Tiến về đông vực. (1)
Ngốc Tiểu Ngư
2024-07-21 07:50:26
Từ vách núi đi thẳng tới sườn núi, đoạn đường này không xa, vài trăm mét mà thôi, nhưng nếu có địch đột kích, chỉ cần không phải cao thủ ngoài Thông Huyền Cảnh, tất cả những thiết kế ở nơi này đủ sức ngăn cản dù thiên quân vạn mã tiến vào.
Gặp nhiều như vậy, tâm của Thần Dạ thoáng yên ổn lại.
Nơi này tuy ẩn nấp, nhưng Thần gia có thể tìm được thì khó bảo toàn hoàng thất không tìm được.
Ngày nay rơi vào trong tay hoàng thất, chỉ có lão gia tử cùng Lâm lão tuy thẻ đánh bạc đã đủ,nhưng mà hoàng đế tuyệt không an tâm.
Trong nhà có toàn bộ thân nhân ở đây, nếu như không làm biện pháp phòng ngự, Thần Dạ cũng không thể an tâm rời khỏi.
- Mọi người mau ra đây, Dạ nhi đến.
Còn chưa tới nơi, Thần Thuận đã hô tô lên, trong lời nói đã không còn chán chường và vô lực, tràn ngập ý chí chiến đấu lúc trước.
Xoạt!
Lần này từng đạo thân ảnh từ trong các gian phòng lao ra ngoài, những người này đều là người thân nhất của Thần Dạ, mà mỗi một người đều bị cảm xúc của Thần Thuận lây nhiễm, nhìn qua Thần Dạ, bọn họ mững rỡ và phấn chấn.
Ánh mắt Thần Dạ bắt đầu từ nhị bá, lại nhìn qua mỗi người thân, trong lòng của hắnhiện tại đang ấm áp.
Không có ai ngoài tam ca Thần Nguyên vẫn còn đế đô, lão gia tử cùng Lâm lão thân hãm bên ngoài, phụ thân không ở chỗ này, rất nhiều huynh trưởng cũng không ở đây.
- Dạ nhi, đừng lo lắng, đều tốt cả.
Biết rõ Thần Dạ đang suy nghĩ gì, Thần Lệ vỗ vỗ bả vai hắn, ôn hòa cười nói:
- Đám người đại ca ra ngoài lịch lãm rồi, bọn họ không có việc gì, về phần phụ thân ngươi, ngươi cũng biết.
Thần Dạ gật gật đầu, ánh mắt nhìn qua mọi người biến đổi, đây là thân nhân của hắn, là người hắn phải thủ hộ kiếp này, trước mặt bọn họ hắn không cần khắc chế tình cảm.
Tuy hắn hiện tại xem như gia chủ, khí thế không thể yếu, nhưng mà chỉ cần người còn, khí thế vẫn còn, Thần Dạ tin tưởng chính mình, càng tin tưởng thân nhân.
- Đại bá, nhị bá...
Thần Lệ khoát khoát tay, cười nói:
- Dạ nhi, đừng vội nói chuyện, ngươi đi đường cũng mệt mỏi, đi vào nghỉ ngơi một hồi, hai vị bằng hữu này ngươi không định giới thiệu sao?
Nói xong cũng không để ý Thần Dạ có phản đối hay không, Thần Lệ lôi kéo hắn, kêu gọi Tử Huyên cùng Linh Nhi, dẫn đầu đi vào bên trong.
Thấy vậy ánh mắt Tử Huyên càng nhu hòa, thấy mọi người trong Thần gia vừa gặp mặt không có xa cách, nhưng không ngại nàng, cho nên sinh ra hảo cảm.
Từ trong mắt bọn họ, Tử Huyên không có nhìn thấy vội vàng xao động, nếu là người khác sau khi gia tộc xảy ra biến cố lớn, tất nhiên sẽ lập tức hỏi thăm Thần Dạ tình huống bên ngoài như thế nào...
Nhưng người của Thần gia không có, bọn họ ngược lại chiếu cố Thần Dạ, thân tình như thế làm cho Tử Huyên không cách nào không cảm động, bởi vì nàng chưa bao giờ từ trên người những kẻ tự nhận là thân nhân cảm thụ qua chuyện này.
Dưới ánh trăng, trong rừng núi thâm thúy, phụ tử gặp nhau, lại không có vui sướng như phụ tử khác, có chính là nội tâm của Thần Dạ khẩn trương, tâm thần bất định, thậm chí tự trách!
Thần gia cùng hoàng thất có ân oán với nhaum sau khi Thánh Chủ gia qua đời thì lập tức xuất hiện, khi đó Thần Dạ còn chưa sinh ra, gia tộc hưng vong, Thần Dạ cũng có một phần trách nhiệm, nhưng đó là tất nhiên, chính là thời thế, mặc dù không địch lại hoàng thất, trong lòng có chính là đau nhức và không cam lòng, như thế mà thôi!
Chuyện ở Bắc Vọng Sơn... Cho dù Thần Dạ đã lớn lên, hắn cũng hiểu rõ mấy hắc y nhân xuất hiện tuyệt không phải trùng hợp và ngẫu nhiên, bọn chúng bắt mẫu thân đi cũng không phải hứng thú nhất thời.
Mặc dù không có chuyện ở Bắc Vọng Sơn, mẫu thân cũng có khả năng sẽ bị bắt đi, nhưng trong lòng Thần Dạ vẫn có phần tự trách, hắn vẫn cho rằng năm đó là do hắn còn nhỏ không hiểu chuyện, là hắn tinh nghịch cho nên mới xảy ra chuyện này.
Năm đó phụ thân hăng hái thế nào, một câu thiên chi kiêu tử cũng không đủ hình dung phụ thân được, ngày nay thì toàn thân phụ thân giống như đang ở vực sâu, thể xác và tinh thần chán chường không là gì.
- Dạ nhi, ngươi làm rất tốt!
Biết rõ trong lòng nhi tử có tự trách, Thần Sư cười nhạt một tiếng, trong ánh mắt nhìn qua đầy lơ đãng, còn có một ít quang mang lăng lệ.
- Hài nhi về sau, biết làm rất tốt.
Thần Dạ rốt cục nhìn thẳng phụ thân, trong lòng, càng ngày càng mừng rỡ, dùng tu vị trung huyền ngũ trọng của hắn hiện tại, tăng thêm linh hồn lực trong hồn biến có cảm giác cường đại cũng không thể dò xét tu vị chân thật của phụ thân.
- Ha ha!
Thần Sư cười nói:
- Chúng ta đều tin tưởng, ngươi có thể.
Đi tới thế ngoại đào viên này, Thần Dạ mang chuyện xảy ra không chút dấu diếm nói rõ cho người trong nhà nghe rõ một lần, sau đó nói thái độ của lão gia tử cùng Lâm lão ra, đương nhiên tam ca Thần Nguyên thì Thần Dạ cho nó biến mất.
Thần Dạ nói những chuyện này đạt được tất cả trưởng bối Thần gia tán thành, cũng chính vì dưới nguy cơ mà hắn có thể bao trì lý trí và tỉnh táo xử lý công việc, làm cho những người khác vốn cảm thấy hoài nghi Thần Dạ trở thành gia chủ Thần gia có chút không phục, thoáng cái đã biến mất sạch.
Bọn họ tự vấn lòng, nếu như đặt trên vị của của Thần Dạ thì bọn họ cũng không làm tốt như vậy.
Càng đừng nói tu vị của Thần Dạ hiện tại.
Thiên phú này khiến mọi người mặc cảm, bởi vậy càng khiến người Thần gia tin tưởng, đợi một thời gian, có Thần Dạ tồn tại trong Thần gia thì sẽ có vô số người nhìn lên.
- Phụ thân, ta muốn rời khỏi đây đi tới đông vực.
- Lúc này đi?
- Ngay đêm nay!
- Nhanh như vậy?
Thần Sư cũng ngẩn người.
Thần Dạ gật gật đầu, nói:
- Lúc này chỉ còn lại ba năm, ánh mắt Thiên Nhất Môn hiện tại đặt lên người của ta, tuy gia gia cùng Lâm lão trong tay của bọn họ, cũng không có nghĩa là bọn họ không quant âm ta. Nơi này thật sự không phải thế ngoại đào viên.
Nghe vậy Thần Sư thở dài, nhìn qua nhi tử đã lướn, giọng nói bình thản, lại mang theo lực lượng không tầm thường:
- Ngươi cứ việc đi đi, nơi này có ta, chỉ cần không phải cao thủ chân chính của Thiên Nhất Môn tới thì nơi này sẽ không xảy ra đại sự gì đâu.
Trong lòng Thần Dạ ấm áp, phụ thân đang tin tưởng hắn, đồng thời đây chính là cam đoan tốt nhất. Thần Dạ đã biết rõ phụ thân của mình sẽ không vì một chuyện đã qua mà tiếp tục chán chường như trước.
Biểu hiện như thế càng không dậy nổi, đó là lực lượng được tích súc lại, chờ ngày bộc phát ra ngoài.
- Phụ thân, ngài phải bảo trọng!
- Ta sẽ.
Thần Sư cười nói ôn hòa:
- Vốn định đêm nay dặn dò ngươi vài câu, hiện tại không cần, ngươi là kiêu ngạo của Thần gia chúng ta, cho tới bây giờ vẫn là như vậy, con đường sau này ngươi phải tự đi, không ai can thiệp ngươi cả, ta chỉ có một câu, ngươi bình an, ngươi khỏe mạnh, ngươi còn sống tốt, ngươi thành gia lập nghiệp, ngươi con cháu cả sảnh đường, ngươi hạnh phúc đến già, đây chính là chờ đợi của người làm cha làm mẹ.
- Trừ chuyện đó ra,khi gặp chuyện khó khăn thì ngàn vạn không nên miễn cưỡng, trong nội tâm của ta đã có tiếc nuối, ta không muốn ngươi sẽ xuất hiện tiếc nuối.
Gặp nhiều như vậy, tâm của Thần Dạ thoáng yên ổn lại.
Nơi này tuy ẩn nấp, nhưng Thần gia có thể tìm được thì khó bảo toàn hoàng thất không tìm được.
Ngày nay rơi vào trong tay hoàng thất, chỉ có lão gia tử cùng Lâm lão tuy thẻ đánh bạc đã đủ,nhưng mà hoàng đế tuyệt không an tâm.
Trong nhà có toàn bộ thân nhân ở đây, nếu như không làm biện pháp phòng ngự, Thần Dạ cũng không thể an tâm rời khỏi.
- Mọi người mau ra đây, Dạ nhi đến.
Còn chưa tới nơi, Thần Thuận đã hô tô lên, trong lời nói đã không còn chán chường và vô lực, tràn ngập ý chí chiến đấu lúc trước.
Xoạt!
Lần này từng đạo thân ảnh từ trong các gian phòng lao ra ngoài, những người này đều là người thân nhất của Thần Dạ, mà mỗi một người đều bị cảm xúc của Thần Thuận lây nhiễm, nhìn qua Thần Dạ, bọn họ mững rỡ và phấn chấn.
Ánh mắt Thần Dạ bắt đầu từ nhị bá, lại nhìn qua mỗi người thân, trong lòng của hắnhiện tại đang ấm áp.
Không có ai ngoài tam ca Thần Nguyên vẫn còn đế đô, lão gia tử cùng Lâm lão thân hãm bên ngoài, phụ thân không ở chỗ này, rất nhiều huynh trưởng cũng không ở đây.
- Dạ nhi, đừng lo lắng, đều tốt cả.
Biết rõ Thần Dạ đang suy nghĩ gì, Thần Lệ vỗ vỗ bả vai hắn, ôn hòa cười nói:
- Đám người đại ca ra ngoài lịch lãm rồi, bọn họ không có việc gì, về phần phụ thân ngươi, ngươi cũng biết.
Thần Dạ gật gật đầu, ánh mắt nhìn qua mọi người biến đổi, đây là thân nhân của hắn, là người hắn phải thủ hộ kiếp này, trước mặt bọn họ hắn không cần khắc chế tình cảm.
Tuy hắn hiện tại xem như gia chủ, khí thế không thể yếu, nhưng mà chỉ cần người còn, khí thế vẫn còn, Thần Dạ tin tưởng chính mình, càng tin tưởng thân nhân.
- Đại bá, nhị bá...
Thần Lệ khoát khoát tay, cười nói:
- Dạ nhi, đừng vội nói chuyện, ngươi đi đường cũng mệt mỏi, đi vào nghỉ ngơi một hồi, hai vị bằng hữu này ngươi không định giới thiệu sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong cũng không để ý Thần Dạ có phản đối hay không, Thần Lệ lôi kéo hắn, kêu gọi Tử Huyên cùng Linh Nhi, dẫn đầu đi vào bên trong.
Thấy vậy ánh mắt Tử Huyên càng nhu hòa, thấy mọi người trong Thần gia vừa gặp mặt không có xa cách, nhưng không ngại nàng, cho nên sinh ra hảo cảm.
Từ trong mắt bọn họ, Tử Huyên không có nhìn thấy vội vàng xao động, nếu là người khác sau khi gia tộc xảy ra biến cố lớn, tất nhiên sẽ lập tức hỏi thăm Thần Dạ tình huống bên ngoài như thế nào...
Nhưng người của Thần gia không có, bọn họ ngược lại chiếu cố Thần Dạ, thân tình như thế làm cho Tử Huyên không cách nào không cảm động, bởi vì nàng chưa bao giờ từ trên người những kẻ tự nhận là thân nhân cảm thụ qua chuyện này.
Dưới ánh trăng, trong rừng núi thâm thúy, phụ tử gặp nhau, lại không có vui sướng như phụ tử khác, có chính là nội tâm của Thần Dạ khẩn trương, tâm thần bất định, thậm chí tự trách!
Thần gia cùng hoàng thất có ân oán với nhaum sau khi Thánh Chủ gia qua đời thì lập tức xuất hiện, khi đó Thần Dạ còn chưa sinh ra, gia tộc hưng vong, Thần Dạ cũng có một phần trách nhiệm, nhưng đó là tất nhiên, chính là thời thế, mặc dù không địch lại hoàng thất, trong lòng có chính là đau nhức và không cam lòng, như thế mà thôi!
Chuyện ở Bắc Vọng Sơn... Cho dù Thần Dạ đã lớn lên, hắn cũng hiểu rõ mấy hắc y nhân xuất hiện tuyệt không phải trùng hợp và ngẫu nhiên, bọn chúng bắt mẫu thân đi cũng không phải hứng thú nhất thời.
Mặc dù không có chuyện ở Bắc Vọng Sơn, mẫu thân cũng có khả năng sẽ bị bắt đi, nhưng trong lòng Thần Dạ vẫn có phần tự trách, hắn vẫn cho rằng năm đó là do hắn còn nhỏ không hiểu chuyện, là hắn tinh nghịch cho nên mới xảy ra chuyện này.
Năm đó phụ thân hăng hái thế nào, một câu thiên chi kiêu tử cũng không đủ hình dung phụ thân được, ngày nay thì toàn thân phụ thân giống như đang ở vực sâu, thể xác và tinh thần chán chường không là gì.
- Dạ nhi, ngươi làm rất tốt!
Biết rõ trong lòng nhi tử có tự trách, Thần Sư cười nhạt một tiếng, trong ánh mắt nhìn qua đầy lơ đãng, còn có một ít quang mang lăng lệ.
- Hài nhi về sau, biết làm rất tốt.
Thần Dạ rốt cục nhìn thẳng phụ thân, trong lòng, càng ngày càng mừng rỡ, dùng tu vị trung huyền ngũ trọng của hắn hiện tại, tăng thêm linh hồn lực trong hồn biến có cảm giác cường đại cũng không thể dò xét tu vị chân thật của phụ thân.
- Ha ha!
Thần Sư cười nói:
- Chúng ta đều tin tưởng, ngươi có thể.
Đi tới thế ngoại đào viên này, Thần Dạ mang chuyện xảy ra không chút dấu diếm nói rõ cho người trong nhà nghe rõ một lần, sau đó nói thái độ của lão gia tử cùng Lâm lão ra, đương nhiên tam ca Thần Nguyên thì Thần Dạ cho nó biến mất.
Thần Dạ nói những chuyện này đạt được tất cả trưởng bối Thần gia tán thành, cũng chính vì dưới nguy cơ mà hắn có thể bao trì lý trí và tỉnh táo xử lý công việc, làm cho những người khác vốn cảm thấy hoài nghi Thần Dạ trở thành gia chủ Thần gia có chút không phục, thoáng cái đã biến mất sạch.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bọn họ tự vấn lòng, nếu như đặt trên vị của của Thần Dạ thì bọn họ cũng không làm tốt như vậy.
Càng đừng nói tu vị của Thần Dạ hiện tại.
Thiên phú này khiến mọi người mặc cảm, bởi vậy càng khiến người Thần gia tin tưởng, đợi một thời gian, có Thần Dạ tồn tại trong Thần gia thì sẽ có vô số người nhìn lên.
- Phụ thân, ta muốn rời khỏi đây đi tới đông vực.
- Lúc này đi?
- Ngay đêm nay!
- Nhanh như vậy?
Thần Sư cũng ngẩn người.
Thần Dạ gật gật đầu, nói:
- Lúc này chỉ còn lại ba năm, ánh mắt Thiên Nhất Môn hiện tại đặt lên người của ta, tuy gia gia cùng Lâm lão trong tay của bọn họ, cũng không có nghĩa là bọn họ không quant âm ta. Nơi này thật sự không phải thế ngoại đào viên.
Nghe vậy Thần Sư thở dài, nhìn qua nhi tử đã lướn, giọng nói bình thản, lại mang theo lực lượng không tầm thường:
- Ngươi cứ việc đi đi, nơi này có ta, chỉ cần không phải cao thủ chân chính của Thiên Nhất Môn tới thì nơi này sẽ không xảy ra đại sự gì đâu.
Trong lòng Thần Dạ ấm áp, phụ thân đang tin tưởng hắn, đồng thời đây chính là cam đoan tốt nhất. Thần Dạ đã biết rõ phụ thân của mình sẽ không vì một chuyện đã qua mà tiếp tục chán chường như trước.
Biểu hiện như thế càng không dậy nổi, đó là lực lượng được tích súc lại, chờ ngày bộc phát ra ngoài.
- Phụ thân, ngài phải bảo trọng!
- Ta sẽ.
Thần Sư cười nói ôn hòa:
- Vốn định đêm nay dặn dò ngươi vài câu, hiện tại không cần, ngươi là kiêu ngạo của Thần gia chúng ta, cho tới bây giờ vẫn là như vậy, con đường sau này ngươi phải tự đi, không ai can thiệp ngươi cả, ta chỉ có một câu, ngươi bình an, ngươi khỏe mạnh, ngươi còn sống tốt, ngươi thành gia lập nghiệp, ngươi con cháu cả sảnh đường, ngươi hạnh phúc đến già, đây chính là chờ đợi của người làm cha làm mẹ.
- Trừ chuyện đó ra,khi gặp chuyện khó khăn thì ngàn vạn không nên miễn cưỡng, trong nội tâm của ta đã có tiếc nuối, ta không muốn ngươi sẽ xuất hiện tiếc nuối.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro