Trò chuyện với nhau. (2)
Ngốc Tiểu Ngư
2024-07-21 07:50:26
Sắc mặt Hồ lão lập tức phát lạnh, nhưng vẫn cúi đầu nói:
- Thiếu môn chủ không nên hiểu lầm, lão phu không phải ý tứ này.
Bàng Tông lạnh lùng nói:
- Đã không phải, ta đây quyết định, ngươi nghe lệnh là được!
Cảnh đêm ảm đạm!
- Thần Dạ, ngươi thật phải đi một mình gặp Bàng Tông sao?
Tử Huyên nhu hòa sửa sang qâần áo cho Thần Dạ giống như thê tử.
- Hắn là nhân vật, đáng giá đi gặp!
Thần Dạ cười ôn hòa, nhìn qua mỹ nhân không bỏ, cánh tay vừa dùng lực ôm Tử Huyên vào trong ngực, rồi sau đó vội vàng hôn lên bờ môi hồng nhuận phơn phớt.
Cho dù hai người đã có quan hệ xác thịt, nhưng mà Tử Huyên vẫn ngượng ngùng không thôi, bàn tay như ngọc đánh vào ngực Thần Dạ, nhưng cuối cùng vẫn mềm mại giống như xuân thủy, âm thanh yêu kiều nhẹ nhàng vang lên.
Khẽ hôn hồi lâu Thần Dạ mới lưu luyến buông bờ môi mềm mại ra, hắn cúi đầu nhìn qua mỹ nhân đỏ mặt trong ngực, mỉm cười, dùng ngữ khí vô cùng kiên định nói ra:
- Ngươi là thê tử của ta, kiếp nầy, kiếp sau, vĩnh viễn đều là như vậy, ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi rời khỏi ta trước một bước.
- Tuyệt không!
- Ta cũng không nỡ ngươi, ta cũng muốn đời đời kiếp kiếp làm thê tử của ngươi, cho nên, ta sẽ cố gắng hảo hảo còn sống. Nhưng mà...
- Không có nhưng mà, nếu ngươi không còn, ta sẽ nổi điên.
Sau khi nói xong, Thần Dạ chợt cười tủm tỉm nói:
- Ngươi chớ ngủ trước, buổi tối ta sẽ tới ngủ, chờ ta!
Nói xong bay đi,.
Tử Huyên lúc này gương mặt đỏ bừng, chợt trong mắt có xuân ý nhộn nhạo.
...
- Bàng huynh, đợi lâu!
Đi vào trang viên của Thái Hạo Môn, Thần Dạ cũng khiếp sợ một chút, Bàng Tông làm ra trận thế đúng là lớn a.
Có lẽ cơ hồ tất cả người của Thái Hạo Môn đều tập trung ở đây, chia làm hai bên đứng thẳng, trên đỉnh đầu của bọn họ huyền khí ngưng hình nhàn nhạt, nếu như từ trên cao nhìn qua, tất nhiên sẽ nhìn thấy huyền khí tạo thành chữ Hạo.
Đây là lễ liết Thái Hạo Môn nghênh đón khách nhân cao nhất.
- Bàng Tông tiểu tử này đúng là có vài pâần khí phách, quả nhiên nương tựa vào xuất thân của hắn có thể leo lên vị trí thiếu môn chủ Thái Hạo Môn a!
Trận thế lớn như vậy, mấy phương khác có lẽ không biết, nhưng mà Lâm Tu trong tửu lâu cảm thán.
Tử Sơn bên cạnh ánh mắt nhíu chặt, nói:
- Bàng Tông này có xu thế mượn thế mấy người kia, đến giúp hắn ổn định địa vị trong Thái Hạo Môn. Hắc hắc, trận thế này quá lớn, Lâm lão ca, ngươi cảm thấy thế nào?
Nghe chuyện đó, Lâm Tu cười cười, nói:
- Ngươi không có tiếp xúc qua người trẻ tuổi kia nên không biết, Bàng Tông hành động này sợ là sẽ phải thất bại, người trẻ tuổi áo bào xanh kia không có khả năng bị người ta lợi dụng.
- Vậy thì chưa hẳn!
Từ Sơn nặng nề nói:
- Bọn họ đánh với nhau một trận, thái độ người tuổi trẻ kia đối đãi Bàng Tông rõ ràng tốt hơn rất nhiều, điều này hiển nhiên phương thức xử sự của Bàng Tông đã được hắn tán thành, nói là lợi dụng sao không nói là hợp tác? Xem ra, ta vẫn phải tích cực một chút.
Lúc này Bàng Tông cười ha ha:
- Có bằng hữu từ phương xa tới, mừng chết đi được! Một trận chiến hôm nay, Bàng mỗ tâm phục khẩu phục, nguyện ý làm bằng hữu của ngươi, như vậy tự nhiên cũng phải xuất đủ thành ý với bằng hữu a.
- Bàng huynh quá khách khí!
Thần Dạ ôm quyền, cười nói:
- Bàng huynh bày trận thế lớn như vậy, chỉ sợ qua đêm nay tại hạ phải tìm tới chỗ dựa, đa tạ Bàng huynh.
- Ha ha, nói làm gì, mời!
Bàng Tông nghiêng người đón chào.
- Mời!
Hai người sóng vai đi vào trang viên, sau một lát chữ to ngưng tụ ở giữa không trung hóa thành tiếng pháo vang vọng phía chân trời!
- Mời!
Trong phòng khách yên tĩnh sớm đã dọn xong một bàn thức ăn và rượu, mà khi Thần Dạ theo Bàng Tông đi vào thì một bình chướng vô hình từ trong phòng khách phát ra, sau đó bao phủ phòng khách vào trong, âm thanh hỗn loạn bên ngoài không tiến vào được.
- Bảo vật rất không tồi!
Thần Dạ khen ngợi một tiếng, ít nhất hắn mặc dù không cố ý, thế nhưng hắn cảm ứng được trong phòng khách có một kiện bảo vật.
- Khiến khách chê cười, mời!
Bàng Tông cùng Thần Dạ ngồi xuống, nâng ly cạn chén nói chuyện thiên nam địa bắc, hai người nói chuyện chẳng khác gì bằng hữu đã lâu không gặp, hay hoặc giả là mới vừa quen cho nên không ai nói vào chính đề... Hai canh giờ sau rượu đầy cơm no, Thần Dạ đứng dậy, nói:
- Hôm nay đa tạ Bàng huynh khoản đãi, sắc trời không còn sớm, ta cũng nên cáo từ, nhưng trước khi đi có câu phải nói.
- Mời nói!
Từ đầu tới cuối cùng, Bàng Tông chưa từng hỏi qua tên của Thần Dạ, cũng không có đề cập qua chủ đề khác, giống như chỉ là một lần nói chuyện phiếm bình thường, trong thần sắc Thần Dạ cũng rõ ràng phát giác được, Bàng Tông cũng không làm ra vẻ, tất cả phát ra từ nội tâm.
Bàng Tông không thể nghi ngờ rất biết làm người!
Thần Dạ cười cười, cong ngón búng ra, một đạo hào quang màu tím bắn tới, hóa thành màn hào quang bao phủ phòng khách.
- Hiện tại chúng ta nói chuyện không có ai qâấy rầy, kể cả vị cao thủ Tôn Huyền bên cạnh Bàng huynh.
Thần Dạ chợt nghiêm nét mặt, nói:
- Bàng huynh, ngươi bây giờ có thể nói thoải mái rồi.
- Huynh đệ, đa tạ!
Thân hình Bàng Tông run lên, Thần Dạ cử động này là nói cho Bàng Tông biết, bọn họ đã là bằng hữu, cần phải giúp đỡ, có thể cứ việc nói ra.
Thần Dạ là người cao ngạo, hắn cũng làm người cao ngạo, cho nên đều là người cao ngạo nên Bàng Tông rất rõ ràng tình hình, như vậy một khi nói ra, cho dù là chết cũng làm ra hứa hẹn chính thức.
Thần Dạ khoát khoát tay, nói:
- Bữa cơm này ta ăn rất vui vẻ, những năm gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, huynh đệ của ta không ở bên người, tuy có hồng nhan tri kỷ làm bạn, nhưng Bàng huynh có lẽ cũng hiểu, đàn ông có một ít lời các nàng không hiểu.
Mới bước chân vào giang hồ, không phải một câu nói ra dễ dàng, đạp vào đỉnh phong càng cần trả giá bằng vô số cố gắng!
Thần Dạ gánh vác quá lớn, hắn là người, không phải thần, có đôi khi cũng có thời điểm mềm yếu, nhưng những mềm yếu này tuyệt đối không thể cho Tử Huyên các nàng trông thấy.
Ngày nay Tử Huyên thân trúng tà tâm, Thần Dạ càng ngưng trọng, nhưng trước mặt Tử Huyên các nàng hắn phải tỏ ra cứng cỏi... Nếu là Diệp Thước cùng Thiết Dịch Thiên, ít nhất không có cô độc như vậy.
Bàng Tông gật gật đầu, hắn hiểu lời này của Thần Dạ, càng thêm thành tâm, bởi vậy trầm mặc sau một lát, hắn ôm quyền, trầm giọng trịnh trọng nói:
- Ta muốn ngươi giúp ta, chính thức khống chế Thái Hạo Môn!
- Năm đó ta mười lăm tuổi, ta bị một trưởng lão Thái Hạo Môn nhìn trúng, có thể tiến vào Thái Hạo Môn tu luyện, đây là gặp gỡ khó gặp, ta tự nhiên không có cự tuyệt, mang theo hy vọng đi vào Thái Hạo Môn!
Bàng Tông trầm giọng nói:
- Cũng vì như thế đây là gặp gỡ của ta, ta cũng cho rằng dùng thiên phú tu luyện của ta nhất định có thể ở Thái Hạo Môn đứng vững bước chân, trên thực tế cũng là như thế, thời gian mấy năm ta từ trong đám đệ tử tiến vào mười đệ tử xuất sắc, vô cùng phong quang.
- Thiếu môn chủ không nên hiểu lầm, lão phu không phải ý tứ này.
Bàng Tông lạnh lùng nói:
- Đã không phải, ta đây quyết định, ngươi nghe lệnh là được!
Cảnh đêm ảm đạm!
- Thần Dạ, ngươi thật phải đi một mình gặp Bàng Tông sao?
Tử Huyên nhu hòa sửa sang qâần áo cho Thần Dạ giống như thê tử.
- Hắn là nhân vật, đáng giá đi gặp!
Thần Dạ cười ôn hòa, nhìn qua mỹ nhân không bỏ, cánh tay vừa dùng lực ôm Tử Huyên vào trong ngực, rồi sau đó vội vàng hôn lên bờ môi hồng nhuận phơn phớt.
Cho dù hai người đã có quan hệ xác thịt, nhưng mà Tử Huyên vẫn ngượng ngùng không thôi, bàn tay như ngọc đánh vào ngực Thần Dạ, nhưng cuối cùng vẫn mềm mại giống như xuân thủy, âm thanh yêu kiều nhẹ nhàng vang lên.
Khẽ hôn hồi lâu Thần Dạ mới lưu luyến buông bờ môi mềm mại ra, hắn cúi đầu nhìn qua mỹ nhân đỏ mặt trong ngực, mỉm cười, dùng ngữ khí vô cùng kiên định nói ra:
- Ngươi là thê tử của ta, kiếp nầy, kiếp sau, vĩnh viễn đều là như vậy, ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi rời khỏi ta trước một bước.
- Tuyệt không!
- Ta cũng không nỡ ngươi, ta cũng muốn đời đời kiếp kiếp làm thê tử của ngươi, cho nên, ta sẽ cố gắng hảo hảo còn sống. Nhưng mà...
- Không có nhưng mà, nếu ngươi không còn, ta sẽ nổi điên.
Sau khi nói xong, Thần Dạ chợt cười tủm tỉm nói:
- Ngươi chớ ngủ trước, buổi tối ta sẽ tới ngủ, chờ ta!
Nói xong bay đi,.
Tử Huyên lúc này gương mặt đỏ bừng, chợt trong mắt có xuân ý nhộn nhạo.
...
- Bàng huynh, đợi lâu!
Đi vào trang viên của Thái Hạo Môn, Thần Dạ cũng khiếp sợ một chút, Bàng Tông làm ra trận thế đúng là lớn a.
Có lẽ cơ hồ tất cả người của Thái Hạo Môn đều tập trung ở đây, chia làm hai bên đứng thẳng, trên đỉnh đầu của bọn họ huyền khí ngưng hình nhàn nhạt, nếu như từ trên cao nhìn qua, tất nhiên sẽ nhìn thấy huyền khí tạo thành chữ Hạo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây là lễ liết Thái Hạo Môn nghênh đón khách nhân cao nhất.
- Bàng Tông tiểu tử này đúng là có vài pâần khí phách, quả nhiên nương tựa vào xuất thân của hắn có thể leo lên vị trí thiếu môn chủ Thái Hạo Môn a!
Trận thế lớn như vậy, mấy phương khác có lẽ không biết, nhưng mà Lâm Tu trong tửu lâu cảm thán.
Tử Sơn bên cạnh ánh mắt nhíu chặt, nói:
- Bàng Tông này có xu thế mượn thế mấy người kia, đến giúp hắn ổn định địa vị trong Thái Hạo Môn. Hắc hắc, trận thế này quá lớn, Lâm lão ca, ngươi cảm thấy thế nào?
Nghe chuyện đó, Lâm Tu cười cười, nói:
- Ngươi không có tiếp xúc qua người trẻ tuổi kia nên không biết, Bàng Tông hành động này sợ là sẽ phải thất bại, người trẻ tuổi áo bào xanh kia không có khả năng bị người ta lợi dụng.
- Vậy thì chưa hẳn!
Từ Sơn nặng nề nói:
- Bọn họ đánh với nhau một trận, thái độ người tuổi trẻ kia đối đãi Bàng Tông rõ ràng tốt hơn rất nhiều, điều này hiển nhiên phương thức xử sự của Bàng Tông đã được hắn tán thành, nói là lợi dụng sao không nói là hợp tác? Xem ra, ta vẫn phải tích cực một chút.
Lúc này Bàng Tông cười ha ha:
- Có bằng hữu từ phương xa tới, mừng chết đi được! Một trận chiến hôm nay, Bàng mỗ tâm phục khẩu phục, nguyện ý làm bằng hữu của ngươi, như vậy tự nhiên cũng phải xuất đủ thành ý với bằng hữu a.
- Bàng huynh quá khách khí!
Thần Dạ ôm quyền, cười nói:
- Bàng huynh bày trận thế lớn như vậy, chỉ sợ qua đêm nay tại hạ phải tìm tới chỗ dựa, đa tạ Bàng huynh.
- Ha ha, nói làm gì, mời!
Bàng Tông nghiêng người đón chào.
- Mời!
Hai người sóng vai đi vào trang viên, sau một lát chữ to ngưng tụ ở giữa không trung hóa thành tiếng pháo vang vọng phía chân trời!
- Mời!
Trong phòng khách yên tĩnh sớm đã dọn xong một bàn thức ăn và rượu, mà khi Thần Dạ theo Bàng Tông đi vào thì một bình chướng vô hình từ trong phòng khách phát ra, sau đó bao phủ phòng khách vào trong, âm thanh hỗn loạn bên ngoài không tiến vào được.
- Bảo vật rất không tồi!
Thần Dạ khen ngợi một tiếng, ít nhất hắn mặc dù không cố ý, thế nhưng hắn cảm ứng được trong phòng khách có một kiện bảo vật.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Khiến khách chê cười, mời!
Bàng Tông cùng Thần Dạ ngồi xuống, nâng ly cạn chén nói chuyện thiên nam địa bắc, hai người nói chuyện chẳng khác gì bằng hữu đã lâu không gặp, hay hoặc giả là mới vừa quen cho nên không ai nói vào chính đề... Hai canh giờ sau rượu đầy cơm no, Thần Dạ đứng dậy, nói:
- Hôm nay đa tạ Bàng huynh khoản đãi, sắc trời không còn sớm, ta cũng nên cáo từ, nhưng trước khi đi có câu phải nói.
- Mời nói!
Từ đầu tới cuối cùng, Bàng Tông chưa từng hỏi qua tên của Thần Dạ, cũng không có đề cập qua chủ đề khác, giống như chỉ là một lần nói chuyện phiếm bình thường, trong thần sắc Thần Dạ cũng rõ ràng phát giác được, Bàng Tông cũng không làm ra vẻ, tất cả phát ra từ nội tâm.
Bàng Tông không thể nghi ngờ rất biết làm người!
Thần Dạ cười cười, cong ngón búng ra, một đạo hào quang màu tím bắn tới, hóa thành màn hào quang bao phủ phòng khách.
- Hiện tại chúng ta nói chuyện không có ai qâấy rầy, kể cả vị cao thủ Tôn Huyền bên cạnh Bàng huynh.
Thần Dạ chợt nghiêm nét mặt, nói:
- Bàng huynh, ngươi bây giờ có thể nói thoải mái rồi.
- Huynh đệ, đa tạ!
Thân hình Bàng Tông run lên, Thần Dạ cử động này là nói cho Bàng Tông biết, bọn họ đã là bằng hữu, cần phải giúp đỡ, có thể cứ việc nói ra.
Thần Dạ là người cao ngạo, hắn cũng làm người cao ngạo, cho nên đều là người cao ngạo nên Bàng Tông rất rõ ràng tình hình, như vậy một khi nói ra, cho dù là chết cũng làm ra hứa hẹn chính thức.
Thần Dạ khoát khoát tay, nói:
- Bữa cơm này ta ăn rất vui vẻ, những năm gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, huynh đệ của ta không ở bên người, tuy có hồng nhan tri kỷ làm bạn, nhưng Bàng huynh có lẽ cũng hiểu, đàn ông có một ít lời các nàng không hiểu.
Mới bước chân vào giang hồ, không phải một câu nói ra dễ dàng, đạp vào đỉnh phong càng cần trả giá bằng vô số cố gắng!
Thần Dạ gánh vác quá lớn, hắn là người, không phải thần, có đôi khi cũng có thời điểm mềm yếu, nhưng những mềm yếu này tuyệt đối không thể cho Tử Huyên các nàng trông thấy.
Ngày nay Tử Huyên thân trúng tà tâm, Thần Dạ càng ngưng trọng, nhưng trước mặt Tử Huyên các nàng hắn phải tỏ ra cứng cỏi... Nếu là Diệp Thước cùng Thiết Dịch Thiên, ít nhất không có cô độc như vậy.
Bàng Tông gật gật đầu, hắn hiểu lời này của Thần Dạ, càng thêm thành tâm, bởi vậy trầm mặc sau một lát, hắn ôm quyền, trầm giọng trịnh trọng nói:
- Ta muốn ngươi giúp ta, chính thức khống chế Thái Hạo Môn!
- Năm đó ta mười lăm tuổi, ta bị một trưởng lão Thái Hạo Môn nhìn trúng, có thể tiến vào Thái Hạo Môn tu luyện, đây là gặp gỡ khó gặp, ta tự nhiên không có cự tuyệt, mang theo hy vọng đi vào Thái Hạo Môn!
Bàng Tông trầm giọng nói:
- Cũng vì như thế đây là gặp gỡ của ta, ta cũng cho rằng dùng thiên phú tu luyện của ta nhất định có thể ở Thái Hạo Môn đứng vững bước chân, trên thực tế cũng là như thế, thời gian mấy năm ta từ trong đám đệ tử tiến vào mười đệ tử xuất sắc, vô cùng phong quang.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro