Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Giang Châu (1)

Bạch Sắc Cô Đảo

2024-11-22 00:28:56

“Vân Xuyên huynh đệ, ngươi muộn thế này tìm ta có việc?” Bàng ngũ gia tự mình rót cho Trương Vân Xuyên một chén trà, đưa qua.

Trương Vân Xuyên tiếp nhận nước trà, nói: “Ngũ gia, ta thấy ngươi ban ngày bận suốt, cho nên không dám quấy rầy.”

“Ta đây là đặc biệt hướng ngài nói lời cảm tạ.”

“Lời này nói như thế nào?” Bàng Bưu cũng có chút kinh ngạc.

“Nếu không phải Ngũ gia ngươi dẫn ta lên núi, bây giờ ta nói không chừng còn vì tránh né quan phủ đuổi bắt mà dẫn theo muội tử chạy trốn khắp nơi.”

Trương Vân Xuyên nói xong, đặt một cây trường đao trong bọc hành lý lên bàn nói: “Ta cũng không có vật gì cả, cây đao này là ta từ trong tay người Vương gia đoạt được, rất sắc bén.”

“Cái gọi là đao tốt phối anh hùng, ta cảm thấy đao này để lại ta nơi này bị mai một, cho nên kính hiến cho ngươi, để bày tỏ lòng biết ơn của ta.”

“Ai da, Vân Xuyên huynh đệ, ngươi khách khí như vậy làm gì.”

Bàng ngũ gia thấy Trương Vân Xuyên hiểu chuyện như vậy, trong lòng cũng rất vui vẻ.

Có đảm có thức, còn biết nhớ ơn.

Cũng không uổng phí hắn dẫn tiến một phen.

Ở dưới sự kiên trì của Trương Vân Xuyên, Bàng ngũ gia cũng nhận một cây đao tốt này Trương Vân Xuyên tặng cho hắn.

Hiện nay triều đình quản lý khống chế đối với binh khí rất nghiêm khắc.

Lén giấu binh khí, đó là tội chết.

Binh khí của Cửu Phong sơn đều là từ các nơi đào được, chất lượng cũng so le không đồng đều.

Một cây đao này Trương Vân Xuyên thu được chính là Vương gia dùng nhiều tiền trang bị cho gia đinh của mình, so với những đồ chơi nát bét kia của Cửu Phong sơn mà nói, thực sự là đao tốt.

Bàng ngũ gia thu một cây đao tốt như vậy, cũng rất vui vẻ.

Hắn lập tức mang thanh đao mình vốn sử dụng kia tặng cho Trương Vân Xuyên.

“Ngũ gia, ta còn có một chuyện không rõ, còn xin Ngũ gia giải thích nghi hoặc.”

Ở sau khi kéo gần lại quan hệ với nhau, Trương Vân Xuyên cũng nói rõ ý đồ đến thật sự của mình.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Vân Xuyên huynh đệ, nơi này không có người ngoài, có lời gì cứ nói đừng ngại.”

Bàng ngũ gia vừa đạt được một thanh đao tốt, giờ phút này tâm tình cũng không tệ.

“Ngũ gia, ta đây mới đến, đại đương gia đã để ta một mình thống lĩnh một đội nhân mã, ta thực sự có chút được yêu mà sợ.”

Gã râu xồm Bàng ngũ gia nghe vậy, cũng thoáng chần chờ một phen.

“Đại đương gia có thể muốn nâng ngươi lên.”

Bàng ngũ gia bưng trà lên, thấm ướt cổ họng một chút.

“Nâng ta?”

“Ngũ gia, sao ta nghe không hiểu vậy?”

Trương Vân Xuyên nhìn Bàng ngũ gia, trong lòng càng thêm nghi hoặc.

Mình một người mới, nâng mình làm gì?

“Xem ở trên phần ngươi tặng ta đao, vậy ta cũng liền nói một câu lời thật cho ngươi đi.” Bàng ngũ gia dừng một chút, nói.

“Ngươi ở huyện Tam Hà giết cẩu quan, coi như có danh tiếng.”

“Với lại, ngươi mới đến, ở trong trại ta coi như là một người mới, trụ cột sạch sẽ, quan hệ với ai cũng không thân cận, đại đương gia do đó muốn nâng ngươi lên kiềm chế đầu lĩnh khác.”

“Nhưng đại đương gia sao có thể xác định có thể nâng ta lên chứ?”

Trương Vân Xuyên nhếch miệng nói: “Nhỡ đâu ta là bùn nhão không đắp được tường thì sao?”

“Ha ha.”

Bàng ngũ gia nhìn Trương Vân Xuyên một lần, nghiêm mặt nói: “Tự ngươi có thể lên hay không, phải xem tạo hóa của bản thân ngươi.”

“Hai năm qua người đại đương gia muốn nâng đỡ cũng không chỉ một mình ngươi, cũng đã nâng đỡ mấy người mới.”

“Nhưng bọn họ không chịu cố gắng, cho nên đều đã chết.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đã chết?

Trương Vân Xuyên không khỏi nhíu mày.

Tình huống nội bộ Cửu Phong sơn này tựa như cũng không phải đơn giản như mình nghĩ.

“Đã nói đến nơi này, vậy ta cũng liền lắm lời vài câu.” Bàng ngũ gia sau khi nhìn nhìn cửa, lúc này mới chậm rãi nói: “Chẳng qua ta nói ở trước.”

“Ta hôm nay uống rượu, nói đều là một ít lời say, ngày mai tỉnh ngủ, điều ta nói, ta cũng không nhận.”

Trương Vân Xuyên liền nói ngay: “Ngũ gia, ta người này trí nhớ cũng không tốt, ra khỏi cửa lập tức quên ngay.”

Bàng ngũ gia thấy Trương Vân Xuyên điểm một cái là thấu, cũng khẽ gật đầu.

Đây là một người thông minh.

“Trong trại bây giờ có tám cái ghế.” Bàng ngũ gia chậm rãi nói: “Mấy năm nay nhị gia lung lạc không ít người, mơ hồ có thể địa vị ngang hàng với đại đương gia.”

Trương Vân Xuyên nghe vậy, cũng nhíu mày sâu hơn.

Hắn không ngờ, Cửu Phong sơn trại nhìn như bền chắc như thép, vấn đề nội bộ vậy mà nghiêm trọng như thế.

“Đại đương gia bây giờ muốn nâng đỡ người mới đi lên, tự nhiên cũng là muốn kiềm chế một phen Nhị gia bên kia.”

Bàng ngũ gia thở dài nói: “Tuy mọi người ở mặt ngoài hòa hòa khí khí, nhưng đại đương gia bên kia ngủ không ngon nha.”

Một đoạn lời này của Bàng ngũ gia, cũng làm Trương Vân Xuyên đối với tình huống nội bộ Cửu Phong sơn có hiểu biết càng thêm toàn diện.

Nhị đương gia này lung lạc người ta khắp nơi, mấy năm nay thực lực tăng trưởng rất nhanh, khiến Đại đương gia Trấn Sơn Hổ cũng có cảm giác nguy cơ.

Chỉ là có điều kiêng kị lẫn nhau, cho nên mới duy trì hòa khí mặt ngoài mà thôi.

Nhưng Đại đương gia vẫn luôn nghĩ biện pháp hóa giải tình thế nguy hiểm.

Một lần này để Bàng ngũ gia xuống núi chiêu mộ người, cũng là muốn lại lập lên một phần lực lượng, để kiềm chế thế lực Nhị đương gia.

“Ngũ gia, vậy ngài là phe nào?”

Trương Vân Xuyên trừng mắt nhìn hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Số ký tự: 0