Đế Quân

Trung điện Cổ Đế Điện.

Ngốc Tiểu Ngư

2024-07-21 07:50:26

Theo sau Tà Vọng lại nói thêm vài điều cần chú ý, lập tức nói tiếp:

- Thần Dạ, cầu ngươi một chuyện, vô luận ngươi muốn tra tấn ta thế nào đều được, nhưng đừng giao ta cho Tà Đế Điện…

Sắc mặt Thần Dạ không chút thay đổi thu hồi Tà Vọng vào Thiên Địa Hồng Hoang Tháp, ánh mắt liền nhìn qua Trạc Ly.

Trạc Ly không cần suy nghĩ, nói:

- Công tử yên tâm, ta có thể ứng phó hai cao thủ tôn huyền tam trọng.

Thần Dạ gật đầu, nhìn qua thiếu nữ, nàng trầm tư một thoáng, nói:

- Kiếm Tông có thể miễn cưỡng xử lý mười hai cao thủ hoàng huyền.

Nghe nói như thế, Phi Vân không khỏi lắc đầu cười khổ, quả nhiên nữ sinh hướng ngoài, lần này xem như bại lộ toàn bộ nội tình của Kiếm Tông, nhưng nếu có thể cùng Thần Dạ hợp tác với tiềm lực thiên phú của hắn xem như đầu tư đáng giá.

Thần Dạ nhìn Phi Vân, thực lực của Kiếm Tông như vậy còn điệu thấp như thế…có thể xử lý mười hai cao thủ hoàng huyền, đưa mắt khắp cả Bắc Vực nếu Kiếm Tông muốn quân lâm thiên hạ chưa chắc làm không được.

- Thần công tử, người khác hãy giao cho Tàn Dương Môn.

Nguyễn Tiêm Hủy vội vàng nói.

- Được.

Thần Dạ lên tiếng, nhìn về phía cực bắc, quát lạnh:

- Hiện tại chờ cao thủ Kiếm Tông đến!

- Lăng nhi, sao còn chưa nghỉ ngơi đây?

Ánh trăng bao phủ, nữ tử áo đen lẳng lặng đứng trên đống hoang tàn, nhìn ra xa xa, điềm tĩnh hờ hững, trong lơ đãng toát ra cảm giác thê lương, trong tay nàng ôm một thanh trường kiếm phong cách cổ xưa, giống như trong thế giới của nàng hiện tại chỉ còn lại thanh trường kiếm mới là chỗ dựa của nàng.

Nhìn qua thật làm người thương tiếc không thôi.

Nữ tử xoay người, nhẹ nhàng nói:

- Trưởng Tôn tỷ còn chưa nghỉ ngơi sao?

Trưởng Tôn Nhiên ôn nhu cười nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Ta có tâm sự cho nên không ngủ được, Lăng nhi, muội cũng có tâm sự, đúng không?

Nữ tử im lặng không nói gì, không biết làm sao nói, trong nội tâm nàng rất rõ ràng với trí tuệ của Trưởng Tôn Nhiên, không khả năng không biết mình đang suy nghĩ gì, riêng đi tìm mình là vì sao, nữ tử cũng hiểu được rõ ràng.

Nhưng có những sự tình làm sao có thể khuyên nhủ?

Ánh mắt Trưởng Tôn Nhiên run rẩy lên, dù hai người đều xuất thân từ Đại Hoa hoàng triều, còn là công chúa hoàng thất cùng thiên kim của tể tướng gia, thân phận của hai nàng có thể nói cực kỳ quang vinh.

Hôm nay tuy nữ tử kia đã như phượng hoàng dục hỏa trùng sinh, nhưng có khi nào nhìn thấy được nàng bất lực đến như vậy?

- Lăng nhi, chuyện phát sinh ở Đại Hoa, muội đều biết không?

Trưởng Tôn Nhiên nhẹ giọng hỏi.

Nữ tử yên lặng gật đầu, nếu như không biết, có lẽ nàng không đến nỗi rơi vào hoàn cảnh khó xử như bây giờ đi?

Trưởng Tôn Nhiên hỏi lại:

- Muội muốn biết khi ta nhận được những tin tức này, đã nghĩ như thế nào không?

Không đợi nữ tử có bất kỳ phản ứng nào, Trưởng Tôn Nhiên tiếp tục nói:

- Thần Dạ chưa từng đại khai sát giới trong đế đô, chỉ giam giữ kẻ chủ mưu, muội cũng biết những kẻ chủ mưu chính là một số người trong hoàng thất, còn có người của Trưởng Tôn gia.

- Về sau…mặc kệ lão vương gia xử trí bọn hắn như thế nào, nhưng Trưởng Tôn gia đã không còn, dù Thần gia không giết bọn hắn nhưng bọn hắn vẫn sống không nổi, đây là kết cục khi thất bại.

- Sau khi nghe được tin tức này, ta không biết muội nghĩ như thế nào, khi đó trong lòng ta đột nhiên thoải mái rất nhiều, có lẽ đây là kết cục tốt nhất, bởi vì cả muội cùng ta đều rõ ràng, mượn nhờ thế lực Thiên Nhất Môn, nếu Thần gia thật sự đại bại, như vậy kết quả của Thần gia thế nào không cần nghĩ cũng biết.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Trưởng Tôn Nhiên hiện lên vẻ vô cùng bất đắc dĩ:

- Ta nói như vậy không phải vì ta yêu Thần Dạ, đứng trên lập trường của hắn mà nói ra những lời này, bởi vì đây đều là sự thật!

Nữ tử buồn bã cười khẽ:

- Muội cũng biết cho nên muội cũng không trách hắn! Kỳ thật muội đã sớm đem mình trích ra ngoài, sở dĩ còn chưa bỏ xuống được cũng bởi vì Thần Dạ, muội không muốn có người thương tổn hắn, nhưng mà đối thủ của hắn…

- Không, muội hẳn nên trách hắn, chúng ta đều phải trách hắn! Vô luận như thế nào đối thủ của hắn đều là người thân của chúng ta, vì sao hắn không nhìn giao tình giữa chúng ta, thả cho họ một con đường sống?

Trưởng Tôn Nhiên buồn bã nói:

- Khi ta nghe được Đại Hoa hoàng triều đã thật sự nằm trong tay Thần gia, tuy trong lòng nhẹ nhõm, nhưng vẫn mang theo ý oán hận.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Chúng ta vì hắn, có thể đem lòng mình gởi gắm ra ngoài, vì hắn có thể không quan tâm gia tộc, hắn không thể vì chúng ta, làm chút chuyện hắn đủ khả năng làm sao?

Trưởng Tôn Nhiên cười khổ:

- Nhưng chúng ta có biện pháp nào, trái tim của chúng ta đều nằm trên người của hắn, đều có thể chết vì hắn, những người thân kia từng thương tổn chúng ta thật sâu, muốn đẩy chúng ta vào chỗ chết, chúng ta cần gì phải vì sống chết của bọn họ mà ảnh hưởng đến cảm tình giữa chúng ta cùng Thần Dạ?

- Lăng nhi, ta biết tổn thương của hai ta không giống nhau, hơn nữa chuyện phát sinh giữa chúng ta khiến cho hắn bất kể thế nào cũng không khả năng buông tha ta, nhưng ta và muội đều giống nhau, loại kết quả này ta cũng không muốn.

- Cho nên khi gặp hắn muội chỉ có thể thay đổi một thân phận khác!

Nữ tử nói:

- Muội không trách hắn, thật sự không có, nhưng tạo hóa trêu ngươi cũng tốt, khúc mắc chưa mở cũng vậy, muội không muốn cho rằng những điều này là nhất định, nhưng mặc kệ muội hận bọn họ bao nhiêu, nhưng họ vẫn là người thân của muội!

- Phải ah, là huyết mạch tương liên.

Trưởng Tôn Nhiên thở dài:

- Bốn chữ vô cùng đơn giản đã đem chúng ta cùng Thần Dạ vây trong một lồng giam không thể chạy thoát. Nhưng nếu muốn chính mình hạnh phúc, chỉ có thể đi đối mặt, mà không phải tránh né!

- Trưởng Tôn tỷ tỷ…

- Tốt lắm, sớm đi nghỉ ngơi đi, đi ngủ một giấc, suy nghĩ một chút, đừng làm cho mình phải hối hận…

Trưởng Tôn Nhiên nhẹ giọng cười, nắm tay nữ tử đi xa.

Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu không còn, hoàn toàn biến mất, cả thành trì tựa hồ mất đi náo nhiệt ngày xưa, vài ngày trôi qua vẫn không đủ cho mọi người đàm luận về chuyện tông môn này đã bị tiêu diệt.

Thần Dạ thẩm vấn xong Tà Vọng cũng đã đi bế quan.

Lần này bế quan không phải vì tu luyện, hắn muốn đi một nơi đã mong đợi từ lâu, trung điện Cổ Đế Điện!

Năm đó ở trong Chúng Thần Chi Mộ hắn thành công mở cửa Cổ Đế Điện, tiến vào bên trong đạt được Băng Viêm Hoàn Hồn Thảo, có thể giúp Liễu Nghiên thoát khỏi nguy cơ thiên thánh thể.

Lúc đó Đao Linh đã nói với hắn, nếu muốn đi vào trung điện Cổ Đế Điện, ít nhất cần đạt tới tu vi cảnh giới hoàng huyền.

Hiện giờ tu vi của hắn đã tới hoàng huyền, trong thời gian chờ đợi cao thủ Kiếm Tông tập hợp, hắn có thời gian đi vào trung điện nhìn xem.

Bước đi trong Cổ Đế Điện, có lẽ bởi tu vi hiện tại đã tiến giai, hơn nữa thời gian dài không đi vào, biến hóa nơi này đã làm Thần Dạ không tìm kiếm được chút dấu vết mình đã từng đi qua.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Quân

Số ký tự: 0