Đế Quân

Tuyết sơn. (2)

Ngốc Tiểu Ngư

2024-07-21 07:50:26

Trong phát tán của một cỗ khí tức kia, ba người Thần Dạ cảm ứng được rất rõ ràng có khí tức sinh mệnh không kém lượn vòng ở trong đó, làm cho người ta ở dưới cảm giác thấy được mặc dù hoàn cảnh nơi này không tốt đi chỗ nào, nhưng vẫn làm cho người ta tinh thần phấn chấn.

Lấy Đại Tuyết sơn làm trung tâm, phương viên vạn thước trở nên không còn đáng sợ, khí tức này không có công kích, phát ra khí tức sinh mệnh liền ngay cả lực phá hoại tự nhiên giữa thiên địa cũng là bị nó ảnh hưởng đến, có thể nghĩ được nếu nó thật là do Thiên Địa Huyền Hoàng quả phát ra, vậy trình độ trân quý của loại trái cây này đã là không cần nói cũng biết.

Trong ánh mắt Thần Dạ không tự chủ được mà lướt đi vẻ khát vọng cực độ, mặc dù hiểu được Thiên Địa Huyền Hoàng quả không dễ dàng lấy được như vậy, giống như trước là ở trong lòng không nhịn được cảm xúc như thế.

Tuy Thiên Địa Huyền Hoàng quả còn không cách nào chân chính hóa giải tình huống thân thể của Tử Huyên, nhưng chỉ cần sinh mệnh lực bồi bổ mà nói, Tử Huyên cùng Thần Dạ chính là có được vãn hồi nhất định.

Cho nên Thần Dạ vô cùng khát vọng.

- Tử Huyên, Trạc Ly tiền bối, chúng ta lên núi!

- Đợi một chút!

Trạc Ly trầm giọng nói, ở bên trong mục quang thiểm thước đã là có thêm sắc thái ngưng trọng xuất hiện ở trong con ngươ.

- Trạc Ly tiền bối, sao vậy?

Ánh mắt của Thần Dạ cũng là trầm xuống.

Nhiều năm trôi qua, vô luận là Tử Huyên hay là chính Thần Dạ hắn, một thân tu vi cũng đã vượt xa Trạc Ly, nhưng cũng không có nghĩa là bất kỳ chuyện gì hai người đều biết được trước tiên.

Trạc Ly thân là yêu thú, hơn nữa còn là thần thú, độ nhạy bén của giác quan không phải là Thần Dạ cùng Tử Huyên có thể so sánh được.

Ở trong hoàn cảnh ác liệt chỗ này, linh hồn cảm giác lực cũng là có điều bị trói buộc.

Trạc Ly trầm trầm nói:

- Công tử, ngọn núi này nhưng không bình tĩnh như vậy!

Mi tâm của Thần Dạ vừa nhấc, quát nhẹ:

- Bản mệnh hồn phách!

Một đạo thân ảnh hư huyễn nhất thời nhanh chóng hiện ra, chợt lực lượng linh hồn bàng bạc thật nhanh khuếch tán mà ra.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lực lượng linh hồn do bản mệnh hồn phách tự mình phát ra, hiệu quả tự nhiên là phải tốt hơn rất nhiều, bất quá cũng có thể nhìn thấy đại chiến với Tà Cuồng lần trước, mặc dù đã trải qua nửa tháng nhưng thương tổn của bản mệnh hồn phách vẫn là chưa khôi phục lại hoàn toàn, nếu không mà nói, không thể nào bày ra thân thể hư ảo như vậy.

Sau một lúc, vẻ mặt hư ảo của bản mệnh hồn phách không khỏi hơi nhăn lại, hắn nói:

- Bổn tôn, ta cái gì cũng không có cảm giác được, bên trong núi này trừ khí tức sinh mệnh kia không ngừng phát ra, liền không có bất kỳ chỗ kỳ lạ nào khác.

- Đó là bởi vì khí tức sinh mệnh chẳng những ngăn cách nguy hiểm ở phía ngoài, đồng thời cũng đem bất kỳ đồ vật có sinh mệnh lực ở trong núi tất cả đều ngăn cách rồi.

Trạc Ly ngưng trọng nói:

- Công tử, Minh chủ, nếu không phải bản thể của ta là thần thú, cũng sẽ không cảm ứng được không bình tĩnh ở trong núi.

Điểm này Thần Dạ tin tưởng, ngược lại hỏi:

- Trong núi này còn cất giấu cái gì?

Ba người mình đều là trong cảnh giới Thánh Huyền, Tử Huyên lại càng là một bước ngắn liền có thể leo lên đỉnh phong, như thế màTrạc Ly đều cần phải để ý như vậy, không cần nghĩ cũng có thể biết, cái gọi là không bình tĩnh của hắn tất nhiên là tồn tại hết sức khó lường.

Chính là không rõ ràng lằm tồn tại khó lường này có hay không cũng là vì Thiên Địa Huyền Hoàng quả.

Nếu đúng, vậy phiền toái liền lớn.

Chỉ là sinh tồn ở chỗ này lại sao không thể nào mơ ước đến Thiên Địa Huyền Hoàng quả kia được?

Sau khi im lặng một lát, Trạc Ly bất đắc dĩ lắc đầu, nói:

- Ta cũng chỉ có thể phát hiện tới dây, những thứ khác liền cũng không thể biết được nữa, tóm lại, dọc theo con đường này chúng ta phải cẩn thận hơn một chút.

- Tự nhiên là như vậy, chúng ta đi!

Thần Dạ không do dự nữa, đứng dậy thiểm lướt mà đi.

- Xuy!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ba đạo thân ảnh ở dưới bao phủ của tử sắc quang mang sáng chói, nhanh như tia chớp xuyên qua sơn mạch.

Đại Tuyết sơn mịt mờ, khí tức sinh mệnh lan tràn các nơi, khí tức như thế mặc dù không có bất kỳ tính công kích nào, nhưng ở chỗ này cũng là ngăn cách thế gian quá nhiều, chẳng những làm cho linh hồn cảm giác lực của người ta không cách nào phóng ra, cũng làm cho không người nào có thể bay thẳng đến bầu trời mà lên đến đỉnh núi.

Nếu không, lấy tu vi của đám người Thần Dạ, nếu muốn lên núi, cho dù là núi này chân chính đâm sâu vào tận trời cũng là không phí nhiều sức lực như vậy.

Ba người ở dưới bao phủ của Cổ Đế điện xuyên qua sơn mạch, theo khoảng cách đến đỉnh núi càng lúc càng gần, một cỗ khí tức sinh mệnh kia càng trở nên nồng đậm.

Tới cuối cùng cơ hồ là ngưng tụ thành thực chất, phảng phất ở trong không gian này đã kết thành một đạo bình chướng vô hình, làm cho người ta đi lại ở trong này dù chưa cảm nhận được áp lực cường đại nhưng cũng làm cho đường lên núi của ba người Thần Dạ trở nên phải càng thêm cẩn thận.

Cái gọi là vật cực tất phản!

Khí tức sinh mệnh chính là bất kỳ sinh linh nào cũng cần, không có sinh mệnh lực, cho dù là thần đều không thể không gặp phải tử vong.

Song, một khi khí tức sinh mệnh quá thịnh, đó cũng không phải là chuyện tốt gì.

Có câu nói, nhiều quá không chịu được.

Đám người Thần Dạ tuy đều là trạng thái đỉnh phong, mà nếu như khí tức sinh mệnh nồng nặc này đã vượt xa ra phạm vi mà bọn họ có thể tiếp nhận, tự nhiên liền cũng mang lại nguy hiểm nhất định cho bọn hắn.

Có lẽ trước đó cũng sẽ không có người cho là khí tức sinh mệnh còn có thể mang đến nguy hiểm trí mạng cho người ta.

Trong ba người, chỉ có Tử Huyên là vui vẻ chịu đựng.

Sinh mệnh lực của bản thân nàng đã trôi qua rất nhiều, nói cách khác, nàng hiện tại cần nhất liền là sinh mệnh lực, khí tức sinh mệnh nồng nặc này đối với nàng mà nói ngược lại là cá vào biển rộng.

Trạng thái hiện tại mà Tử Huyên thể hiện ra làm cho Thần Dạ khẽ thở phào nhẹ nhõm, người trẻ tuổi thần bí cũng là không có nói dối, bất kể ở chỗ này có cái gọi là Thiên Địa Huyền Hoàng quả hay không, riêng là sinh mệnh khí tức này phát ra để cho Tử Huyên ở chỗ này nghỉ ngơi một thời gian ngắn, ngay cả không thể bồi bổ sinh mệnh lực đã mất đi, nhưng cũng có thể đem tình huống ác liệt trước mắt của nàng ngăn chặn lại.

Mà khí tức sinh mệnh cuối cùng không đến mức là Tuyết sơn này tự hành diễn sinh đi ra đi.

Cho nên, như vậy cũng sẽ có nguồn suối, chỉ cần tìm được nguồn suối này, lấy trình độ nồng đậm của những sinh mệnh khí tức này, nơi có nguồn suối kia nhất định là có thể làm cho sinh mệnh lực đã mất đi của Tử Huyên dần dần bồi bổ trở về.

- Hô!

Cho dù có ngăn cách của Cổ Đế điện, Thần Dạ cùng Trạc Ly vẫn là không nhịn được mà nặng nề thở ra một hơi, sinh mệnh khí tức kia ở chỗ nào cũng có làm cho đoạn đường này hai người đi qua cũng là có chút khó có thể thừa nhận.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Quân

Số ký tự: 0