quay sang nhìn về phía La Linh mà nói:
- Những thứ đoạt được ở Thu gia và Cuồng Đao Quán, sau khi ngươi thu hoạch chỉnh lý một lượt, trấn Thanh Dương có bao nhiêu thế lực, liền chiếu theo đó mà xuất ra bấy nhiêu phần, mỗi nhà một phần! Những thứ này, là ta cho các ngươi lễ ra mắt. Chỉ cần các ngươi chiếu cố La gia cho tốt, thì sau này sẽ có lợi ích lớn hơn nữa cho các ngươi !
- Đa tạ công tử!
Mọi người vui mừng, âm thanh không chỉ có đồng đều hơn một chút, mà đồng dạng nghe ra cũng êm dịu hơn rất nhiều.
Thấy vậy, Thần Dạ cũng là hiểu ý cười một tiếng. Nếu muốn có được người khác thực lòng dốc lực, chỉ dựa vào vũ lực thật xa không đủ. Điểm này, Thần Dạ từ thuở nhỏ đã rõ ràng, ân uy song hành thì mới là vương đạo!
- Công tử, ngươi không cần gì sao?
Sau khi mọi người rời đi, La Linh hỏi. Mặc dù nàng cũng biết, với những gì Thần Dạ đã thể hiện ra ngoài thì mấy thứ này của Thu gia và Cuồng Đao Quán, làm thế nào mà hắn để mắt tới ?
Thần Dạ lắc đầu, cười nói:
- Cầm đi mua chuộc lòng người, chẳng phải là tốt sao? Tin tưởng cứ như vậy, ngay cả khi bọn họ không phải thành tâm đối với La gia ngươi, nhưng ít ra sau này sẽ không gây ra quá nhiều khó khăn. Tóm lại một câu nói, La cô nương, La gia muốn lại quật khởi, thì sẽ dựa vào tu vi cá nhân của ngươi cùng các thuộc hạ trung thành !
- Ta sẽ không phụ lòng công tử ngươi dành tất cả cho ta !
Một đôi mắt nhung nhìn Thần Dạ, dần dần, sự mềm yếu trong con ngươi bắt đầu tiêu tan. Mà thay vào đó, là sự kiên định lúc đối mặt đông đảo chủ nhân các thế lực ở trấn Thanh Dương, đồng thời, cũng cực kì tình cảm !
Nếu như không có Thần Dạ, hôm nay La gia sẽ không có hy vọng mới. Càng không có sự khởi đầu hoàn toàn mới của La Linh nàng. Nếu như không có Thần Dạ, hôm nay chính mình, ắt sẽ phải dùng đến cái chết ở trước mặt Võ Thiên Kỳ để bảo tồn sự trong sạch của chính mình. Nhưng nếu đã đến một chuyến như vậy, thì mọi người La gia chỉ sợ sẽ một người cũng không lưu!
La Linh không sợ chết, nhưng lại sợ La gia mà cha mẹ dốc sức dựng xây sẽ hoàn toàn biến mất ở trong thế gian loài nguời.
Cho nên, tại rất nhiều buổi tối, nàng đều hỏi chính mình. Khi đến ngày thoả thuận kết thúc thì chính mình đến tột cùng là muốn bảo tồn sự trong sạch, hay là bảo tồn gia tộc?
Vấn đề này, cho tới bây giờ cũng không có một đáp án xác thực.
May mà, tại lúc gian nan nhất cùng bất lực nhất thì Thần Dạ xuất hiện. Người thiếu niên này, nhìn như không lớn hơn được bao nhiêu so với chính mình, nhưng rồi chính đôi vai cũng không phải quá rộng kia của hắn cứ như vậy chống đỡ cả bầu trời cho chính mình !
- Phụ lòng ta, không có vấn đề gì. Nhưng ngàn vạn lần không nên phụ lòng mình ngươi mới phải.
Thần Dạ nhìn La Linh thật sâu, sau khi tự động bỏ qua tình cảm ở trong mắt của nàng, hắn nói:
- Ta phải rời khỏi đây, sau này một mình ngươi nhớ bảo trọng!
- Đã liền đi sao?
La Linh thì thầm nói nhỏ, đôi mắt nhung kia không muốn rời khỏi bóng dáng trước mặt chỉ chốc lát. Khi nàng thấy hắn đã nhấc bước chân, muốn cực kì nhanh chóng rời đi, thì nàng vội vàng hỏi:
- Công tử, có cái gì, là ta có thể làm cho ngươi đây?
Thần Dạ cười nói:
- Chiếu cố bản thân cho tốt là được.
- Chẳng lẽ, chỉ một chút ta có thể làm cho ngươi mà cũng không có sao?
Đôi mắt La Linh bỗng nhiên ảm đạm đi. Nàng cũng biết, bằng vào tu vi và năng lực của chính mình, điều có khả năng làm được thật sự không nhiều lắm. Nhưng cho dù chỉ có một chút thì đều đủ để cho nàng mỉm cười.
Bởi vì đến một chuyện như vậy, thì giữa hai người còn có một tầng liên lạc. Trong tim của hắn, vào lúc nhàn hạ, lúc xông xáo mệt mỏi thì có lẽ hắn liền sẽ nghĩ tới, ở trấn Thanh Dương có một cô nương tên là La Linh, từng vì hắn đã làm một ít chuyện.
Ánh mắt của Thần Dạ, từ trên người La Linh nhẹ nhàng lướt rời đi. Hắn nhìn ra xa xa hướng về phía phương trời xa xăm. Nơi đó, hẳn chính là phương hướng tới đế đô Hoàng Thành chứ ?
- La cô nương, ngươi thật sự muốn giúp ta làm chút chuyện?
Một lát sau, Thần Dạ hỏi nhỏ.
- Mời Công tử mau nói, bất kể là cái gì, cho dù muốn mạng của ta, ta sẽ làm tất cả.
La Linh hai mắt sáng ngời, vội vàng nói, dường như sợ chỉ sau một cái chớp mắt, đối phương sẽ đổi ý.
Nghe vậy, Thần Dạ cười nói:
- Cái đó không phải khủng bố cứ như ngươi nói vậy, nhưng mà cũng sẽ rất không dễ dàng.
Không đợi La Linh nói câu gì, từ trong đám người, người trung niên trước đây ngồi ở vị trí bên trái trong đại sảnh kia đã vội vàng nói.
- A, đều đồng ý phải không?
Thần Dạ thâm ý sâu sắc cười cười, rồi hỏi:
- La cô nương, nhưng không biết ngươi đưa ra cho bọn họ, là điều kiện gì?
Hỏi xong, Thần Dạ lại xua tay, cũng không để cho La Linh nói, mà là tự mình tiếp tục nói:
- Hôm nay ta mời mọi người lại đây, cũng không có nói quanh co vòng vèo nhiều như vậy. Ta chỉ có một điều kiện, sau này La gia thay thế Thu gia và Cuồng Đao Quán, không hơn. Không biết các vị có ý kiến gì không ?
La Linh ngây ra một lúc, mọi người ở đây cũng là thất thần. Mới vừa rồi La Linh nói cùng bọn họ, đâu phải là cái này a! Nhưng mà không có biện pháp, ai bảo người thiếu niên trước mặt này có bản lĩnh thực lực hơn xa bọn họ.
- Bọn ta tự không có dị nghị. Kỳ thật, công tử cùng La gia chủ tiêu diệt Thu gia và Cuồng Đao Quán. Như vậy, các ngươi tự nhiên liền có khả năng thay thế địa vị của bọn họ tại trấn Thanh Dương
Vẻn vẹn là trầm lặng một hồi, mọi người liền vội vàng nói.
Nghe vậy, Thần Dạ cười nhẹ mà nói:
- Mọi người thật đúng là nể tình. Vốn tưởng rằng, ta phải phí thêm miệng lưỡi một phen, hoặc là, còn phải lấy một vài người khai đao....
Trong lòng mọi người không khỏi run lên một hồi như vậy. May mắn là thay đổi khá nhanh, cũng may mắn người thiếu niên này kịp thời gây ra một phen động tĩnh lớn đến như vậy. Nói cách khác, nếu như bọn họ thật sự xảy ra xung đột cùng La gia, đang làm một vài chuyện đổ máu. Như vậy, ở trấn Thanh Dương, chỉ sợ lần thứ hai trong không gian lại lượn lờ trôi nổi một mùi máu tươi nồng nặc.
Cũng không có người nào lại cho rằng, người thiếu niên nhìn như dễ gần đang đứng trước mặt này, sẽ là người nhân từ!
- Nếu tất cả mọi người đồng ý, như vậy, ta liền thả lỏng ở trong lòng. Hy vọng không có người bằng mặt không bằng lòng, nếu không ta không ngại thanh lý trấn Thanh Dương, chỉ còn lại có La gia!
Hắn vừa nói ra, tất cả mọi người lần thứ hai run rẩy tâm thần. Bọn họ biết, người thiếu niên nói lời này, đâu phải là nói chơi một chút mà thôi. Lập tức, mọi người cùng kêu lên:
- Công tử yên tâm, bọn ta sau này, theo La gia như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Nếu có hai lòng, đành chịu thiên lôi đánh xuống!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Hảo!
Thần Dạ cất tiếng cười, quay sang nhìn về phía La Linh mà nói:
- Những thứ đoạt được ở Thu gia và Cuồng Đao Quán, sau khi ngươi thu hoạch chỉnh lý một lượt, trấn Thanh Dương có bao nhiêu thế lực, liền chiếu theo đó mà xuất ra bấy nhiêu phần, mỗi nhà một phần! Những thứ này, là ta cho các ngươi lễ ra mắt. Chỉ cần các ngươi chiếu cố La gia cho tốt, thì sau này sẽ có lợi ích lớn hơn nữa cho các ngươi !
- Đa tạ công tử!
Mọi người vui mừng, âm thanh không chỉ có đồng đều hơn một chút, mà đồng dạng nghe ra cũng êm dịu hơn rất nhiều.
Thấy vậy, Thần Dạ cũng là hiểu ý cười một tiếng. Nếu muốn có được người khác thực lòng dốc lực, chỉ dựa vào vũ lực thật xa không đủ. Điểm này, Thần Dạ từ thuở nhỏ đã rõ ràng, ân uy song hành thì mới là vương đạo!
- Công tử, ngươi không cần gì sao?
Sau khi mọi người rời đi, La Linh hỏi. Mặc dù nàng cũng biết, với những gì Thần Dạ đã thể hiện ra ngoài thì mấy thứ này của Thu gia và Cuồng Đao Quán, làm thế nào mà hắn để mắt tới ?
Thần Dạ lắc đầu, cười nói:
- Cầm đi mua chuộc lòng người, chẳng phải là tốt sao? Tin tưởng cứ như vậy, ngay cả khi bọn họ không phải thành tâm đối với La gia ngươi, nhưng ít ra sau này sẽ không gây ra quá nhiều khó khăn. Tóm lại một câu nói, La cô nương, La gia muốn lại quật khởi, thì sẽ dựa vào tu vi cá nhân của ngươi cùng các thuộc hạ trung thành !
- Ta sẽ không phụ lòng công tử ngươi dành tất cả cho ta !
Một đôi mắt nhung nhìn Thần Dạ, dần dần, sự mềm yếu trong con ngươi bắt đầu tiêu tan. Mà thay vào đó, là sự kiên định lúc đối mặt đông đảo chủ nhân các thế lực ở trấn Thanh Dương, đồng thời, cũng cực kì tình cảm !
Nếu như không có Thần Dạ, hôm nay La gia sẽ không có hy vọng mới. Càng không có sự khởi đầu hoàn toàn mới của La Linh nàng. Nếu như không có Thần Dạ, hôm nay chính mình, ắt sẽ phải dùng đến cái chết ở trước mặt Võ Thiên Kỳ để bảo tồn sự trong sạch của chính mình. Nhưng nếu đã đến một chuyến như vậy, thì mọi người La gia chỉ sợ sẽ một người cũng không lưu!
La Linh không sợ chết, nhưng lại sợ La gia mà cha mẹ dốc sức dựng xây sẽ hoàn toàn biến mất ở trong thế gian loài nguời.
Cho nên, tại rất nhiều buổi tối, nàng đều hỏi chính mình. Khi đến ngày thoả thuận kết thúc thì chính mình đến tột cùng là muốn bảo tồn sự trong sạch, hay là bảo tồn gia tộc?
Vấn đề này, cho tới bây giờ cũng không có một đáp án xác thực.
May mà, tại lúc gian nan nhất cùng bất lực nhất thì Thần Dạ xuất hiện. Người thiếu niên này, nhìn như không lớn hơn được bao nhiêu so với chính mình, nhưng rồi chính đôi vai cũng không phải quá rộng kia của hắn cứ như vậy chống đỡ cả bầu trời cho chính mình !
- Phụ lòng ta, không có vấn đề gì. Nhưng ngàn vạn lần không nên phụ lòng mình ngươi mới phải.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thần Dạ nhìn La Linh thật sâu, sau khi tự động bỏ qua tình cảm ở trong mắt của nàng, hắn nói:
- Ta phải rời khỏi đây, sau này một mình ngươi nhớ bảo trọng!
- Đã liền đi sao?
La Linh thì thầm nói nhỏ, đôi mắt nhung kia không muốn rời khỏi bóng dáng trước mặt chỉ chốc lát. Khi nàng thấy hắn đã nhấc bước chân, muốn cực kì nhanh chóng rời đi, thì nàng vội vàng hỏi:
- Công tử, có cái gì, là ta có thể làm cho ngươi đây?
Thần Dạ cười nói:
- Chiếu cố bản thân cho tốt là được.
- Chẳng lẽ, chỉ một chút ta có thể làm cho ngươi mà cũng không có sao?
Đôi mắt La Linh bỗng nhiên ảm đạm đi. Nàng cũng biết, bằng vào tu vi và năng lực của chính mình, điều có khả năng làm được thật sự không nhiều lắm. Nhưng cho dù chỉ có một chút thì đều đủ để cho nàng mỉm cười.
Bởi vì đến một chuyện như vậy, thì giữa hai người còn có một tầng liên lạc. Trong tim của hắn, vào lúc nhàn hạ, lúc xông xáo mệt mỏi thì có lẽ hắn liền sẽ nghĩ tới, ở trấn Thanh Dương có một cô nương tên là La Linh, từng vì hắn đã làm một ít chuyện.
Ánh mắt của Thần Dạ, từ trên người La Linh nhẹ nhàng lướt rời đi. Hắn nhìn ra xa xa hướng về phía phương trời xa xăm. Nơi đó, hẳn chính là phương hướng tới đế đô Hoàng Thành chứ ?
- La cô nương, ngươi thật sự muốn giúp ta làm chút chuyện?
Một lát sau, Thần Dạ hỏi nhỏ.
- Mời Công tử mau nói, bất kể là cái gì, cho dù muốn mạng của ta, ta sẽ làm tất cả.
La Linh hai mắt sáng ngời, vội vàng nói, dường như sợ chỉ sau một cái chớp mắt, đối phương sẽ đổi ý.
Nghe vậy, Thần Dạ cười nói:
- Cái đó không phải khủng bố cứ như ngươi nói vậy, nhưng mà cũng sẽ rất không dễ dàng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro