Vì nàng mà điên.
Ngốc Tiểu Ngư
2024-07-21 07:50:26
Nhưng cho dù hắn còn thời gian nhưng Tử Huyên thì không có!
Mật pháp Tà Tâm Chủng không biết đến khi nào sẽ bùng nổ, khi đó Tử Huyên sẽ ra sao mà bản thân hắn lại nên làm thế nào!
- Không thể như vậy, không thể như vậy…
Thần Dạ ôm chặt Tử Huyên, phẫn nộ rít gào chẳng khác gì dã thú.
Tử Huyên ôm hắn ôn nhu nói:
- Muội sẽ không rời khỏi huynh, sẽ giúp huynh cứu a di ra ngoài, muốn nhìn thấy huynh sống thật tự do tự tại, thành thân sinh con, chậm rãi già đi…Thần Dạ, đáp ứng muội, nhất định phải kiên cường đi đối mặt, đừng để cho muội chết không nhắm mắt…
- Không không không…
Thanh âm thì thào dần hóa thành thê lương thét dài.
- Hổ Lực!
Thanh âm tiếng thét chói tai như lệ quỷ vang vọng:
- Phế đi tu vi cùng tứ chi, ném hắn vào thành, cho hắn vĩnh viễn ăn mày!
- Phái người đi Lăng Tiêu Điện cùng Tuyệt Minh Tông, bất kể là ai bắt về cho ta, ta phải cho bọn hắn sống không bằng chết!
- Thần Dạ!
- Tiểu huynh đệ!
Mọi người run lên, đại bộ phận cao thủ của hai tông đều ở đây, kẻ chết người tổn thương, tuy ở tông môn của bọn hắn còn lưu không ít cao thủ nhưng dù sao cũng có người vô tội.
Đại chiến tất có thương vong, chết cũng xem như có ý nghĩa, nhưng nếu tàn nhẫn đối đãi…
- Có phải cảm thấy được ta rất huyết tinh rất tàn nhẫn, hắc hắc…
Thần Dạ lạnh lùng cười to:
- Tà Phong tiền bối còn nhớ rõ, lúc ở Thiên Nhất Môn ta từng nói với Thiên Nhàn tiền bối, nếu khiến cho ta có nỗi lo về sau, không cần Tà Đế Điện ta cũng biến thành một Tà Đế thứ hai!
Tà Phong nhất thời cau chặt mày, cười khổ:
- Thần Dạ, ngươi không nên vọng động, tuy chúng ta không biện pháp hóa giải nhưng chưa chắc Thiên Nhàn tiền bối bọn họ không làm được, bọn họ đã truyền thừa nhiều năm, cũng từng giao tiếp đối chiến với Tà Đế Điện nhiều lần, nói không chừng…
- Cầu người không bằng cầu mình!
Thần Dạ khoát tay, nắm tay Tử Huyên nói:
- Tìm khắp kỳ nhân trên thế gian, cho dù phải đi vào Tà Đế Điện ta cũng phải làm cho muội được bình yên vô sự, nếu không sinh tử đi cùng, chúng ta đi!
- Thần Dạ, huynh không thể như vậy, vì muội sao huynh có thể vứt bỏ hết thảy, huynh chẳng lẽ không nhớ bá mẫu còn chịu khổ trong Tà Đế Điện, hơn nữa còn bá phụ không biết đi về đâu hay sao.
Tử Huyên kéo mạnh hắn, tức giận quát.
Thần Dạ đau khổ nhắm mắt lại không trả lời.
- Ông ông…
Vào lúc này không gian đột nhiên dao động, bởi vì mọi người đang im lặng bi thương nên chỉ chút dao động cực nhỏ cũng làm bọn họ cảm ứng được.
Chỉ một lát sau mọi người thấy rõ vô số thi thể trên mặt đất đột nhiên bắn ra máu tươi, hóa thành từng dòng máu đỏ hướng chân trời bắn mạnh tới.
Ở phía chân trời, một cự chưởng màu xám trắng như xoáy nước đem toàn bộ máu tươi đều hấp thu đi vào.
- Người của Tà Đế Điện đã đến, mọi người lui về Ưng Giản yếu tắc!
Tà Phong quát một tiếng, bàn tay hướng phía trước trùng điệp chộp xuống, máu tươi đang bay đi đột nhiên trống rỗng cô đọng lại, sau đó phanh một tiếng chấn thành hư vô.
Hắn từng là hộ pháp trưởng lão của Tà Đế Điện, đương nhiên biết rõ phương thức làm sao phá đi chiêu thức hấp thu máu tươi của người trong Tà Đế Điện.
Ngoại trừ Trọc Ly, Thần Dạ cùng Tử Huyên, những người còn lại đều đã lui vào trong Ưng Giản yếu tắc.
Đột nhiên từ trong yếu tắc lóe lên hồng mang như máu tươi, sau đó hồng mang đem cả yếu tắc hoàn toàn bao phủ, năng lượng ba động cường đại cho thấy rõ lực phòng ngự vô cùng kiên cố.
- Tà Phong, ngươi còn hồ đồ ngu xuẩn, thật sự cho rằng chúng ta sẽ không giết ngươi!
Khí tức tà ác phía chân trời như cuồng phong thổi quét, thanh âm hạ xuống, Thần Dạ đột nhiên mở ra đôi mắt thân hình vừa động nhanh như mũi tên mang theo cơn giận ngập trời xông thẳng tới trước.
- Kiệt kiệt, một tiểu tử hoàng huyền nhị trọng cũng dám can đảm như vậy, giỏi lắm!
Trong tiếng cười quái dị, cự chưởng màu xám trắng phảng phất như ngọn núi lớn áp xuống.
- Oanh!
Trăm trượng đao mang chợt lóe, lực lượng sắc bén xé rách hư không chém thẳng lên cự chưởng kia.
Một tiếng va chạm khiến thiên địa run rẩy, nháy mắt cự chưởng cùng đao mang cùng răng rắc vỡ vụn, biến mất trong hư không.
- Di…
Thanh âm kinh ngạc vang lên, hiển nhiên người kia không dự đoán được với thực lực của Thần Dạ có thể phá vỡ một kích của hắn, mặc dù chưa phải là một kích toàn lực.
- Tiểu tử, ngươi là ai, trước kia chưa từng gặp qua ngươi ah!
- Cút ra đây!
Thần Dạ gào thét, đối mặt với người của Tà Đế Điện hắn đã hóa thân thành ma.
Thanh âm gào thét như long ngâm, vạn trượng hắc mang chiếu sáng thiên địa, chiếu thẳng tới chân trời, chỉ khoảnh khắc liền vang lên tiếng nổ mạnh kinh thiên.
- Cút ra đây!
Hắc mang như đạo cửu thiên thần lôi đem phiến hư không chấn thành vô số mảnh nhỏ, một đạo thân ảnh chậm rãi xuất hiện.
Người kia vừa hiện, Tà Phong chợt lắc mình nhưng chưa đi được bao xa đã có hai thân ảnh khác xuất hiện ngăn chặn đường đi của hắn.
- Lão gia hỏa, đối thủ của ngươi là chúng ta, mà lần này chúng ta cũng phụng mệnh mang ngươi về Tà Đế Điện!
- Nằm mơ!
Trọc Ly bay vút tới sóng vai cùng Tà Phong.
- Kiệt kiệt, chỉ bằng hai người các ngươi còn chưa phải đối thủ của chúng ta.
Một tên cười lên quái dị, tà khí lan tràn khắp không gian.
- Ta đi hỗ trợ, ngươi lui về yếu tắc trước đi.
Tử Huyên nhìn Thần Dạ, trong mắt tràn ra lệ quang đau lòng, nàng biết hắn đã phát điên, nhưng nàng thật sự không cách nào rời khỏi hắn.
Tử Huyên vừa động, người kia đã chặn trước mặt nàng, cười lên quái dị:
- Tiểu mỹ nhân, Tà Tâm Chủng đã sắp đến thời gian phát tác, nếu ngươi nguyện theo ta về Tà Đế Điện còn có thể giúp ngươi giữa được một tia tâm trí, chờ khi Tà Tâm Chủng phát tác bị ta mạnh mẽ mang về thì…kiệt kiệt…
- Oanh!
Một thanh âm phẫn nộ lôi đình vang lên trên thiên không, Thần Dạ tràn ngập giận dữ lăng không mà đứng, ánh mắt như độc xà gắt gao nhìn chằm chằm người kia.
Đao khí sắc bén khiến cao thủ kia cũng cảm giác được một cỗ uy hiếp, hắn ngửa đầu quát:
- Tiểu tử, ngươi rốt cục là ai!
- Tử Huyên, muội đi trợ giúp Trọc Ly tiền bối.
- Nhưng mà huynh…
- Yên tâm, ta sẽ không để mình có việc, ta sẽ nghe lời muội nói.
Thần Dạ cười lạnh, đao khí hóa thành đao mang mấy trăm trượng hướng đỉnh đầu người kia lăng không chém xuống.
Đao mang xé rách không gian chợt lóe, nhưng khi tiếp xúc gần đỉnh đầu người nọ đã bị hắn nhẹ nhàng đánh nát.
Nhưng sắc mặt người kia lại biến đổi thét lên chói tai:
- Tiểu tử, ngươi rốt cục là ai?
- Tà Đế Điện có thật nhiều hộ pháp trưởng lão, ngươi là ai?
Tay cầm Thiên Đao, trong hai mắt tràn ngập oán hận vô cùng vô tận.
- Bổn tọa Tà Lực!
- Tà Lực sao, tốt, tốt lắm, ha ha…
Ánh mắt Tà Lực ngưng trọng nhìn hắn.
- Đao Linh, đi trợ giúp Tử Huyên, phải dùng thời gian ngắn nhất phối hợp hai vị tiền bối giết chết hai người kia.
- Chủ nhân, ngươi không phải đối thủ của hắn, đừng xúc động…
Đao Linh khẩn trương.
Mật pháp Tà Tâm Chủng không biết đến khi nào sẽ bùng nổ, khi đó Tử Huyên sẽ ra sao mà bản thân hắn lại nên làm thế nào!
- Không thể như vậy, không thể như vậy…
Thần Dạ ôm chặt Tử Huyên, phẫn nộ rít gào chẳng khác gì dã thú.
Tử Huyên ôm hắn ôn nhu nói:
- Muội sẽ không rời khỏi huynh, sẽ giúp huynh cứu a di ra ngoài, muốn nhìn thấy huynh sống thật tự do tự tại, thành thân sinh con, chậm rãi già đi…Thần Dạ, đáp ứng muội, nhất định phải kiên cường đi đối mặt, đừng để cho muội chết không nhắm mắt…
- Không không không…
Thanh âm thì thào dần hóa thành thê lương thét dài.
- Hổ Lực!
Thanh âm tiếng thét chói tai như lệ quỷ vang vọng:
- Phế đi tu vi cùng tứ chi, ném hắn vào thành, cho hắn vĩnh viễn ăn mày!
- Phái người đi Lăng Tiêu Điện cùng Tuyệt Minh Tông, bất kể là ai bắt về cho ta, ta phải cho bọn hắn sống không bằng chết!
- Thần Dạ!
- Tiểu huynh đệ!
Mọi người run lên, đại bộ phận cao thủ của hai tông đều ở đây, kẻ chết người tổn thương, tuy ở tông môn của bọn hắn còn lưu không ít cao thủ nhưng dù sao cũng có người vô tội.
Đại chiến tất có thương vong, chết cũng xem như có ý nghĩa, nhưng nếu tàn nhẫn đối đãi…
- Có phải cảm thấy được ta rất huyết tinh rất tàn nhẫn, hắc hắc…
Thần Dạ lạnh lùng cười to:
- Tà Phong tiền bối còn nhớ rõ, lúc ở Thiên Nhất Môn ta từng nói với Thiên Nhàn tiền bối, nếu khiến cho ta có nỗi lo về sau, không cần Tà Đế Điện ta cũng biến thành một Tà Đế thứ hai!
Tà Phong nhất thời cau chặt mày, cười khổ:
- Thần Dạ, ngươi không nên vọng động, tuy chúng ta không biện pháp hóa giải nhưng chưa chắc Thiên Nhàn tiền bối bọn họ không làm được, bọn họ đã truyền thừa nhiều năm, cũng từng giao tiếp đối chiến với Tà Đế Điện nhiều lần, nói không chừng…
- Cầu người không bằng cầu mình!
Thần Dạ khoát tay, nắm tay Tử Huyên nói:
- Tìm khắp kỳ nhân trên thế gian, cho dù phải đi vào Tà Đế Điện ta cũng phải làm cho muội được bình yên vô sự, nếu không sinh tử đi cùng, chúng ta đi!
- Thần Dạ, huynh không thể như vậy, vì muội sao huynh có thể vứt bỏ hết thảy, huynh chẳng lẽ không nhớ bá mẫu còn chịu khổ trong Tà Đế Điện, hơn nữa còn bá phụ không biết đi về đâu hay sao.
Tử Huyên kéo mạnh hắn, tức giận quát.
Thần Dạ đau khổ nhắm mắt lại không trả lời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ông ông…
Vào lúc này không gian đột nhiên dao động, bởi vì mọi người đang im lặng bi thương nên chỉ chút dao động cực nhỏ cũng làm bọn họ cảm ứng được.
Chỉ một lát sau mọi người thấy rõ vô số thi thể trên mặt đất đột nhiên bắn ra máu tươi, hóa thành từng dòng máu đỏ hướng chân trời bắn mạnh tới.
Ở phía chân trời, một cự chưởng màu xám trắng như xoáy nước đem toàn bộ máu tươi đều hấp thu đi vào.
- Người của Tà Đế Điện đã đến, mọi người lui về Ưng Giản yếu tắc!
Tà Phong quát một tiếng, bàn tay hướng phía trước trùng điệp chộp xuống, máu tươi đang bay đi đột nhiên trống rỗng cô đọng lại, sau đó phanh một tiếng chấn thành hư vô.
Hắn từng là hộ pháp trưởng lão của Tà Đế Điện, đương nhiên biết rõ phương thức làm sao phá đi chiêu thức hấp thu máu tươi của người trong Tà Đế Điện.
Ngoại trừ Trọc Ly, Thần Dạ cùng Tử Huyên, những người còn lại đều đã lui vào trong Ưng Giản yếu tắc.
Đột nhiên từ trong yếu tắc lóe lên hồng mang như máu tươi, sau đó hồng mang đem cả yếu tắc hoàn toàn bao phủ, năng lượng ba động cường đại cho thấy rõ lực phòng ngự vô cùng kiên cố.
- Tà Phong, ngươi còn hồ đồ ngu xuẩn, thật sự cho rằng chúng ta sẽ không giết ngươi!
Khí tức tà ác phía chân trời như cuồng phong thổi quét, thanh âm hạ xuống, Thần Dạ đột nhiên mở ra đôi mắt thân hình vừa động nhanh như mũi tên mang theo cơn giận ngập trời xông thẳng tới trước.
- Kiệt kiệt, một tiểu tử hoàng huyền nhị trọng cũng dám can đảm như vậy, giỏi lắm!
Trong tiếng cười quái dị, cự chưởng màu xám trắng phảng phất như ngọn núi lớn áp xuống.
- Oanh!
Trăm trượng đao mang chợt lóe, lực lượng sắc bén xé rách hư không chém thẳng lên cự chưởng kia.
Một tiếng va chạm khiến thiên địa run rẩy, nháy mắt cự chưởng cùng đao mang cùng răng rắc vỡ vụn, biến mất trong hư không.
- Di…
Thanh âm kinh ngạc vang lên, hiển nhiên người kia không dự đoán được với thực lực của Thần Dạ có thể phá vỡ một kích của hắn, mặc dù chưa phải là một kích toàn lực.
- Tiểu tử, ngươi là ai, trước kia chưa từng gặp qua ngươi ah!
- Cút ra đây!
Thần Dạ gào thét, đối mặt với người của Tà Đế Điện hắn đã hóa thân thành ma.
Thanh âm gào thét như long ngâm, vạn trượng hắc mang chiếu sáng thiên địa, chiếu thẳng tới chân trời, chỉ khoảnh khắc liền vang lên tiếng nổ mạnh kinh thiên.
- Cút ra đây!
Hắc mang như đạo cửu thiên thần lôi đem phiến hư không chấn thành vô số mảnh nhỏ, một đạo thân ảnh chậm rãi xuất hiện.
Người kia vừa hiện, Tà Phong chợt lắc mình nhưng chưa đi được bao xa đã có hai thân ảnh khác xuất hiện ngăn chặn đường đi của hắn.
- Lão gia hỏa, đối thủ của ngươi là chúng ta, mà lần này chúng ta cũng phụng mệnh mang ngươi về Tà Đế Điện!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Nằm mơ!
Trọc Ly bay vút tới sóng vai cùng Tà Phong.
- Kiệt kiệt, chỉ bằng hai người các ngươi còn chưa phải đối thủ của chúng ta.
Một tên cười lên quái dị, tà khí lan tràn khắp không gian.
- Ta đi hỗ trợ, ngươi lui về yếu tắc trước đi.
Tử Huyên nhìn Thần Dạ, trong mắt tràn ra lệ quang đau lòng, nàng biết hắn đã phát điên, nhưng nàng thật sự không cách nào rời khỏi hắn.
Tử Huyên vừa động, người kia đã chặn trước mặt nàng, cười lên quái dị:
- Tiểu mỹ nhân, Tà Tâm Chủng đã sắp đến thời gian phát tác, nếu ngươi nguyện theo ta về Tà Đế Điện còn có thể giúp ngươi giữa được một tia tâm trí, chờ khi Tà Tâm Chủng phát tác bị ta mạnh mẽ mang về thì…kiệt kiệt…
- Oanh!
Một thanh âm phẫn nộ lôi đình vang lên trên thiên không, Thần Dạ tràn ngập giận dữ lăng không mà đứng, ánh mắt như độc xà gắt gao nhìn chằm chằm người kia.
Đao khí sắc bén khiến cao thủ kia cũng cảm giác được một cỗ uy hiếp, hắn ngửa đầu quát:
- Tiểu tử, ngươi rốt cục là ai!
- Tử Huyên, muội đi trợ giúp Trọc Ly tiền bối.
- Nhưng mà huynh…
- Yên tâm, ta sẽ không để mình có việc, ta sẽ nghe lời muội nói.
Thần Dạ cười lạnh, đao khí hóa thành đao mang mấy trăm trượng hướng đỉnh đầu người kia lăng không chém xuống.
Đao mang xé rách không gian chợt lóe, nhưng khi tiếp xúc gần đỉnh đầu người nọ đã bị hắn nhẹ nhàng đánh nát.
Nhưng sắc mặt người kia lại biến đổi thét lên chói tai:
- Tiểu tử, ngươi rốt cục là ai?
- Tà Đế Điện có thật nhiều hộ pháp trưởng lão, ngươi là ai?
Tay cầm Thiên Đao, trong hai mắt tràn ngập oán hận vô cùng vô tận.
- Bổn tọa Tà Lực!
- Tà Lực sao, tốt, tốt lắm, ha ha…
Ánh mắt Tà Lực ngưng trọng nhìn hắn.
- Đao Linh, đi trợ giúp Tử Huyên, phải dùng thời gian ngắn nhất phối hợp hai vị tiền bối giết chết hai người kia.
- Chủ nhân, ngươi không phải đối thủ của hắn, đừng xúc động…
Đao Linh khẩn trương.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro