Đế Quân

Sợ chết. (2)

Ngốc Tiểu Ngư

2024-07-21 07:50:26

- Náo loạn trong thời gian vài ngày, xem ra, bọn họ cũng đã sợ. Những người này, cũng nên lên đường quay về nhà được rồi.

Thu hồi ánh mắt, Thần Dạ cười nói:

- Là người đều sợ chết, mấy ngày qua cũng giết không ít người. Ngoài ra chúng ta chuyên chọn người Thu gia hạ thủ, đã như vậy mà vẫn còn không sợ thì ta đây cũng không có cách nào.

- Là người đều sợ chết, ha hả, những lời này có hơi thú vị. Thần Dạ, như vậy ngươi cũng sợ chết sao?

Phong Tam Nương cười hỏi với thâm ý sâu sắc.

Thần Dạ trầm lặng một phen, rồi ngẩng đầu, thản nhiên nói:

- Ta tự nhiên cũng là sợ chết.

Những lời này, hình như làm cho Phong Tam Nương tựa thể đã phát hiện tân đại lục nên cười như có như không:

- Thì ra ngươi cũng sợ chết, nếu đều sợ chết, tại sao đôi khi còn có thể làm một chút chuyện không có lý trí ? Là ngươi không được chín chắn hay vẫn còn có mục đích khác ?

- A!

Thần Dạ nhẹ nhàng cười một tiếng:

- Ta chẳng những sợ chết, mà so sánh với rất nhiều người thì ta đặc biệt sợ chết. Nếu như có khả năng, ta không muốn có bất cứ phiền toái và nguy cơ nào xuất hiện rơi trên người mình....

- Nhưng thực tế là, coi như ngươi trốn được vào một xó không người tìm được, thì cũng vẫn có phiền toái cùng nguy cơ đổ ập xuống trên người. Bởi vì, chỉ cần là ngươi thì sẽ có ý nghĩ, một khi ý nghĩ xuất hiện, thì đi theo sau mà đến là phiền toái và nguy cơ. Số này cũng không phải là ít. Huống chi, còn có thiên tai nữa.

- Đúng không, Thần Dạ?

Phong Tam Nương dịu dàng nói.

Thần Dạ ngây ngẩn người, tựa hồ có hơi không thích ứng với việc Phong Tam Nương đột nhiên trở nên dịu dàng. Sau khi dừng một hồi lâu thì hắn mới hỏi:

- Phong cô nương, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì với ta vậy?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Ta chỉ muốn nói một câu với ngươi. Có một số việc, ngươi không nghĩ tới thì nó vẫn sẽ tự động xuất hiện. Mà có một số việc, coi như ngươi vào mọi thời khắc đều để ở trong lòng, trăm phương ngàn kế nghĩ cách hoàn thành, nhưng ngược lại vẫn là một giấc mộng không thành. Đôi khi, thật sự không cần quá mức cố chấp !

Nghe những lời thế này, nhìn bản thân Phong Tam Nương này, ở sâu trong con ngươi Thần Dạ có một vẻ kinh ngạc thoáng qua cực kì nhanh chóng:

- Nếu như không phải ta rất xác định, trước đây và cho tới bây giờ tại trấn Thanh Dương liền chưa từng gặp qua ai. Hơn nữa, ngươi cũng không có chút xíu quan hệ với những người mà ta trước kia quen biết rộng rãi, nói cách khác....

- Nói cách khác cái gì, muốn giết ta sao?

Phong Tam Nương nhẹ nhàng cười nói:

- Đừng tưởng rằng chính mình che giấu được sâu biết bao nhiêu. Càng đừng tưởng rằng, ánh mắt những người khác là mù lòa mò mẫm, mà suy nghĩ cũng chỉ là đoán mò !

- Rốt cuộc ngươi biết những thứ gì?

Âm thanh của Thần Dạ, không khỏi hơi bị phát lạnh.

Thân phận lai lịch của hắn, cùng với việc hắn ra đi rèn luyện là vì cái gì. Những điều này, đều không ngại bị người biết. Ở trong đế đô Hoàng Thành, cái này cũng càng không phải một bí mật.

Tuy nhiên, nói đến những điều này, liền không thể không đề phòng!

Phong Tam Nương trước kia là chưa từng gặp, có lẽ không có chút xíu quan hệ cùng với kẻ địch trước kia của mình. Nhưng tịnh không có nghĩa là không có vấn đề gì, cũng không thể móc nối quan hệ.... Thậm chí, cùng con đường sau này của chính mình, sẽ có quan hệ rất lớn.

Vẻ đề phòng của Thần Dạ, nét ớn lạnh thấp thoáng cùng ý nghiêm túc của hắn đều bị Phong Tam Nương nhìn thấy rành rành. Nàng nhẹ nhàng xua tay, ra hiệu Thần Dạ không cần phải như vậy đối với nàng. Tuy nhiên, có một số việc nếu đã xảy ra, liền không phải dễ dàng có thể loại trừ, trừ phi đưa ra đáp án xác thực.

Phong Tam Nương bất đắc dĩ buông tay, nhưng lại dùng giọng điệu mọi khi mà cười hỏi:

- Ngươi muốn biết thì cũng có thể. Nhưng mà, trước hết ngươi hãy nói cho ta biết. Ngươi làm như thế nào để có thể nhìn ra, La Linh kia vãn còn tấm thân xử nữ?

Thần Dạ im lặng, trong lòng hắn cũng rõ ràng, những lời Phong Tam Nương nói vào giờ phút này là muốn để cho hai người đối với nhau không còn tồn tại chút xíu khúc mắc.

Tuy nhiên, trong lòng mỗi người cũng có một điểm mấu chốt. Mấu chốt này, nếu không phải là người thập phần quen biết hiểu nhau thì không được chạm đến.

Mặc dù Thần Dạ còn không biết, Phong Tam Nương thật sự có ác ý đối với chính mình hay không. Nhưng nếu nàng đã đưa ra một câu hỏi như vậy thì điều đó đã nói lên, có vài chuyện, Phong Tam Nương là thật sự rất cảm thấy hứng thú.

Cho dù hứng thú này là tốt hay xấu, cho dù Phong Tam Nương là ác ý hay có thiện ý, thì Thần Dạ đều cho rằng nàng không cần phải tham gia vào đây.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đương nhiên, nếu như là ác ý, Thần Dạ sẽ không để ý mà đánh gục nàng ngay tại chỗ!

Việc gia tộc, việc mẫu thân, bất cứ người nào cũng không thể trở thành chướng ngại cho hành động trên con đường của Thần Dạ. Cho nên nếu có, vậy thì liền phải loại trừ không chút khách khí !

- Thần Dạ, ngươi phát sinh hiểu lầm ta.

Ánh mắt kia của Thần Dạ đã làm cho Phong Tam Nương hiểu được rõ ràng, nàng không khỏi nói với đầy vẻ tủi thân.

- Có lẽ vậy đi!

Thần Dạ thản nhiên nói:

- Tại trấn Thanh Dương mới gặp ngươi. Chuẩn xác mà nói, là biết được Quỷ Thi ở trong Quỷ Mộ. Mà ngươi, có khả năng rất lớn có khả năng khống chế Quỷ Thi. Ta giúp ngươi, đó là muốn một ngày kia ta vào lúc ta cần thì ngươi có thể dẫn dắt Quỷ Thi đến trợ giúp ta một tay....

- Ta biết!

Thần Dạ phẩy tay mà nói:

- Ta biết là ngươi đã biết điều đó!

Nghe vậy, Phong Tam Nương bất giác cất tiếng cười gượng. Nàng chợt xòe lòng bàn tay ra, trong một vầng ánh sáng nhàn nhạt lóe ra, ở bên trong lòng bàn tay kia của nàng có một vật đang nằm lẳng lặng.

- Đây là vật mà sư phụ Quỷ Chân Nhân lưu lại. Nó không so sánh được với các vũ khí cường đại khác mà sư phụ lưu lại, nhưng nó là món Thần Binh....

Thần Dạ có hơi không nói nổi. Ở trong tay Phong Tam Nương chính là một hạt châu cực kỳ hoàn mỹ. Toàn thân vẫn đang tuôn ra rung động nhè nhẹ, phảng phất như nước chảy. Mặc dù nó không hề phát ra khí tức năng lượng nào, nhưng cũng nhận ra có ẩn chứa một cỗ khí tức tồn tại cực kỳ kỳ lạ.

Trò chơi này là Thần Binh, Thần Dạ khó có thể tưởng tượng. Vậy rốt cuộc vũ khí của Quỷ Chân Nhân kia là tồn tại cấp bậc nào. Thiết nghĩ, hẳn là hơn Thần Binh, nói không chừng chính là Hồn Nguyên Chi Bảo?

Quỷ Chân Nhân này, có Hồn Nguyên Chi Bảo và Thần Binh, hơn nữa còn có thể làm ra được phong ấn kết giới giống nhau như đúc, vậy vào thời đại của mình, nói vậy lão phải là nhân vật đứng ở trên đỉnh cao.

Phong Tam Nương nói:

- Thần Binh này tên là Thánh Linh Châu. Nó không có uy lực khác, năng lực duy nhất của nó là có khả năng theo dõi lòng người. Khiến cho người nào có được nó thì có khả năng phân biệt rõ ràng, mỗi một người đang tiếp cận là tốt hay xấu.... Đương nhiên, nếu như một người có lực ý chí cũng đủ kiên định thì cũng rất khó bị nó dò xét ra được.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Quân

Số ký tự: 0