Trường Tôn Nhiên. (1)
Ngốc Tiểu Ngư
2024-07-21 07:50:26
Huyền Lăng nở một nụ cười xinh đẹp rồi nói:
- Thần Dạ ca ca, ta biết trong lòng ca lo lắng cái gì. Càng hiểu rõ ràng hơn vì sao ca ca không dám cho ta một lời hứa hẹn. Hiện tại, ta không nên xin ca ca cho ta cái gì. Ta sẽ mang tất cả gửi gắm vào thời gian . Đến ngày hôm đó, ta sẽ để cho ca ca hiểu được, trong lòng ta suy nghĩ cái gì.
- Đến ngày hôm đó, ta tin tưởng, ca ca sẽ không lại cự tuyệt ta.
Kỳ thật, nội tâm Thần Dạ vào giờ này khắc này đang suy nghĩ nói thêm một câu, đưa ra một phần hứa hẹn. . . .
Có lẽ biết trong lòng Thần Dạ kích động, Huyền Lăng đột nhiên ôm lấy hắn, tham lam hấp thu khí tức mà có thể phải rất lâu sẽ không chạm đến được . Nhưng chỉ là một hồi, Huyền Lăng liền nhẹ nhàng lui về phía sau.
- Thần Dạ ca ca, ta sẽ mong nhớ đến ca ca vào mọi thời khắc. Ca nhất định phải sống thật tốt. Ta không nói nhiều lời với ca nữa. Bởi vì nói quá nhiều, ta sợ chính mình không thể rời đi được . . . .
Nói dứt lời, Huyền Lăng đột nhiên giảo hoạt cười một tiếng, rồi nói:
- Thần Dạ ca ca, vẫn còn có một người nghĩ muốn chia tay li biệt cùng ca . Ngàn vạn lần ca không nên lấy làm rất kinh ngạc a?
Thần Dạ ngẩn người, cùng với bóng dáng Huyền Lăng bay xa, lại có một hình bóng khác từ xa xa chậm rãi đi đến. Chỉ liếc mắt qua người này, ánh mắt Thần Dạ vốn là có chút phiền muộn chợt cứng lại ngay tại chỗ!
Bóng dáng kia, ngồi trên xe lăn. Xe lăn chỉ là chậm rãi, nhưng lại nhanh như mũi tên , chỉ sau nháy mắt liền đến trước người Thần Dạ .
Là Thường Vị Nhiên!
Nhưng hiện tại Thường Vị Nhiên lại mặc một bộ nam trang. Trên gương mặt nàng không có một chút mềm yếu mà Thần Dạ đã quen thuộc. Không có xuất hiện sợ lo lắng ngẫu nhiên, còn nếu có, đó là một vẻ nhìn xa trông rộng mọi sự đều ở nắm giữ trong tay, đã được che giấu đằng sau vẻ lạnh như băng!
- Thường cô nương?
Thần Dạ nhướng mày, hắn không hiểu vì sao Thường Vị Nhiên lại mặc một bộ trang phục như hiện tại.
Bộ trang phục này đối với Thần Dạ mà nói, là cực kỳ xa lạ. Nhưng không biết vì sao, từ thời khắc đó ở trên người Thường Vị Nhiên, hắn cảm nhận được một cỗ khí tức không sao diễn tả nổi . Khí tức này, giống như đã từng quen biết!
- Ngươi muốn rời khỏi đế đô Hoàng Thành ?
Thường Vị Nhiên cười hỏi.
- Đúng vậy !
- Đến lúc nào sẽ trở về?
- Không có thời gian chắc chắn.
- Ta hy vọng, ngươi sau khi rời đi liền vĩnh viễn sẽ không quay về đế đô. Biến nơi này trở thành là một nơi ngươi đã từng ở tốt đẹp, không hơn!
Đuôi lông mày Thần Dạ bất giác nhướn lên. Đế đô Hoàng Thành là nhà của hắn. Ở chỗ này, có quá nhiều thân nhân cùng bằng hữu của hắn . Hắn rời đi chỉ là vì để sau này thân nhân các bằng hữu có cuộc sống tốt cùng chính mình.
- Thường cô nương, lời của ngươi, ta nghe không rõ.
Thần Dạ cố nén tâm tình. Hắn với Thường Vị Nhiên nói cho cùng cũng có giao tình. Bất kể là trong Huyễn Hương Cốc cứu nàng, hay lúc trên đường phố dài bị Vân Thái Hư chặn giết thì nàng chạy tới viện trợ, đây đều là một phần giao tình.
Tuy nhiên ở trong lòng hắn từng tò mò về thân phận lai lịch của Thường Vị Nhiên, nhưng hắn chỉ muốn người ta cũng không từng có ý nghĩ xấu đối với chính mình nên Thần Dạ cũng tịnh không muốn biết thân phận thật sự của người ở trước mặt.
Nghe vậy, Thường Vị Nhiên cười cười mà bảo:
- Ta tên là Trường Tôn Nhiên, Thần Dạ, hiện tại ngươi đã rõ ràng chưa?
- Trường Tôn Nhiên?
Thần Dạ hít vào một hơi thật dài, ở trong ánh mắt lập tức bắt đầu khởi động một nét sắc bén. Khó trách tại sao Huyền Lăng muốn giết nàng !
Người Trường Tôn gia , chỉ là Thần Dạ rất kỳ quái, tại sao trong đầu óc mình lại không nhớ rõ Trường Tôn gia còn có một nhân vật như vậy ? Cho dù lão gia tử, tựa hồ đối với Thường Vị Nhiên này đều rất xa lạ?
- Tựa hồ đối với thân phận chân thật của ta thì ngươi cũng không có quá nhiều kinh ngạc a?
Trường Tôn Nhiên tự giễu cười cười, nàng hy vọng nhiều hơn về việc sau khi Thần Dạ biết thân phận chân thật của mình thì sẽ nổi giận, sẽ có ý định giết người ngập trời. Còn cứ lạnh nhạt như vậy thì ý nghĩa là chính mình ở trong lòng hắn cũng không có mấy phần vị trí sao?
- Nếu như ngươi không nói cho ta biết thân phận của ngươi, ta không có khả năng biết được, ngươi có hơi làm điều thừa .
Một tia sắc bén, từ từ lớn dần trong con ngươi của Thần Dạ . Rốt cục hắn nhớ ra rồi, khí tức có phần không sao diễn tả nổi của Trường Tôn Nhiên kia, tại sao chính mình lại có cảm giác hơi hơi quen thuộc .
Khi gặp nhau cùng Tiêu Một lần đầu tiên đường phố dài , vào lúc gặp thoáng qua cỗ kiệu . . . . rồi lúc ở bên ngoài Khiếu Nguyệt Lâu mơ hồ hắn cũng thấy cỗ kiệu có chóp nhọn kia . . . .
- Nếu như hôm nay ta không nói thì sớm muộn, Huyền Lăng Công Chúa cũng sẽ nói cho ngươi. Nếu để cái đó khiến sau này ngươi càng thêm hận ta, không bằng. . . .
Trường Tôn Nhiên lần thứ hai tự giễu cười một tiếng, rồi lại nói tiếp:
- Mấy năm trước đây, Nhị hoàng tử bức hôn, ta ngã xuống núi bị gãy một đôi chân. Chuyện này, là sỉ nhục của hoàng gia cùng Trường Tôn gia , cho nên Thần gia ngươi cũng không biết quá nhiều. Mà ta, các ngươi tự nhiên là không nhận ra.
Thần Dạ thần sắc có hơi sầm xuống. Trường Tôn Nhiên tự mình nói ra những điều này là có ý tứ gì ?
- Từ khi đó, ta được hồi sinh, nhận biết sư phụ hiện tại. Nhờ có sư phụ, ta có khả năng lại được tự do mà chính mình muốn . Nhưng, những chuyện trước đây liền nhất định có khả năng quên sao ?
Trường Tôn Nhiên lắc đầu, buồn rầu cười một tiếng rồi nói:
- Người Trường Tôn gia đều là thân nhân của ta, ta không thể quá ác đối với thân nhân của mình, nhưng ta có thể làm cho Nhị hoàng tử hối hận, để cho hoàng thất hối hận về những chuyện mà bọn họ đã làm đối với ta .
- Mà Thần gia ngươi, là công cụ tốt nhất mà ta dùng để dễ dàng đối phó hoàng thất
Trường Tôn Nhiên thản nhiên nói:
- Những năm gần đây, tất cả thủ đoạn chĩa mũi nhọn nhằm vào Thần gia , đa số xuất phát từ trong tay ta. Thần Dạ, ngươi nên hận ta.
- Tiếp tục nói!
Thần Dạ trầm giọng nói.
Trường Tôn Nhiên liền tiếp tục nói:
- Cùng ngày trong Huyễn Hương Cốc, ngươi từng nói với nữ nhân che mặt kia . Nếu có một ngày, ngươi biết ta từng làm thương tổn đến ngươi, như vậy, ngươi sẽ tự tay giết ta.
- Thần Dạ, bất kể là Tiêu Một tìm ngươi gây phiền toái, hay lần tu vi Tiêu Một tăng mạnh trong trận chiến ấy vào dịp hội săn thú Đông Giao, đều là ta ở sau lưng thao túng. Ngoài ra trận chiến ấy ở ngoài Khiếu Nguyệt Lâu , nếu như không phải nữ nhân đeo mạng che mặt đột nhiên xuất hiện thì cùng ngày ngươi hẳn phải chết. Mà ta cũng đủ nắm chắc, để cho Diệp Thước và Thiết Dịch Thiên cho ta sử dụng.
- Thần Dạ ca ca, ta biết trong lòng ca lo lắng cái gì. Càng hiểu rõ ràng hơn vì sao ca ca không dám cho ta một lời hứa hẹn. Hiện tại, ta không nên xin ca ca cho ta cái gì. Ta sẽ mang tất cả gửi gắm vào thời gian . Đến ngày hôm đó, ta sẽ để cho ca ca hiểu được, trong lòng ta suy nghĩ cái gì.
- Đến ngày hôm đó, ta tin tưởng, ca ca sẽ không lại cự tuyệt ta.
Kỳ thật, nội tâm Thần Dạ vào giờ này khắc này đang suy nghĩ nói thêm một câu, đưa ra một phần hứa hẹn. . . .
Có lẽ biết trong lòng Thần Dạ kích động, Huyền Lăng đột nhiên ôm lấy hắn, tham lam hấp thu khí tức mà có thể phải rất lâu sẽ không chạm đến được . Nhưng chỉ là một hồi, Huyền Lăng liền nhẹ nhàng lui về phía sau.
- Thần Dạ ca ca, ta sẽ mong nhớ đến ca ca vào mọi thời khắc. Ca nhất định phải sống thật tốt. Ta không nói nhiều lời với ca nữa. Bởi vì nói quá nhiều, ta sợ chính mình không thể rời đi được . . . .
Nói dứt lời, Huyền Lăng đột nhiên giảo hoạt cười một tiếng, rồi nói:
- Thần Dạ ca ca, vẫn còn có một người nghĩ muốn chia tay li biệt cùng ca . Ngàn vạn lần ca không nên lấy làm rất kinh ngạc a?
Thần Dạ ngẩn người, cùng với bóng dáng Huyền Lăng bay xa, lại có một hình bóng khác từ xa xa chậm rãi đi đến. Chỉ liếc mắt qua người này, ánh mắt Thần Dạ vốn là có chút phiền muộn chợt cứng lại ngay tại chỗ!
Bóng dáng kia, ngồi trên xe lăn. Xe lăn chỉ là chậm rãi, nhưng lại nhanh như mũi tên , chỉ sau nháy mắt liền đến trước người Thần Dạ .
Là Thường Vị Nhiên!
Nhưng hiện tại Thường Vị Nhiên lại mặc một bộ nam trang. Trên gương mặt nàng không có một chút mềm yếu mà Thần Dạ đã quen thuộc. Không có xuất hiện sợ lo lắng ngẫu nhiên, còn nếu có, đó là một vẻ nhìn xa trông rộng mọi sự đều ở nắm giữ trong tay, đã được che giấu đằng sau vẻ lạnh như băng!
- Thường cô nương?
Thần Dạ nhướng mày, hắn không hiểu vì sao Thường Vị Nhiên lại mặc một bộ trang phục như hiện tại.
Bộ trang phục này đối với Thần Dạ mà nói, là cực kỳ xa lạ. Nhưng không biết vì sao, từ thời khắc đó ở trên người Thường Vị Nhiên, hắn cảm nhận được một cỗ khí tức không sao diễn tả nổi . Khí tức này, giống như đã từng quen biết!
- Ngươi muốn rời khỏi đế đô Hoàng Thành ?
Thường Vị Nhiên cười hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Đúng vậy !
- Đến lúc nào sẽ trở về?
- Không có thời gian chắc chắn.
- Ta hy vọng, ngươi sau khi rời đi liền vĩnh viễn sẽ không quay về đế đô. Biến nơi này trở thành là một nơi ngươi đã từng ở tốt đẹp, không hơn!
Đuôi lông mày Thần Dạ bất giác nhướn lên. Đế đô Hoàng Thành là nhà của hắn. Ở chỗ này, có quá nhiều thân nhân cùng bằng hữu của hắn . Hắn rời đi chỉ là vì để sau này thân nhân các bằng hữu có cuộc sống tốt cùng chính mình.
- Thường cô nương, lời của ngươi, ta nghe không rõ.
Thần Dạ cố nén tâm tình. Hắn với Thường Vị Nhiên nói cho cùng cũng có giao tình. Bất kể là trong Huyễn Hương Cốc cứu nàng, hay lúc trên đường phố dài bị Vân Thái Hư chặn giết thì nàng chạy tới viện trợ, đây đều là một phần giao tình.
Tuy nhiên ở trong lòng hắn từng tò mò về thân phận lai lịch của Thường Vị Nhiên, nhưng hắn chỉ muốn người ta cũng không từng có ý nghĩ xấu đối với chính mình nên Thần Dạ cũng tịnh không muốn biết thân phận thật sự của người ở trước mặt.
Nghe vậy, Thường Vị Nhiên cười cười mà bảo:
- Ta tên là Trường Tôn Nhiên, Thần Dạ, hiện tại ngươi đã rõ ràng chưa?
- Trường Tôn Nhiên?
Thần Dạ hít vào một hơi thật dài, ở trong ánh mắt lập tức bắt đầu khởi động một nét sắc bén. Khó trách tại sao Huyền Lăng muốn giết nàng !
Người Trường Tôn gia , chỉ là Thần Dạ rất kỳ quái, tại sao trong đầu óc mình lại không nhớ rõ Trường Tôn gia còn có một nhân vật như vậy ? Cho dù lão gia tử, tựa hồ đối với Thường Vị Nhiên này đều rất xa lạ?
- Tựa hồ đối với thân phận chân thật của ta thì ngươi cũng không có quá nhiều kinh ngạc a?
Trường Tôn Nhiên tự giễu cười cười, nàng hy vọng nhiều hơn về việc sau khi Thần Dạ biết thân phận chân thật của mình thì sẽ nổi giận, sẽ có ý định giết người ngập trời. Còn cứ lạnh nhạt như vậy thì ý nghĩa là chính mình ở trong lòng hắn cũng không có mấy phần vị trí sao?
- Nếu như ngươi không nói cho ta biết thân phận của ngươi, ta không có khả năng biết được, ngươi có hơi làm điều thừa .
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một tia sắc bén, từ từ lớn dần trong con ngươi của Thần Dạ . Rốt cục hắn nhớ ra rồi, khí tức có phần không sao diễn tả nổi của Trường Tôn Nhiên kia, tại sao chính mình lại có cảm giác hơi hơi quen thuộc .
Khi gặp nhau cùng Tiêu Một lần đầu tiên đường phố dài , vào lúc gặp thoáng qua cỗ kiệu . . . . rồi lúc ở bên ngoài Khiếu Nguyệt Lâu mơ hồ hắn cũng thấy cỗ kiệu có chóp nhọn kia . . . .
- Nếu như hôm nay ta không nói thì sớm muộn, Huyền Lăng Công Chúa cũng sẽ nói cho ngươi. Nếu để cái đó khiến sau này ngươi càng thêm hận ta, không bằng. . . .
Trường Tôn Nhiên lần thứ hai tự giễu cười một tiếng, rồi lại nói tiếp:
- Mấy năm trước đây, Nhị hoàng tử bức hôn, ta ngã xuống núi bị gãy một đôi chân. Chuyện này, là sỉ nhục của hoàng gia cùng Trường Tôn gia , cho nên Thần gia ngươi cũng không biết quá nhiều. Mà ta, các ngươi tự nhiên là không nhận ra.
Thần Dạ thần sắc có hơi sầm xuống. Trường Tôn Nhiên tự mình nói ra những điều này là có ý tứ gì ?
- Từ khi đó, ta được hồi sinh, nhận biết sư phụ hiện tại. Nhờ có sư phụ, ta có khả năng lại được tự do mà chính mình muốn . Nhưng, những chuyện trước đây liền nhất định có khả năng quên sao ?
Trường Tôn Nhiên lắc đầu, buồn rầu cười một tiếng rồi nói:
- Người Trường Tôn gia đều là thân nhân của ta, ta không thể quá ác đối với thân nhân của mình, nhưng ta có thể làm cho Nhị hoàng tử hối hận, để cho hoàng thất hối hận về những chuyện mà bọn họ đã làm đối với ta .
- Mà Thần gia ngươi, là công cụ tốt nhất mà ta dùng để dễ dàng đối phó hoàng thất
Trường Tôn Nhiên thản nhiên nói:
- Những năm gần đây, tất cả thủ đoạn chĩa mũi nhọn nhằm vào Thần gia , đa số xuất phát từ trong tay ta. Thần Dạ, ngươi nên hận ta.
- Tiếp tục nói!
Thần Dạ trầm giọng nói.
Trường Tôn Nhiên liền tiếp tục nói:
- Cùng ngày trong Huyễn Hương Cốc, ngươi từng nói với nữ nhân che mặt kia . Nếu có một ngày, ngươi biết ta từng làm thương tổn đến ngươi, như vậy, ngươi sẽ tự tay giết ta.
- Thần Dạ, bất kể là Tiêu Một tìm ngươi gây phiền toái, hay lần tu vi Tiêu Một tăng mạnh trong trận chiến ấy vào dịp hội săn thú Đông Giao, đều là ta ở sau lưng thao túng. Ngoài ra trận chiến ấy ở ngoài Khiếu Nguyệt Lâu , nếu như không phải nữ nhân đeo mạng che mặt đột nhiên xuất hiện thì cùng ngày ngươi hẳn phải chết. Mà ta cũng đủ nắm chắc, để cho Diệp Thước và Thiết Dịch Thiên cho ta sử dụng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro