Xuất thế. (2)
Ngốc Tiểu Ngư
2024-07-21 07:50:26
Mà mặc dù là bốn vị cao thủ
Hoàng Huyền, nhưng lúc vây khốn hai chùm tia sáng trong đó thì cũng vẫn
làm cho người ta cảm giác, bọn họ phải cố hết sức.
Bọn họ mà còn đều phải như vậy, cho nên đông đảo cao thủ Nhân loại ở trên tường thành tất nhiên lại càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
- Căn cứ kinh nghiệm của ta trong hai lần trước. Thông thường mà nói, đến sau khi các cao thủ Yêu Tộc này thu hoạch xong chùm tia sáng, liền là lúc chúng ta có khả năng động thủ !
Phong Kình nhẹ nhàng nói một câu, ánh mắt của lão chợt nhìn sang phía đám người Chung Khiếu mà nói tiếp:
- Nhưng lần này tình huống có chỗ không giống, Chung gia cùng bốn thế lực lớn có quan hệ rất mật thiết với thế lực Yêu Tộc. Thần Dạ huynh đệ, chúng ta phải cẩn thận một chút.
Thần Dạ gật đầu, đáp:
- Các ngươi hẳn là có thu xếp và chuẩn bị, cứ dựa theo ý định của các ngươi mà làm. Ta chỉ có một điều kiện, trong đó một suất...
- Nhưng xin Thần Dạ huynh đệ yên tâm, cho dù chúng ta không chiếm được, cũng nhất định sẽ không để ngươi thất vọng.
Phong Kình nghiêm mặt nói xong, sau đó phẩy phẩy tay. Một số người phía sau lão lặng yên đi xuống tường thành!
Ở chỗ xa xôi, cùng với bốn đại cao thủ Hoàng Huyền của Yêu Tộc vây công, hơn nữa thời gian đang trôi qua, khi uy lực của chùm tia sáng đã yếu bớt. Rốt cục sau chừng nửa canh giờ, hai chùm tia sáng đã bị bốn đại cao thủ khống chế bắt lấy, lập tức dẫn dắt chúng bay đi rất nhanh về hướng trong đáy biển.
Ở phía sau, mỗi người trên tường thành, ở trong ánh mắt đều là toát ra ngọn lửa hừng hực...
- Thần Dạ huynh đệ, Tử Huyên cô nương, chúng ta cũng đi thôi!
Thần Dạ còn chưa có bất cứ phản ứng gì, thì đột nhiên, thần sắc của hắn như bị không gian giam cầm, đúng là dừng lại.
Chính ngay phía trước, trên mặt biển xa xôi kia có một ánh mắt, từ nơi đó xé gió chiếu đến, soi thẳng lên trên người Thần Dạ.
Cho dù còn cách phi thường xa, nhưng nó vẫn để cho Thần Dạ có cảm giác, có một loại áp lực nặng như núi từ trong ánh mắt kia, đang rõ ràng đè lên trên người của hắn.
Có điều may mà, ánh mắt vẻn vẹn chỉ là thoáng nhìn, hơn nữa cũng không có ác ý gì. Nếu không phải như thế, Thần Dạ thật sự không dám cam đoan, hiện tại hắn còn có khả năng đứng vững vàng hay không.
Cao thủ Hoàng Huyền, đúng là khủng bố như thế !
- Thần Dạ, làm sao vậy?
Bởi vì vẻn vẹn là một cái chớp mắt, cho nên ngay cả Tử Huyên đều không hề phát hiện ra được chuyện đã xảy ra trong nháy mắt vừa rồi. Điều này cũng nói lên cao thủ Hoàng Huyền cường đại ra sao. Với thực lực của Tử Huyên gần bên người mà lại chút xíu phản ứng cũng không có.
- Ta không sao a!
Thần Dạ nhìn theo phương hướng đám người Chung Khiếu rời đi, sau khi suy nghĩ một chút liền nói:
- Tử Huyên, ngươi đi theo Phong đại ca bọn họ đi !
- Vậy còn ngươi?
Tử Huyên nghi hoặc hỏi.
Thần Dạ chỉ chỉ về phương hướng kia, cười xấu xa mà nói:
- Ta hả, đương nhiên là muốn đi chọc phá. Sao có thể để cho bọn họ rất dễ dàng a. Nếu như có cơ hội, hắc hắc, ta sẽ không để ý mà cũng đoạt lấy nốt một đạo dành cho bọn họ kia.
- Thần Dạ huynh đệ, cái này?
Phong Kình tất nhiên không lo lắng Thần Dạ chỉ đi một người thì sẽ gặp phải nguy hiểm gì. Chỉ là lão không hiểu, tại sao hắn đột nhiên có hành động như vậy.
- Yên tâm, ta không có việc gì.
Thần Dạ xua tay, không để cho Tử Huyên có cơ hội nói chuyện, cứ thế lắc người lập tức bay nhanh về hướng tới chỗ mà hắn chỉ kia.
- Tử Huyên cô nương, Thần Dạ huynh đệ đây là làm sao vậy?
- Không có việc gì, chúng ta đi!
Tử Huyên không có nhiều lời, chỉ ở trong lòng lặng lẽ cảm động.
Hắn nhất định là cảm ứng được chính mình thập phần khát vọng có được một chùm tia sáng trong đó. Cho nên, trực tiếp bay về hướng đám người Chung Khiếu ở bên kia. Nói thật dễ nghe là muốn đi chọc phá, nhưng trên thực tế là để thành toàn cho chính mình.
Bên phía Phong Kình tổng cộng mới được hai chùm tia sáng, Thần Dạ hắn không muốn hai người hắn cùng nàng đều cầm đi tất cả. Làm người, không thể rất tham lam, cũng không thể rất không để ý bằng hữu.
Cho nên, vì chính mình, Thần Dạ không chút do dự buông tha cho cơ hội vô cùng quí giá này...
Chùm tia sáng khổng lồ nhanh chóng lướt qua ở trên bầu trời, bởi vì tốc độ quá nhanh nên người bình thường, thật giống như đang nhìn sao băng.
Tuy nhiên, ánh sáng do chùm tia sáng phát tán ra ngoài thật sự quá mức chói mắt, cho dù ở cách hơn mười dặm thì vẫn có thể rõ ràng chứng kiến. Cho nên những người đi theo ở phía xa xa không đến mức sợ mục tiêu đột nhiên biến mất.
Mà đám người đi ở phía trước tiên, không hề nghi ngờ, tự nhiên là những người thuộc về bốn thế lực lớn của Chung Khiếu. Mà bọn họ cũng bởi vì nhiều lần tham gia tranh đoạt Chúng Thần Chi Mộ nên kinh nghiệm có vẻ cực kỳ lão luyện, không giống một số kẻ mới, căng thẳng đến không còn niềm vui.
Đi theo trong đám người, Thần Dạ cũng không có vẻ làm cho người chú ý quá mức. Tuy nói tu vi của hắn ở trong đám người đông đảo này, cơ hồ là thấp nhất, không khỏi làm cho người ta cảm giác, thực lực như vậy cũng muốn đến tranh đoạt cái chìa khóa của Chúng Thần Chi Mộ, không phải muốn chết sao?
Nhưng hiện tại mọi người làm gì còn có thời gian đi chú ý Thần Dạ, tất cả tâm tư đều là dồn vào trên chùm tia sáng.
Cùng với đám người này, Thần Dạ cũng bay đi rất nhanh. Thỉnh thoảng hắn quét mắt nhìn về phía chùm tia sáng vẫn còn xa xôi kia. Gương mặt của hắn đúng vào lúc đó đều sẽ nhẹ nhàng cau lại.
Không thể phủ nhận, bốn thế lực lớn ở trong hải vực Phong Thành có được thực lực tuyệt đối bá chủ. Vào lúc bình thường, các thế lực và cá nhân khác căn bản không có khả năng cùng đối kháng. Càng không cần phải nói, hiện nay bốn thế lực lớn đã hình thành đồng minh. Cứ như vậy, càng khiến cho sự uy hiếp của bốn thế lực lớn mạnh mẽ hơi rất nhiều.
Tuy nhiên, Chúng Thần Chi Mộ lại là điều mê người như thế nào. Hàng ngày không tranh và nhẫn nhịn, đó là bởi vì lợi ích cũng không đủ lớn. Nhưng đứng trước Chúng Thần Chi Mộ thì người khác làm sao lại phải nhớ việc bốn thế lực lớn cường thịnh nữa đây?
Không ai hoài nghi, nếu là chiếm được một chiếc chìa khóa Chúng Thần Chi Mộ, không nói lập tức Ngư Dược Long Môn ( cá chép hóa rồng ), nhưng ít nhất thì sẽ có được biến hóa kinh người.
Như vậy, sức uy hiếp của bốn thế lực lớn tựa hồ đã giảm đến mức thấp nhất.
Đạo lý này Thần Dạ biết, những người khác càng hiểu rõ ràng hơn. Thế nhưng tựa hồ xem ra, đối với bốn thế lực lớn thì bọn họ đều còn có được sự khắc chế cùng tính phục tòng nhất định.
Cứ như mặt ngoài mà nói, có hai chùm tia sáng khác bị đám người Phong Kình đi tranh đoạt, những cao thủ hải vực Phong Thành tựa hồ cũng không có phản đối gì.
Đương nhiên, cái này chỉ là hiện tượng bề ngoài. Thần Dạ cũng không biết ngấm ngầm vụng trộm thì bốn thế lực lớn hoặc là những người khác sẽ làm mưu mô gì.
Bọn họ mà còn đều phải như vậy, cho nên đông đảo cao thủ Nhân loại ở trên tường thành tất nhiên lại càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
- Căn cứ kinh nghiệm của ta trong hai lần trước. Thông thường mà nói, đến sau khi các cao thủ Yêu Tộc này thu hoạch xong chùm tia sáng, liền là lúc chúng ta có khả năng động thủ !
Phong Kình nhẹ nhàng nói một câu, ánh mắt của lão chợt nhìn sang phía đám người Chung Khiếu mà nói tiếp:
- Nhưng lần này tình huống có chỗ không giống, Chung gia cùng bốn thế lực lớn có quan hệ rất mật thiết với thế lực Yêu Tộc. Thần Dạ huynh đệ, chúng ta phải cẩn thận một chút.
Thần Dạ gật đầu, đáp:
- Các ngươi hẳn là có thu xếp và chuẩn bị, cứ dựa theo ý định của các ngươi mà làm. Ta chỉ có một điều kiện, trong đó một suất...
- Nhưng xin Thần Dạ huynh đệ yên tâm, cho dù chúng ta không chiếm được, cũng nhất định sẽ không để ngươi thất vọng.
Phong Kình nghiêm mặt nói xong, sau đó phẩy phẩy tay. Một số người phía sau lão lặng yên đi xuống tường thành!
Ở chỗ xa xôi, cùng với bốn đại cao thủ Hoàng Huyền của Yêu Tộc vây công, hơn nữa thời gian đang trôi qua, khi uy lực của chùm tia sáng đã yếu bớt. Rốt cục sau chừng nửa canh giờ, hai chùm tia sáng đã bị bốn đại cao thủ khống chế bắt lấy, lập tức dẫn dắt chúng bay đi rất nhanh về hướng trong đáy biển.
Ở phía sau, mỗi người trên tường thành, ở trong ánh mắt đều là toát ra ngọn lửa hừng hực...
- Thần Dạ huynh đệ, Tử Huyên cô nương, chúng ta cũng đi thôi!
Thần Dạ còn chưa có bất cứ phản ứng gì, thì đột nhiên, thần sắc của hắn như bị không gian giam cầm, đúng là dừng lại.
Chính ngay phía trước, trên mặt biển xa xôi kia có một ánh mắt, từ nơi đó xé gió chiếu đến, soi thẳng lên trên người Thần Dạ.
Cho dù còn cách phi thường xa, nhưng nó vẫn để cho Thần Dạ có cảm giác, có một loại áp lực nặng như núi từ trong ánh mắt kia, đang rõ ràng đè lên trên người của hắn.
Có điều may mà, ánh mắt vẻn vẹn chỉ là thoáng nhìn, hơn nữa cũng không có ác ý gì. Nếu không phải như thế, Thần Dạ thật sự không dám cam đoan, hiện tại hắn còn có khả năng đứng vững vàng hay không.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cao thủ Hoàng Huyền, đúng là khủng bố như thế !
- Thần Dạ, làm sao vậy?
Bởi vì vẻn vẹn là một cái chớp mắt, cho nên ngay cả Tử Huyên đều không hề phát hiện ra được chuyện đã xảy ra trong nháy mắt vừa rồi. Điều này cũng nói lên cao thủ Hoàng Huyền cường đại ra sao. Với thực lực của Tử Huyên gần bên người mà lại chút xíu phản ứng cũng không có.
- Ta không sao a!
Thần Dạ nhìn theo phương hướng đám người Chung Khiếu rời đi, sau khi suy nghĩ một chút liền nói:
- Tử Huyên, ngươi đi theo Phong đại ca bọn họ đi !
- Vậy còn ngươi?
Tử Huyên nghi hoặc hỏi.
Thần Dạ chỉ chỉ về phương hướng kia, cười xấu xa mà nói:
- Ta hả, đương nhiên là muốn đi chọc phá. Sao có thể để cho bọn họ rất dễ dàng a. Nếu như có cơ hội, hắc hắc, ta sẽ không để ý mà cũng đoạt lấy nốt một đạo dành cho bọn họ kia.
- Thần Dạ huynh đệ, cái này?
Phong Kình tất nhiên không lo lắng Thần Dạ chỉ đi một người thì sẽ gặp phải nguy hiểm gì. Chỉ là lão không hiểu, tại sao hắn đột nhiên có hành động như vậy.
- Yên tâm, ta không có việc gì.
Thần Dạ xua tay, không để cho Tử Huyên có cơ hội nói chuyện, cứ thế lắc người lập tức bay nhanh về hướng tới chỗ mà hắn chỉ kia.
- Tử Huyên cô nương, Thần Dạ huynh đệ đây là làm sao vậy?
- Không có việc gì, chúng ta đi!
Tử Huyên không có nhiều lời, chỉ ở trong lòng lặng lẽ cảm động.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn nhất định là cảm ứng được chính mình thập phần khát vọng có được một chùm tia sáng trong đó. Cho nên, trực tiếp bay về hướng đám người Chung Khiếu ở bên kia. Nói thật dễ nghe là muốn đi chọc phá, nhưng trên thực tế là để thành toàn cho chính mình.
Bên phía Phong Kình tổng cộng mới được hai chùm tia sáng, Thần Dạ hắn không muốn hai người hắn cùng nàng đều cầm đi tất cả. Làm người, không thể rất tham lam, cũng không thể rất không để ý bằng hữu.
Cho nên, vì chính mình, Thần Dạ không chút do dự buông tha cho cơ hội vô cùng quí giá này...
Chùm tia sáng khổng lồ nhanh chóng lướt qua ở trên bầu trời, bởi vì tốc độ quá nhanh nên người bình thường, thật giống như đang nhìn sao băng.
Tuy nhiên, ánh sáng do chùm tia sáng phát tán ra ngoài thật sự quá mức chói mắt, cho dù ở cách hơn mười dặm thì vẫn có thể rõ ràng chứng kiến. Cho nên những người đi theo ở phía xa xa không đến mức sợ mục tiêu đột nhiên biến mất.
Mà đám người đi ở phía trước tiên, không hề nghi ngờ, tự nhiên là những người thuộc về bốn thế lực lớn của Chung Khiếu. Mà bọn họ cũng bởi vì nhiều lần tham gia tranh đoạt Chúng Thần Chi Mộ nên kinh nghiệm có vẻ cực kỳ lão luyện, không giống một số kẻ mới, căng thẳng đến không còn niềm vui.
Đi theo trong đám người, Thần Dạ cũng không có vẻ làm cho người chú ý quá mức. Tuy nói tu vi của hắn ở trong đám người đông đảo này, cơ hồ là thấp nhất, không khỏi làm cho người ta cảm giác, thực lực như vậy cũng muốn đến tranh đoạt cái chìa khóa của Chúng Thần Chi Mộ, không phải muốn chết sao?
Nhưng hiện tại mọi người làm gì còn có thời gian đi chú ý Thần Dạ, tất cả tâm tư đều là dồn vào trên chùm tia sáng.
Cùng với đám người này, Thần Dạ cũng bay đi rất nhanh. Thỉnh thoảng hắn quét mắt nhìn về phía chùm tia sáng vẫn còn xa xôi kia. Gương mặt của hắn đúng vào lúc đó đều sẽ nhẹ nhàng cau lại.
Không thể phủ nhận, bốn thế lực lớn ở trong hải vực Phong Thành có được thực lực tuyệt đối bá chủ. Vào lúc bình thường, các thế lực và cá nhân khác căn bản không có khả năng cùng đối kháng. Càng không cần phải nói, hiện nay bốn thế lực lớn đã hình thành đồng minh. Cứ như vậy, càng khiến cho sự uy hiếp của bốn thế lực lớn mạnh mẽ hơi rất nhiều.
Tuy nhiên, Chúng Thần Chi Mộ lại là điều mê người như thế nào. Hàng ngày không tranh và nhẫn nhịn, đó là bởi vì lợi ích cũng không đủ lớn. Nhưng đứng trước Chúng Thần Chi Mộ thì người khác làm sao lại phải nhớ việc bốn thế lực lớn cường thịnh nữa đây?
Không ai hoài nghi, nếu là chiếm được một chiếc chìa khóa Chúng Thần Chi Mộ, không nói lập tức Ngư Dược Long Môn ( cá chép hóa rồng ), nhưng ít nhất thì sẽ có được biến hóa kinh người.
Như vậy, sức uy hiếp của bốn thế lực lớn tựa hồ đã giảm đến mức thấp nhất.
Đạo lý này Thần Dạ biết, những người khác càng hiểu rõ ràng hơn. Thế nhưng tựa hồ xem ra, đối với bốn thế lực lớn thì bọn họ đều còn có được sự khắc chế cùng tính phục tòng nhất định.
Cứ như mặt ngoài mà nói, có hai chùm tia sáng khác bị đám người Phong Kình đi tranh đoạt, những cao thủ hải vực Phong Thành tựa hồ cũng không có phản đối gì.
Đương nhiên, cái này chỉ là hiện tượng bề ngoài. Thần Dạ cũng không biết ngấm ngầm vụng trộm thì bốn thế lực lớn hoặc là những người khác sẽ làm mưu mô gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro