Tử Tiêu Vô Cực. (1)
Ngốc Tiểu Ngư
2024-07-21 07:50:26
Khi tất cả mọi người nhìn hướng giữa không trung, liền là hoảng sợ nhìn thấy....
Chỉ thấy được trên bầu trời, vạn đạo lôi đình giống như quang trụ buông xuống, tản ra tử sắc quang mang chói mắt, dũng động lực lượng hủy diệt vô cùng bá đạo.
Nếu vẻn vẹn là lôi đình hiện thế, mặc dù làm cho người ta giật mình, nhưng còn không đạt đến trình độ để cho mọi người lạc mất tâm thần.
Ở trong vạn đạo lôi đình này, rõ ràng còn có vạn đạo hỏa diễm làm bạn, làm cho không gian nhất thời bị đốt cháy tới trạng thái hư vô.
Lôi đình này dĩ nhiên là do hỏa diễm cùng lôi điện song song ngưng hóa ra!
Vạn đạo lôi hỏa quang trụ giống như lực lượng diệt thế, khuấy động phương thiên địa này giống như pha lê không ngừng bị xé nứt phát ra âm thanh, phía dưới đỉnh núi lại càng không chịu nổi gánh nặng...
Ngay cả Long Huyết Đàm nhiều năm không thay đổi kia giờ phút này phảng phất cũng là nhận được áp lực cường đại, nước hồ bình tĩnh liền là sôi lên giống như nước bị đun sôi đang quay cuồng hết sức.
Mọi người tại tràng cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn lên dị biến xuất hiện xa xa ở trên bầu trời, khi ánh mắt của bọn hắn thuận theo lôi hỏa quang trụ hạ xuống, nhìn thấy một đạo thân ảnh duyên dáng giờ phút này cũng là ở chỗ cuối vạn đạo lôi hỏa quang trụ.
Nói cách khác, một màn khiến cho tâm của mọi người dao động chính là do một tay nữ tử này thi triển ra.
Nhưng đồng thời sắc mặt của Tử Huyên cũng tái nhợt cực độ, khí tức cũng uể oải cực đoan, hiển nhiên thành công tạo ra được một màn như vậy, tiêu hao của nàng cho tới bị thương cũng là vô cùng không nhỏ.
Tất cả mọi người hơi giật mình nhìn Tử Huyên, thế cho nên đều không để ý tới trên đỉnh núi còn có một tràng đại chiến chưa kết thúc.
Mà hai người trong đại chiến đồng dạng cũng cảm ứng được dị biến ở trên bầu trời, trong nháy mắt sắc mặt của hai người đại biến.
Thần Dạ đang lo lắng cho Tử Huyên, xuất hiện rung động như thế tất sẽ để cho Tử Huyên thừa nhận đến hậu quả ngay cả chính nàng đều không thể tưởng tượng đến. Mà Cương Thi lão nhân thì lại là hoảng sợ vạn phần.
Nếu nói biểu hiện của Thần Dạ để cho lão cảm nhận được khí tức nguy hiểm, như vậy hiện tại Tử Huyên làm ra trực tiếp để cho lão cảm nhận được tử thần đang lặng lẽ đến gần.
- Bồng!
Đỉnh núi run rẩy, cỗ năng lượng phong bạo này cơ hồ là ở trong chốc lát bị sinh sôi xé rách, liền vào lúc này hắc sắc long thủ dữ tợn giống như gặp phải tai họa ngập đầu mà nhanh chóng tan rã đi.
Thân thể của Thần Dạ cũng là đồng dạng gặp phải một đòn nghiêm trọng, bị hung hăng ném bay ra ngoài, cuối cùng phun ra một ngụm tiên huyết, ngã lên trên mặt đất ngoài trăm thước.
Không thể phủ nhận trận chiến này với Cương Thi lão nhân, Thần Dạ thi triển ra một thức lại một thức, bày ra kinh nghiệm chiến đấu khiến cho người ta vì thế mà than thở.
Hơn nữa vũ kỹ cũng là cường đại vượt qua thường nhân tưởng tượng, có thể làm được đến tình cảnh như vậy hắn đã là hết sức giỏi rồi, dù sao đối thủ là cao thủ cảnh giới Lực Huyền, mặc dù đối thủ cũng không ở trạng thái đỉnh phong.
Nếu như đổi thành là đối thủ cảnh giới Thông Huyền cảnh bình thường, có lẽ trận chiến này sẽ có kết quả không giống như vậy.
Đến lúc này lại không có một người có thể đem Thần Dạ làm thành một gã võ giả cảnh giới Thượng Huyền đến đối đãi!
Tuy nói Thần Dạ không cách nào đánh bại Cương Thi lão nhân, nhưng lão ở trong công kích liên tiếp này mặc dù thương tổn nhận được cũng không phải là thương thế trí mạng, nhưng thiết thiết thực thực để cho Cương Thi lão nhân tiêu hao không ít.
Những thứ tiêu hao này có lẽ ở thời khắc bình thường cũng không cần lo lắng, một lần tu luyện là có thể khôi phục như cũ, nhưng mà ở giờ khắc này, tồn tại có tính rung động kia ở giữa không trung hiển nhiên cũng sẽ không cho Cương Thi lão nhân lưu lại nửa điểm thời gian dư thừa.
Thần Dạ muốn làm đã là làm được rồi!
Nhưng trong lòng hắn không có nửa điểm mừng rỡ, cũng chỉ có hắn tự mình biết kỳ thật hắn làm được còn xa xa không đủ, nếu như có thể đủ để cho Cương Thi lão nhân tiêu hao nhiều hơn, như vậy căn bản không cần phải Tử Huyên liều mạng như vậy.
Hiện tại cũng không ai biết sau khi thi triển một thức này, Tử Huyên sẽ có hậu quả như thế nào.
Nhưng có một điểm thì Thần Dạ cũng là cực kỳ rõ ràng, lôi cùng hỏa vốn là hai loại thuộc tính bất đồng, lôi đình lực bá đạo vô song, hỏa diễm lực cuồng bạo vô song.
Hai loại lực lượng đều là thuộc về cực đoan bất đồng, mà Tử Huyên lại đem bọn nó mạnh mẽ dung hợp ở một chỗ, có thể làm được tình trạng như vậy, Tử Huyên quả thật không tầm thường, nhưng là kết quả của nàng cũng nhất định là cực kỳ thê thảm.
Bởi vì thực lực của Tử Huyên còn chưa đủ, bằng không mà nói, một thức cường đại này ở thời điểm đối mặt với cao thủ như Cương Thi lão nhân, nàng đã sớm thi triển ra rồi, không cần thiết phải đợi đến sau khi Linh nhi bị thương mới thi triển.
Vạn đạo lôi hỏa quang trụ vào giờ phút này đã là an tĩnh rất nhiều, tựa hồ đã mất đi cảm giác bá đạo cùng cuồng bạo của nó, tồn tại cùng với thiên địa, để cho người ta thoạt nhìn càng giống như một loại kỳ quan.
Song ở trong mắt cao thủ như Cương Thi lão nhân, Mạc Lăng Sơn, Nhạc Hùng, bọn họ mới chính thức rõ ràng bộc phát sau bình tĩnh sẽ là kinh khủng cỡ nào.
- Hai tiểu bối chết tiệt!
Ánh mắt của Cương Thi lão nhân từ trên thân hai người Thần Dạ cùng Tử Huyên lướt qua... Dĩ nhiên, hắn cũng liếc nhìn Linh nhi vẫn đang hôn mê không tỉnh ở trong ngực Mạc Lăng Sơn.
Hắn nhưng không có quên nếu như không phải đứa bé giống như con kiến hôi này, hắn đã sớm để cho nàng kia trọng thương rồi, sẽ không để cho nàng có cơ hội thi triển ra một thức cường đại như thế.
Ba người này rốt cuộc là lai lịch thế nào, thế nhưng từng người đều là đáng sợ như thế?
Ánh mắt từ ba người Thần Dạ thu hồi, Cương Thi lão nhân lập tức nhì về phía giữa không trung, nhìn tới vạn đạo lôi hỏa quang trụ không nhúc nhích kia, trong lòng lão hối hận.
Đã sớm biết rõ, cao thủ Thông Huyền trẻ tuổi như vậy dõi mắt cả Đông vực cũng là không thấy nhiều, tất sẽ có lá bài tẩy cường đại mà thường nhân khó có thể ngăn cản, vì sao chính mình bởi vì cái gọi là bảo bối kia mà gắng phải nhúng tay vào chuyện nơi đây?
Ý nghĩ này vừa mới hiện lên, Cương Thi lão nhân liền là không chút nghĩ ngợi tung người nhảy lên, xuất hiện ở giữa không trung, chợt thân ảnh lại hành động, hướng phương xa nhanh như tia chớp lao đi.
- Đây... Cao thủ Lực Huyền lục trọng cảnh giới thế nhưng chạy trối chết?
Nhìn bóng lưng của Cương Thi lão nhân, rất nhiều người ở tại tràng có loại cảm giác giống như phát hiện ra đại lục mới, mà chỉ có Mạc Lăng Sơn cùng Nhạc Hùng mới biết được, Cương Thi lão nhân nếu như không trốn mà nói, như vậy sẽ có tỷ lệ rất lớn bị chém giết ở chỗ này.
So sánh với danh tiếng và vân vân, tính mạng mới là khẩn yếu nhất.
- Muốn chạy trốn sao?
Chỉ thấy được trên bầu trời, vạn đạo lôi đình giống như quang trụ buông xuống, tản ra tử sắc quang mang chói mắt, dũng động lực lượng hủy diệt vô cùng bá đạo.
Nếu vẻn vẹn là lôi đình hiện thế, mặc dù làm cho người ta giật mình, nhưng còn không đạt đến trình độ để cho mọi người lạc mất tâm thần.
Ở trong vạn đạo lôi đình này, rõ ràng còn có vạn đạo hỏa diễm làm bạn, làm cho không gian nhất thời bị đốt cháy tới trạng thái hư vô.
Lôi đình này dĩ nhiên là do hỏa diễm cùng lôi điện song song ngưng hóa ra!
Vạn đạo lôi hỏa quang trụ giống như lực lượng diệt thế, khuấy động phương thiên địa này giống như pha lê không ngừng bị xé nứt phát ra âm thanh, phía dưới đỉnh núi lại càng không chịu nổi gánh nặng...
Ngay cả Long Huyết Đàm nhiều năm không thay đổi kia giờ phút này phảng phất cũng là nhận được áp lực cường đại, nước hồ bình tĩnh liền là sôi lên giống như nước bị đun sôi đang quay cuồng hết sức.
Mọi người tại tràng cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn lên dị biến xuất hiện xa xa ở trên bầu trời, khi ánh mắt của bọn hắn thuận theo lôi hỏa quang trụ hạ xuống, nhìn thấy một đạo thân ảnh duyên dáng giờ phút này cũng là ở chỗ cuối vạn đạo lôi hỏa quang trụ.
Nói cách khác, một màn khiến cho tâm của mọi người dao động chính là do một tay nữ tử này thi triển ra.
Nhưng đồng thời sắc mặt của Tử Huyên cũng tái nhợt cực độ, khí tức cũng uể oải cực đoan, hiển nhiên thành công tạo ra được một màn như vậy, tiêu hao của nàng cho tới bị thương cũng là vô cùng không nhỏ.
Tất cả mọi người hơi giật mình nhìn Tử Huyên, thế cho nên đều không để ý tới trên đỉnh núi còn có một tràng đại chiến chưa kết thúc.
Mà hai người trong đại chiến đồng dạng cũng cảm ứng được dị biến ở trên bầu trời, trong nháy mắt sắc mặt của hai người đại biến.
Thần Dạ đang lo lắng cho Tử Huyên, xuất hiện rung động như thế tất sẽ để cho Tử Huyên thừa nhận đến hậu quả ngay cả chính nàng đều không thể tưởng tượng đến. Mà Cương Thi lão nhân thì lại là hoảng sợ vạn phần.
Nếu nói biểu hiện của Thần Dạ để cho lão cảm nhận được khí tức nguy hiểm, như vậy hiện tại Tử Huyên làm ra trực tiếp để cho lão cảm nhận được tử thần đang lặng lẽ đến gần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Bồng!
Đỉnh núi run rẩy, cỗ năng lượng phong bạo này cơ hồ là ở trong chốc lát bị sinh sôi xé rách, liền vào lúc này hắc sắc long thủ dữ tợn giống như gặp phải tai họa ngập đầu mà nhanh chóng tan rã đi.
Thân thể của Thần Dạ cũng là đồng dạng gặp phải một đòn nghiêm trọng, bị hung hăng ném bay ra ngoài, cuối cùng phun ra một ngụm tiên huyết, ngã lên trên mặt đất ngoài trăm thước.
Không thể phủ nhận trận chiến này với Cương Thi lão nhân, Thần Dạ thi triển ra một thức lại một thức, bày ra kinh nghiệm chiến đấu khiến cho người ta vì thế mà than thở.
Hơn nữa vũ kỹ cũng là cường đại vượt qua thường nhân tưởng tượng, có thể làm được đến tình cảnh như vậy hắn đã là hết sức giỏi rồi, dù sao đối thủ là cao thủ cảnh giới Lực Huyền, mặc dù đối thủ cũng không ở trạng thái đỉnh phong.
Nếu như đổi thành là đối thủ cảnh giới Thông Huyền cảnh bình thường, có lẽ trận chiến này sẽ có kết quả không giống như vậy.
Đến lúc này lại không có một người có thể đem Thần Dạ làm thành một gã võ giả cảnh giới Thượng Huyền đến đối đãi!
Tuy nói Thần Dạ không cách nào đánh bại Cương Thi lão nhân, nhưng lão ở trong công kích liên tiếp này mặc dù thương tổn nhận được cũng không phải là thương thế trí mạng, nhưng thiết thiết thực thực để cho Cương Thi lão nhân tiêu hao không ít.
Những thứ tiêu hao này có lẽ ở thời khắc bình thường cũng không cần lo lắng, một lần tu luyện là có thể khôi phục như cũ, nhưng mà ở giờ khắc này, tồn tại có tính rung động kia ở giữa không trung hiển nhiên cũng sẽ không cho Cương Thi lão nhân lưu lại nửa điểm thời gian dư thừa.
Thần Dạ muốn làm đã là làm được rồi!
Nhưng trong lòng hắn không có nửa điểm mừng rỡ, cũng chỉ có hắn tự mình biết kỳ thật hắn làm được còn xa xa không đủ, nếu như có thể đủ để cho Cương Thi lão nhân tiêu hao nhiều hơn, như vậy căn bản không cần phải Tử Huyên liều mạng như vậy.
Hiện tại cũng không ai biết sau khi thi triển một thức này, Tử Huyên sẽ có hậu quả như thế nào.
Nhưng có một điểm thì Thần Dạ cũng là cực kỳ rõ ràng, lôi cùng hỏa vốn là hai loại thuộc tính bất đồng, lôi đình lực bá đạo vô song, hỏa diễm lực cuồng bạo vô song.
Hai loại lực lượng đều là thuộc về cực đoan bất đồng, mà Tử Huyên lại đem bọn nó mạnh mẽ dung hợp ở một chỗ, có thể làm được tình trạng như vậy, Tử Huyên quả thật không tầm thường, nhưng là kết quả của nàng cũng nhất định là cực kỳ thê thảm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bởi vì thực lực của Tử Huyên còn chưa đủ, bằng không mà nói, một thức cường đại này ở thời điểm đối mặt với cao thủ như Cương Thi lão nhân, nàng đã sớm thi triển ra rồi, không cần thiết phải đợi đến sau khi Linh nhi bị thương mới thi triển.
Vạn đạo lôi hỏa quang trụ vào giờ phút này đã là an tĩnh rất nhiều, tựa hồ đã mất đi cảm giác bá đạo cùng cuồng bạo của nó, tồn tại cùng với thiên địa, để cho người ta thoạt nhìn càng giống như một loại kỳ quan.
Song ở trong mắt cao thủ như Cương Thi lão nhân, Mạc Lăng Sơn, Nhạc Hùng, bọn họ mới chính thức rõ ràng bộc phát sau bình tĩnh sẽ là kinh khủng cỡ nào.
- Hai tiểu bối chết tiệt!
Ánh mắt của Cương Thi lão nhân từ trên thân hai người Thần Dạ cùng Tử Huyên lướt qua... Dĩ nhiên, hắn cũng liếc nhìn Linh nhi vẫn đang hôn mê không tỉnh ở trong ngực Mạc Lăng Sơn.
Hắn nhưng không có quên nếu như không phải đứa bé giống như con kiến hôi này, hắn đã sớm để cho nàng kia trọng thương rồi, sẽ không để cho nàng có cơ hội thi triển ra một thức cường đại như thế.
Ba người này rốt cuộc là lai lịch thế nào, thế nhưng từng người đều là đáng sợ như thế?
Ánh mắt từ ba người Thần Dạ thu hồi, Cương Thi lão nhân lập tức nhì về phía giữa không trung, nhìn tới vạn đạo lôi hỏa quang trụ không nhúc nhích kia, trong lòng lão hối hận.
Đã sớm biết rõ, cao thủ Thông Huyền trẻ tuổi như vậy dõi mắt cả Đông vực cũng là không thấy nhiều, tất sẽ có lá bài tẩy cường đại mà thường nhân khó có thể ngăn cản, vì sao chính mình bởi vì cái gọi là bảo bối kia mà gắng phải nhúng tay vào chuyện nơi đây?
Ý nghĩ này vừa mới hiện lên, Cương Thi lão nhân liền là không chút nghĩ ngợi tung người nhảy lên, xuất hiện ở giữa không trung, chợt thân ảnh lại hành động, hướng phương xa nhanh như tia chớp lao đi.
- Đây... Cao thủ Lực Huyền lục trọng cảnh giới thế nhưng chạy trối chết?
Nhìn bóng lưng của Cương Thi lão nhân, rất nhiều người ở tại tràng có loại cảm giác giống như phát hiện ra đại lục mới, mà chỉ có Mạc Lăng Sơn cùng Nhạc Hùng mới biết được, Cương Thi lão nhân nếu như không trốn mà nói, như vậy sẽ có tỷ lệ rất lớn bị chém giết ở chỗ này.
So sánh với danh tiếng và vân vân, tính mạng mới là khẩn yếu nhất.
- Muốn chạy trốn sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro