Đế Quân

Thanh Sắc Vương Tọa. (2)

Ngốc Tiểu Ngư

2024-07-21 07:50:26

Loại cường đại này, dù là so với ảnh tượng do Quỷ Chân Nhân lưu lại cũng không hề kém hơn nửa phần!

- Vãn bối Thần Dạ, bái kiến tiền bối!

Tuy rằng trên Thanh Sắc Vương Tọa không người, nhưng Thần Dạ vẫn cung kính thăm hỏi.

- Không nghĩ tới, vậy mà truyền nhân của hắn lại đến chỗ này của ta!

Một âm thanh âm như quỷ mị vang vọng trong đại điện, nhưng, trên Thanh Sắc Vương Tọa vẫn không hề có người xuất hiện.

Thanh âm bình thản, không có bất kỳ uy thế nào, nhưng trong cảm ứng của Thần Dạ lại trầm trọng như Thiên Địa vậy.

Mà chỗ khiến Thần Dạ chính thức động dung, chính là thanh âm kia nói truyền nhân của hắn. . . . Truyền nhân, chỉ chính là mình, hắn, có lẽ chính là chủ nhân của Thiên Đao và Cổ Đế Điện, như vậy, hắn, đến tột cùng là ai?

Sự động dung của Thần Dạ, cũng không giấu diếm được chủ nhân thanh âm, lập tức, thanh âm như vậy lần nữa nhàn nhạt vang lên:

- Ngươi có lẽ còn không biết hắn là ai, như vậy rất tốt, thường nói không biết, cũng sẽ không sợ!

Đã nói như thế, Thần Dạ cũng không nên hỏi tiếp, thu hồi ý nghĩ trong nội tâm, lập tức nói:

- Nhưng không biết tiền bối gọi ta đến đây là có gì phân phó?

- Thời điểm này, không phải là lúc Truyền Thừa Chi Địa của ta hiện thế, mà ngươi vào được, dùng thực lực của ngươi, hiển nhiên không thể nào tự phát hiện ra rồi cưỡng ép mà vào, vậy đã nói lên, ngươi ở bên ngoài đã gặp truyền nhân của ta.

Có thể trở thành truyền nhân của nhân vật bực này, Phong Ma gặp gỡ quả thật không nhỏ.

- Ở trên người của ngươi, ta cảm thấy rất nhiều khí tức quen thuộc, cho nên, ta muốn gặp mặt ngươi. . . .

Thanh âm có chút dừng lại, lại nói:

- Ta cũng cảm thấy khí tức của Tam Túc Hỏa Long, tiểu hữu, hắn hiện giờ, tốt chứ?

- Tam Túc Hỏa Long đã ngưng tụ một thân tinh hoa thành Long Nguyên, mà bản thân hắn đã vĩnh viễn biến mất, trước khi rời đi, hắn nói, hắn muốn đi tìm chủ nhân của hắn, còn nói, về sau, hắn sẽ vĩnh viễn canh giữ bên người chủ nhân.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thần Dạ trầm giọng nói.

Tam Túc Hỏa Long trước khi rời đi, từng ở trên thế gian để lại niềm thương nhớ vô tận, ngày nay, chủ nhân của hắn, cũng nói lời đó, đối với Tam Túc Hỏa Long, cũng cực kỳ tưởng niệm

Tình chủ tớ của họ khiến Thần Dạ không cách nào hiểu rõ, Thiên Đao và Cổ Đế Điện, nếu như bọn hắn cũng là sinh linh chânchinh, phải chăng, cũng sẽ giống như Tam Túc Hỏa Long, sau khi lưu lại di vật liền tự hành rời đi, đi tìm lão chủ nhân của bọn hắn?

- Hắn, vậy mà cũng đi rồi sao?

Trong đại điện lập tức trầm mặc một thời gian dài, thanh sắc quang mang kia giờ phút này lại như nước đun sôi, đang không ngừng quay cuồng, hiện ra, tâm cảnh thanh âm kia đang dao động kịch liệt .

- Hắn đi cũng tốt, nếu thế cũng không cần lưng đeo quá nhiều nữa, ha ha. . . . Cái thế giới này, cuối cùng đã không phải là thời đại mà chúng ta sống nữa rồi!

Tiếng cười đìu hiu chậm rãi vang lên, thanh âm kia lại lần nữa khôi phục lại trầm trọng như trước, phảng phất như có một đôi mắt đang chăm chú nhìn vào Thần Dạ vậy, một lát sau lại nói:

- Nếu đều đã đến, các ngươi không định đi ra gặp ta sao?

Ông ông!

Hai đạo tiếng vang, Thiên Đao và Cổ Đế Điện thiểm lược mà ra.

Trong nháy mắt, hào khí bình thản trong đại điện đột nhiên hóa thành lăng lệ ác liệt vô cùng vô tận, một đạo khí cơ kinh thiên dưới sự dẫn dắt của thanh sắc quang mang như tia chớp bao lấy Cổ Đế Điện.

- Tiền bối?

Thần Dạ kinh hãi, tâm thần khẽ động, liền muốn thu hồi Cổ Đế Điện, lại phát hiện, đạo thanh sắc quang mang kia phảng phất như chặt đứt tất cả liên hệ giữa hắn và Cổ Đế Điện, vô luận thúc dục như thế nào nó vẫn trôi nổi giữa không trung không hề nhúc nhích.

- Chủ nhân, ngươi đừng có gấp, hắn không có ác ý.

Đao Linh kịp thời lên tiếng nói.

- Tiểu hữu, trong Cổ Đế Điện có dị vậ, ta giúp hắn thanh lý một chút.

Đạo thanh âm kia cũng sâu kín vang lên, nhưng trong thanh âm này rõ ràng xen lẫn oán giận thật lớn, cùng với, sầu lo nhàn nhạt .

- Dị vật?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thần Dạ ngây ra một lúc, chợt nhớ tới, có phải là một điểm hôi mang mà thần bí nhân lần trước bắn tới mình hay không?

Thần bí nhân kia quả thật rất cường đại, ít nhất Thần Dạ hiện giờ, căn bản không có bất luận thủ đoạn nào có thể chống lại, mặc dù như vậy, Thần Dạ cũng không cho rằng, sự cường đại của hắn có thể làm càn trước đạo thanh âm này

Nhưng, vì sao trong thanh âm này lại lộ ra sầu lo?

Hơn mười giây trôi qua, thanh sắc quang mang thu hồi, Cổ Đế Điện cũng lại lần nữa bay về bên cạnh Thần Dạ, có lẽ do thứ bị gọi là dị vật kia đã bị thanh lý nên trạng thái Cổ Đế Điện cũng tốt hơn rất nhiều.

Thần Dạ không để ý đến những việc này, Cổ Đế Điện đã dám thu hôi mang vào, vậy đương nhiên nó sẽ có cách đối phó, có lẽ chỉ là vấn đề thời gian, cho nên hắn chưa từng lo lắng qua.

Thanh âm này, lại vì vậy mà có rất nhiều sầu lo, thậm chí ẩn ẩn có kiêng kị. . . . Đây mới là chỗ khiến Thần Dạ lo lắng!

Trong đại điện, lại một lần nữa trầm mặc lại, phảng phất như chủ nhân thanh âm kia đã tiêu tán rồi vậy.

- Tiểu hữu!

Thẳng đến sau một lúc lâu, thanh âm mới khàn giọng nói:

- Tiểu hữu, tận khả năng khôi phục Thiên Đao và Cổ Đế Điện đến trạng thái đỉnh phong đi, năm đó, hắn là nhân vật lĩnh quân, thừa nhận lớn nhất, ngay cả vẫn lạc cũng triệt để như vậy!

- Ngày nay, tuy rằng truyền thừa ở trong tay ngươi, nhưng hiển nhiên, không có gì ngoài Thiên Đao và Cổ Đế Điện cả, ngươi không đạt được thứ gì cả, kể cả các loại võ học đắc ý nhất của hắn...

Thanh âm trùng trùng điệp điệp thở dài:

- Chúng ta đều đã ngờ tới, chuyện chưa thể nào chấm dứt như vậy, nhưng lại chưa từng ngờ tới, hắn vậy mà ở trong trời đất, ngay cả một tia Chân Linh cũng không để lại. Truyền thừa của hắn, dĩ nhiên đã biến mất, mà một màn mới đã tro tàn lại cháy. Tiểu hữu, con đường sau này của ngươi sẽ càng thêm khó đi, nếu như không có Thiên Đao và Cổ Đế Điện ở thời kỳ đỉnh phong bảo vệ, ngươi sẽ chết vô cùng nhanh.

- Cổ Đế Điện có thể hộ ngươi một lần, nhưng tuyệt đối không thể bảo vệ được ngươi lớn lên, tuy thiên phú của ngươi rất kinh người, hơn nữa, lai lịch của ngươi, cũng khiến cho người cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng những thứ này cũng chưa đủ tư cách khiến ngươi sinh tồn.

Thần Dạ đột nhiên kinh hãi, cái gì gọi là lai lịch của ngươi khiến người cảm thấy không thể tưởng tượng nổi? Chẳng lẽ là nói, chuyện hắn trọng sinh đã bị chủ nhân thanh âm phát giác sao?

Nếu như thế, đây chính là người đầu tiên biết được bí mật lớn nhất của mình.

Còn có. . . . Trong lời này, còn ẩn tàng quá nhiều chuyện Thần Dạ không biết, lời này tựa hồ như đang nói với mình, lão chủ nhân của Thiên Đao và Cổ Đế Điện từng là nhân vật lĩnh quân trong trận chiến năm đó, như vậy, bây giờ lặp lại, mình sẽ là nhân vật mấu chốt trong thời đại này!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Quân

Số ký tự: 0