Sau nửa tháng. (1)
Ngốc Tiểu Ngư
2024-07-21 07:50:26
Có điều lúc này, lão lại
thấy Chung Kỳ vừa xoay người quay lại, nhưng trong thần sắc của con gái
lão cũng không có sự không thoải mái như trong tưởng tượng của lão vậy.
Mà ngược lại cũng vẫn như bình thường.
- Cha, Tiêu Vô Yểm kiếp nầy, bắt đầu từ năm đó liền chỉ biết là người của ta. Điểm này, ta có khả năng cam đoan, bởi vì ta có được Độc Tâm Nhiếp Hồn Thuật.
Chung Kỳ thần sắc có hơi lạnh lẽo, lại nói thêm:
- Cha, cầu xin ngài, đừng làm những chuyện không có ý nghĩa chút nào như thế này.
- Độc Tâm Nhiếp Hồn Thuật, Độc Tâm Nhiếp Hồn Thuật...
Chung Khiếu không ngừng lẩm bẩm, phảng phất là phải tìm được cách phá giải. Gương mặt vừa ngẩng lên của lão có sự tự đắc ý vô phương che dấu. Có thể thấy hiện ra trong vẻ mặt đó khi nhìn Chung Kỳ, cũng là có được nét cực kì lạnh lùng không hóa giải nổi.
- Chung Kỳ, năm đó vì ngươi mà ta làm những chuyện như vậy. Ngươi hẳn là biết rất rõ ràng, tính toán thời gian cho tới bây giờ thì đại khái khoảng chừng chín năm rồi. Đứa bé kia, năm nay không sai biệt lắm cũng đã hơn tám tuổi. Nếu như không hề bất ngờ, ước chừng chưa đến bảy năm thì đứa bé kia sẽ chết đi.
Chung Khiếu lạnh lùng cười nói:
- Vì đứa con, khiến cho Lôi Tông Tử Huyên không có thời gian đi tìm kiếm kẻ thù năm đó đã làm nàng cùng quẫn. Một khi đứa bé kia đã chết, ngươi cho rằng, nó có thể quên đi mối thù này hay không ?
- Hắc hắc!
Chung Khiếu cười quái dị liên tục:
- Chung Kỳ, ngươi tự cho mình siêu phàm, được xưng yêu nữ. Cả Đông Vực, sánh ngang được so với ngươi chỉ có một mình Tử Huyên của Lôi Tông ! Không biết, nếu như đối thủ của ngươi là hắn, thì sự tự tin của ngươi còn có thể là mãnh liệt như thế sao?
- Không ngại thành thật nói cho ngươi, mức độ ưu tú của Tử Huyên hơn rất xa so với trong tưởng tượng của ta. Năm đó, ta đều thiếu chút nữa không nhịn được muốn trực tiếp giết nó, để tránh lưu lại tai họa vô cùng vô tận!
- Mà nay xem ra, lưu lại cho nó một mạng là rất chính xác. Ta rất muốn nhìn thấy, ở trước mặt ngươi đối với đối thủ mạnh mẽ như thế, hơn nữa trong lòng mang áy náy thì cái chết của ngươi, phải thảm hơn rất nhiều !
- Ha ha!
Chung Khiếu cười thoải mái không thôi!
- Cha, ngài cười đã đủ chưa ?
Những lời như thế này, làm cho vẻ mặt Chung Kỳ trong phút chốc có khựng lại. Là người có sự nổi danh sánh ngang cùng nàng, Tử Huyên hiển nhiên không giống kẻ bình thường. Mà nhiều năm rèn luyện trong chốn hồng trần, sau khi nếm trải hết cay đắng đau khổ, không nghi ngờ gì là Tử Huyên sẽ trở nên càng xuất sắc hơn.
Mang theo mối hận đời người mà đến, mặc dù là người xuất sắc như Chung Kỳ, không thừa nhận cũng không được, Tử Huyên phải là đối thủ cường đại nhất của nàng.
Có điều, nàng tự có sự ưu tú của mình. Mà sự ưu tú của nàng thì người khác cũng vô phương tưởng tượng.
- Tử Huyên, thực lòng mà nói, ta rất hy vọng ngươi sớm đến đây. Không chỉ có Đông Vực song kiều trước sau gì cũng phải phân ra một xếp hạng cao thấp, mà là giết ngươi, mới có thể đủ để nỗi thống khổ cả đời này của ngươi, từ đó kết thúc!
- Bởi vì ta không muốn thấy, một nữ nhân ưu tú mà phải giống như u linh, phiêu bạt trên đời này !
Trong phòng khách, Chung Khiếu đang cười thả cửa !
Vẻ mặt Chung Kỳ, bởi vì tiếng cười này, không biết vì sao lại trở nên càng có vẻ bắt đầu không dằn lòng được. Nàng nhìn cha mình, không nhịn được buông tiếng thở dài mà hỏi:
- Phụ thân, ngài đến tột cùng có muốn báo thù cho đệ đệ hay không ?
Lời vừa mới nói ra, Chung Khiếu như bị người ta chẹn ở cổ họng, tiếng cười bất chợt dừng lại!
Thấy vậy, Chung Kỳ mới vừa lòng cười một tiếng, lần thứ hai xoay người, đi ra phía ngoài.
- Chung Kỳ!
Trong phòng khách, Chung Khiếu hô to:
- Nếu như ngươi không báo thù cho đệ đệ của mình, coi như là liều mạng tất cả thì ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.
- Yên tâm, cho dù thế nào, nó trước sau vẫn là đệ đệ của ta, há có thể vô cớ bị người ta giết chết ?
Âm thanh lưu lại, bóng người đã đi xa, ngồi ở trên cái ghế tượng trưng cho một trong tứ đại bá chủ của hải vực Phong Thành, thân hình của Chung Khiếu bỗng đột nhiên như đã già đi rất nhiều tuổi. Cả người xem ra là đặc biệt già nua cùng vô lực!
...
Sáng sớm hôm sau, Thần Dạ đi ra từ trong phòng, mẹ con Tử Huyên đã sớm thức dậy đang nhỏ giọng nói chuyện ở trong vườn, hình như sợ ồn ào động đến Thần Dạ.
- Đại ca ca, ngươi đã dậy rồi.
Linh Nhi tinh mắt, lập tức thấy Thần Dạ, tức thì nó liền như con bướm Hồ Điệp nhào vào trong ngực của hắn.
- Ha hả, Linh Nhi, ngươi có vẻ giống như béo lên ? Hừ, không đúng, tu vi lại thăng tiến một cấp độ. Chậc chậc, nhanh quá chừng. Cứ tiếp tục như vậy thì không được bao lâu, là có thể đủ để đột phá vào cảnh giới Trung Huyền.
Thần Dạ cười,ở chỗ sâu trong nét mặt lập tức có khí tức tà ác người khác không phát hiện được đang bắt đầu khởi động.
Hôm nay Linh Nhi, nếu như được đám thân nhân của nó nhìn thấy, thì không biết sẽ xuất hiện một tình cảnh như thế nào đây?
- Đừng có náo loạn đại ca ca của ngươi, chúng ta nên ăn điểm tâm.
Tử Huyên cười khẽ mà nhìn Thần Dạ, khi mắt nhung liếc sang thì có ngàn vạn nhu tình không hóa giải nổi.
Thần Dạ để Linh Nhi xuống. Hắn sờ sờ mũi mà tươi cười nói:
- Kỳ thật không cần ăn gì, hắc hắc. Tú sắc liền có thể ăn được mà !
- Linh Nhi đang ở đây, nói bậy bạ gì đó!
Tử Huyên oán trách không thôi. Nhìn thì như cảm giác hạnh phúc của nàng càng đậm đà hơn. Nhưng chỉ có chính nàng biết, trong lòng nàng đã là vô phương bình tĩnh.
Thần Dạ đột nhiên nhướng mày rồi hỏi:
- Tử Huyên, nàng làm sao vậy?
- Không có việc gì a! Tối hôm qua dốc sức đánh vào cảnh giới Lực Huyền Ngũ Trọng, có thể là cố quá hoá dở, tiêu hao quá nhiều, cho nên tinh thần có hơi không được tốt.
Trong thời gian một buổi tối, Tử Huyên lại là có chủ tâm giấu diếm. Thần Dạ dẫu rằng lực nhận biết linh hồn là kinh người, cũng không cách nào dễ dàng như vậy để có thể đủ nhìn ra kỳ thật nàng đang còn có vết thương trong người.
Thần Dạ như có điều suy nghĩ gật đầu, không hề hỏi thêm... Đột phá vào cảnh giới Lực Huyền Ngũ Trọng ? Chuyện đến mức này mà sau lúc hắn trở về, làm thế nào không hề cảm ứng được chút xíu biến hóa?
Cho dù Tử Huyên có kết giới phong tỏa thì cũng không có khả năng giấu diếm được hắn!
Có lẽ trong lòng biết lý do này cũng không phải quá tốt, Tử Huyên vội vàng chuyển hướng đề tài:
- Tối hôm qua đi Chung gia, kết quả thế nào?
Sau khi liếc mắt nhìn Tử Huyên thật sâu, Thần Dạ nói:
- Cũng không tệ lắm, hai suất Chúng Thần Chi Mộ cùng với Định Hải Thần Thú, bọn họ đều đã đáp ứng rồi.
- Vậy cũng rất tốt, kế tiếp, chờ chiếc chìa khóa xuất hiện.
Hoàn toàn trong lúc bất giác, mà ngay cả chính Tử Huyên cũng không hề phát hiện. Khi nàng nói những lời này thì âm thanh đúng là đặc biệt cực kì lạnh lùng.
- Cha, Tiêu Vô Yểm kiếp nầy, bắt đầu từ năm đó liền chỉ biết là người của ta. Điểm này, ta có khả năng cam đoan, bởi vì ta có được Độc Tâm Nhiếp Hồn Thuật.
Chung Kỳ thần sắc có hơi lạnh lẽo, lại nói thêm:
- Cha, cầu xin ngài, đừng làm những chuyện không có ý nghĩa chút nào như thế này.
- Độc Tâm Nhiếp Hồn Thuật, Độc Tâm Nhiếp Hồn Thuật...
Chung Khiếu không ngừng lẩm bẩm, phảng phất là phải tìm được cách phá giải. Gương mặt vừa ngẩng lên của lão có sự tự đắc ý vô phương che dấu. Có thể thấy hiện ra trong vẻ mặt đó khi nhìn Chung Kỳ, cũng là có được nét cực kì lạnh lùng không hóa giải nổi.
- Chung Kỳ, năm đó vì ngươi mà ta làm những chuyện như vậy. Ngươi hẳn là biết rất rõ ràng, tính toán thời gian cho tới bây giờ thì đại khái khoảng chừng chín năm rồi. Đứa bé kia, năm nay không sai biệt lắm cũng đã hơn tám tuổi. Nếu như không hề bất ngờ, ước chừng chưa đến bảy năm thì đứa bé kia sẽ chết đi.
Chung Khiếu lạnh lùng cười nói:
- Vì đứa con, khiến cho Lôi Tông Tử Huyên không có thời gian đi tìm kiếm kẻ thù năm đó đã làm nàng cùng quẫn. Một khi đứa bé kia đã chết, ngươi cho rằng, nó có thể quên đi mối thù này hay không ?
- Hắc hắc!
Chung Khiếu cười quái dị liên tục:
- Chung Kỳ, ngươi tự cho mình siêu phàm, được xưng yêu nữ. Cả Đông Vực, sánh ngang được so với ngươi chỉ có một mình Tử Huyên của Lôi Tông ! Không biết, nếu như đối thủ của ngươi là hắn, thì sự tự tin của ngươi còn có thể là mãnh liệt như thế sao?
- Không ngại thành thật nói cho ngươi, mức độ ưu tú của Tử Huyên hơn rất xa so với trong tưởng tượng của ta. Năm đó, ta đều thiếu chút nữa không nhịn được muốn trực tiếp giết nó, để tránh lưu lại tai họa vô cùng vô tận!
- Mà nay xem ra, lưu lại cho nó một mạng là rất chính xác. Ta rất muốn nhìn thấy, ở trước mặt ngươi đối với đối thủ mạnh mẽ như thế, hơn nữa trong lòng mang áy náy thì cái chết của ngươi, phải thảm hơn rất nhiều !
- Ha ha!
Chung Khiếu cười thoải mái không thôi!
- Cha, ngài cười đã đủ chưa ?
Những lời như thế này, làm cho vẻ mặt Chung Kỳ trong phút chốc có khựng lại. Là người có sự nổi danh sánh ngang cùng nàng, Tử Huyên hiển nhiên không giống kẻ bình thường. Mà nhiều năm rèn luyện trong chốn hồng trần, sau khi nếm trải hết cay đắng đau khổ, không nghi ngờ gì là Tử Huyên sẽ trở nên càng xuất sắc hơn.
Mang theo mối hận đời người mà đến, mặc dù là người xuất sắc như Chung Kỳ, không thừa nhận cũng không được, Tử Huyên phải là đối thủ cường đại nhất của nàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có điều, nàng tự có sự ưu tú của mình. Mà sự ưu tú của nàng thì người khác cũng vô phương tưởng tượng.
- Tử Huyên, thực lòng mà nói, ta rất hy vọng ngươi sớm đến đây. Không chỉ có Đông Vực song kiều trước sau gì cũng phải phân ra một xếp hạng cao thấp, mà là giết ngươi, mới có thể đủ để nỗi thống khổ cả đời này của ngươi, từ đó kết thúc!
- Bởi vì ta không muốn thấy, một nữ nhân ưu tú mà phải giống như u linh, phiêu bạt trên đời này !
Trong phòng khách, Chung Khiếu đang cười thả cửa !
Vẻ mặt Chung Kỳ, bởi vì tiếng cười này, không biết vì sao lại trở nên càng có vẻ bắt đầu không dằn lòng được. Nàng nhìn cha mình, không nhịn được buông tiếng thở dài mà hỏi:
- Phụ thân, ngài đến tột cùng có muốn báo thù cho đệ đệ hay không ?
Lời vừa mới nói ra, Chung Khiếu như bị người ta chẹn ở cổ họng, tiếng cười bất chợt dừng lại!
Thấy vậy, Chung Kỳ mới vừa lòng cười một tiếng, lần thứ hai xoay người, đi ra phía ngoài.
- Chung Kỳ!
Trong phòng khách, Chung Khiếu hô to:
- Nếu như ngươi không báo thù cho đệ đệ của mình, coi như là liều mạng tất cả thì ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.
- Yên tâm, cho dù thế nào, nó trước sau vẫn là đệ đệ của ta, há có thể vô cớ bị người ta giết chết ?
Âm thanh lưu lại, bóng người đã đi xa, ngồi ở trên cái ghế tượng trưng cho một trong tứ đại bá chủ của hải vực Phong Thành, thân hình của Chung Khiếu bỗng đột nhiên như đã già đi rất nhiều tuổi. Cả người xem ra là đặc biệt già nua cùng vô lực!
...
Sáng sớm hôm sau, Thần Dạ đi ra từ trong phòng, mẹ con Tử Huyên đã sớm thức dậy đang nhỏ giọng nói chuyện ở trong vườn, hình như sợ ồn ào động đến Thần Dạ.
- Đại ca ca, ngươi đã dậy rồi.
Linh Nhi tinh mắt, lập tức thấy Thần Dạ, tức thì nó liền như con bướm Hồ Điệp nhào vào trong ngực của hắn.
- Ha hả, Linh Nhi, ngươi có vẻ giống như béo lên ? Hừ, không đúng, tu vi lại thăng tiến một cấp độ. Chậc chậc, nhanh quá chừng. Cứ tiếp tục như vậy thì không được bao lâu, là có thể đủ để đột phá vào cảnh giới Trung Huyền.
Thần Dạ cười,ở chỗ sâu trong nét mặt lập tức có khí tức tà ác người khác không phát hiện được đang bắt đầu khởi động.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hôm nay Linh Nhi, nếu như được đám thân nhân của nó nhìn thấy, thì không biết sẽ xuất hiện một tình cảnh như thế nào đây?
- Đừng có náo loạn đại ca ca của ngươi, chúng ta nên ăn điểm tâm.
Tử Huyên cười khẽ mà nhìn Thần Dạ, khi mắt nhung liếc sang thì có ngàn vạn nhu tình không hóa giải nổi.
Thần Dạ để Linh Nhi xuống. Hắn sờ sờ mũi mà tươi cười nói:
- Kỳ thật không cần ăn gì, hắc hắc. Tú sắc liền có thể ăn được mà !
- Linh Nhi đang ở đây, nói bậy bạ gì đó!
Tử Huyên oán trách không thôi. Nhìn thì như cảm giác hạnh phúc của nàng càng đậm đà hơn. Nhưng chỉ có chính nàng biết, trong lòng nàng đã là vô phương bình tĩnh.
Thần Dạ đột nhiên nhướng mày rồi hỏi:
- Tử Huyên, nàng làm sao vậy?
- Không có việc gì a! Tối hôm qua dốc sức đánh vào cảnh giới Lực Huyền Ngũ Trọng, có thể là cố quá hoá dở, tiêu hao quá nhiều, cho nên tinh thần có hơi không được tốt.
Trong thời gian một buổi tối, Tử Huyên lại là có chủ tâm giấu diếm. Thần Dạ dẫu rằng lực nhận biết linh hồn là kinh người, cũng không cách nào dễ dàng như vậy để có thể đủ nhìn ra kỳ thật nàng đang còn có vết thương trong người.
Thần Dạ như có điều suy nghĩ gật đầu, không hề hỏi thêm... Đột phá vào cảnh giới Lực Huyền Ngũ Trọng ? Chuyện đến mức này mà sau lúc hắn trở về, làm thế nào không hề cảm ứng được chút xíu biến hóa?
Cho dù Tử Huyên có kết giới phong tỏa thì cũng không có khả năng giấu diếm được hắn!
Có lẽ trong lòng biết lý do này cũng không phải quá tốt, Tử Huyên vội vàng chuyển hướng đề tài:
- Tối hôm qua đi Chung gia, kết quả thế nào?
Sau khi liếc mắt nhìn Tử Huyên thật sâu, Thần Dạ nói:
- Cũng không tệ lắm, hai suất Chúng Thần Chi Mộ cùng với Định Hải Thần Thú, bọn họ đều đã đáp ứng rồi.
- Vậy cũng rất tốt, kế tiếp, chờ chiếc chìa khóa xuất hiện.
Hoàn toàn trong lúc bất giác, mà ngay cả chính Tử Huyên cũng không hề phát hiện. Khi nàng nói những lời này thì âm thanh đúng là đặc biệt cực kì lạnh lùng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro