Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Đội Trưởng (2)

Bạch Sắc Cô Đảo

2024-11-22 00:28:56

Trương Vân Xuyên dừng một chút nói: “Trương Vân Xuyên ta mới đến, nói một câu lời nói thật, các ngươi biết ta, nhưng ta còn chưa biết các ngươi tên là gì.”

“Bảo ta chọn người, ta quả thật không biết chọn ai.”

“Chọn ai không chọn ai, vậy đều đắc tội với người ta.”

“Nhưng ta biết một đạo lý, đó chính là dưa hái xanh không ngọt!”

“Nhỡ đâu ta chọn trúng vị huynh đệ nào, trong lòng các ngươi lại không muốn theo Trương Vân Xuyên ta, đến lúc đó các ngươi khó chịu, trong lòng ta cũng không thoải mái.”

Hắn đằng hắng cổ họng nói: “Cho nên, hôm nay ta không chọn các ngươi, để các ngươi chọn ta.”

“Nếu ai để mắt Trương Vân Xuyên ta, vậy đợi lát nữa đứng phía trước, vậy về sau liền đi theo ta lăn lộn.”

“Trương Vân Xuyên ta bản lãnh khác không có!”

“Nhưng chỉ cần là huynh đệ của ta, vậy ta ăn thịt, liền tuyệt đối sẽ không để các ngươi ăn canh!”

“Nếu ai dám ức hiếp các ngươi, cho dù hắn là Thiên Vương lão tử, Trương Vân Xuyên ta cũng sẽ chống lưng thay các ngươi!”

Trương Vân Xuyên lớn tiếng nói: “Lúc trước cẩu huyện úy ức hiếp muội tử ta, cho nên ta làm thịt hắn!”

“Về sau, ai dám ức hiếp các ngươi, vậy Trương Vân Xuyên ta cũng tuyệt đối sẽ không đứng nhìn bàng quan!”

Tiếng của Trương Vân Xuyên rất lớn, cũng khiến một đám lưu dân sinh ra sự xao động nhỏ bé.

Dù sao bọn họ những người này trên đường chạy nạn chịu các loại ức hiếp, cũng khát vọng đạt được bảo hộ.

Trương Vân Xuyên nói một phen, cũng nói đến trong tâm khảm của bọn họ.

Bàng ngũ gia cũng có chút kinh ngạc.

Điều này làm hắn có chút xem không hiểu.

Hắn bảo Trương Vân Xuyên chủ động chọn người, cũng là xem như nể mặt Đại đương gia, cho hắn quyền lực ưu tiên chọn người.

Hắn không ngờ Trương Vân Xuyên thế mà mang quyền chọn người chủ động nhường ra ngoài.

Mấy đội trưởng cũ sơn trại khác nhìn thấy thao tác này của Trương Vân Xuyên, sắc mặt cũng dịu đi một chút.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bọn họ vừa mới bắt đầu nhìn thấy Bàng ngũ gia để Trương Vân Xuyên chọn người trước, bọn họ đối với Trương Vân Xuyên vẫn là rất khó chịu.

Bọn họ cảm thấy Trương Vân Xuyên một người mới thế mà chọn người trước, nếu mang thanh niên khỏe mạnh đều chọn đi rồi, vậy còn lại cho bọn họ khẳng định là người già yếu.

Nhưng Trương Vân Xuyên bây giờ không chọn, ngược lại là để các lưu dân kia tự mình chọn, điều này làm bọn họ có không gian tưởng tượng rất lớn.

Nhỡ đâu các lưu dân đều không chọn Trương Vân Xuyên, vậy bọn họ có thể chọn lựa được một ít kẻ tốt.

“Ngũ gia, mấy đại ca, ta chọn như vậy có được không?”

Trương Vân Xuyên quay đầu hướng về ngũ gia cùng vài vị đội trưởng cũ của sơn trại cũng chuẩn bị chọn người hỏi.

“Tùy ngươi!”

Bàng ngũ gia cũng khó nói cái gì, nhưng trong lòng lại không tán thành Trương Vân Xuyên gì cả.

Thế này nếu không có ai theo hắn, chẳng phải là xấu hổ?

Mấy đội trưởng cũ nhìn Trương Vân Xuyên, không còn địch ý vừa rồi, ngược lại có thêm vài phần thân mật.

Tiểu tử này còn rất thông minh, chọn người như thế, ít nhất sẽ không đắc tội bọn họ.

Trương Vân Xuyên nhìn thấy mấy vị đội trưởng cũ lộ ra ý cười, trong lòng cũng hơi yên tâm.

Hắn làm như vậy cũng là bất đắc dĩ.

Nếu thật sự chọn trước, vậy xác định vững chắc đắc tội các đội trưởng cũ này.

Hắn mới đến, tự nhiên không muốn gây thù hằn khắp nơi.

“Bây giờ ai muốn theo ta, đứng ở phía trước!”

“Ai không muốn theo ta, đứng tại chỗ bất động.”

“Ta theo ngươi!”

Sau khi Trương Vân Xuyên dứt lời, Đại Hùng là người đầu tiên đi ra khỏi đội ngũ, đi lên phía trước.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Các lưu dân ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cũng lâm vào do dự cùng rối rắm.

Bọn họ gia nhập sơn trại, tự nhiên cũng muốn đi theo một ít đầu lĩnh tương đối mạnh, như vậy mới sẽ không bị ức hiếp.

Nhưng Trương Vân Xuyên giống với bọn họ, đều là mới đến, ở trong trại không có chút căn cơ nào.

Theo Trương Vân Xuyên, trong lòng bọn họ thật sự không có gì tự tin.

“Ta cũng theo ngươi!”

Rất nhanh, một lưu dân đeo bàn tính là người thứ hai đứng ra.

Lưu dân này là một vị tiên sinh phòng thu chi, họ Phan.

“Trương anh hùng dám giết cẩu quan, thân thủ khẳng định rất cao, đi theo hắn không chịu thiệt.”

“Hắn bây giờ chính là người Đại đương gia coi trọng, tiền đồ không thể hạn lượng, ta cảm thấy có thể theo hắn.”

“Chúng ta đối với đầu lĩnh khác đều không quen thuộc, đi nói không chừng còn có thể bị những người cũ kia chèn ép cùng ức hiếp.”

“Trương Vân Xuyên này cùng lên núi với chúng ta, nhìn hắn vẫn là không tệ, nếu không chúng ta đi theo hắn đi.”

“...”

Các lưu dân châu đầu ghé tai thảo luận, rất nhanh liền lục tục có người làm ra lựa chọn.

Chỉ một lát sau, năm mươi danh ngạch đã đầy.

Một ít lưu dân thoáng do dự, liền bỏ lỡ cơ hội gia nhập Đinh đội Sơn tự doanh.

Trương Vân Xuyên nhìn thấy năm mươi huynh đệ đứng ở phía trước này, cũng không có chút bất ngờ.

Nguyên nhân không có gì khác, ở lúc biết được hắn hôm nay được ưu tiên chọn người, hắn đã làm tốt chuẩn bị.

Vì tránh cho bởi vấn đề chọn người sinh ra một ít mâu thuẫn với đội trưởng cũ trong trại, hắn cố ý làm ra trò như vậy.

Trên thực tế hắn tối hôm qua đã âm thầm tiến hành một phen tiếp xúc với một ít vài người nói chuyện được với hắn trong lưu dân, âm thầm đạt được những người này ủng hộ.

Vừa rồi có những người ủng hộ này cổ động, lục tục lại có một số người bằng lòng đầu nhập dưới trướng hắn, cho nên hắn cũng đạt thành mục tiêu chiêu mộ năm mươi người.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Số ký tự: 0