Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Huyện Úy (1)

Bạch Sắc Cô Đảo

2024-11-21 00:51:54

Hắn trực tiếp giật cùi trỏ một phát, lực lượng cường hãn trực tiếp khiến tên đả thủ bổ nhào ngã hắn đánh cho trật khớp cằm.

Hắn vừa đứng dậy, hai cây gậy đã hung hăng quật ở trên người hắn.

Trương Vân Xuyên cũng phát ra một tiếng kêu đau đớn, trực tiếp lao tới trước mặt một gã đả thủ cách mình gần nhất.

Hắn túm tóc đả thủ, đập gã nặng nề lên vại nước bên cạnh.

“Ầm!”

“A!”

Đả thủ kia bị đập ngất đi ngay lập tức.

Huyện úy đứng ở trên bậc thang, nhìn thấy đả thủ Di Hồng lâu thế mà không làm gì được Trương Vân Xuyên, trong lòng cũng kinh hãi không thôi.

Đám đả thủ Di Hồng lâu kia đều biết một ít công phu quyền cước, người bình thường không thể tới gần được.

Nhưng bây giờ thế mà bị Trương Vân Xuyên đè ra đánh.

Huyện úy thừa dịp Trương Vân Xuyên cùng vài tên đả thủ đánh nhau phân thần, hắn phân phó một tên đả thủ đang đỡ hắn đi bắt cóc Trương Vân Nhi bị dọa tránh né ở một bên.

“Dừng tay!”

Đả thủ đặt một cây đoản đao ở trên cổ Trương Vân Nhi, hướng về Trương Vân Xuyên rống lên một tiếng.

“Ca, cứu muội...”

Trương Vân Nhi giờ phút này tóc bị đả thủ túm, trên cổ gác lưỡi đao lạnh lẽo, cũng khóc hu hu, dòng nước mắt trong veo giàn giụa.

Trương Vân Xuyên quay đầu thấy một màn như vậy, cũng ngây ra tại chỗ.

Hắn vừa rồi chăm chú đánh nhau với vài tên đả thủ, nhất thời không lưu ý, thế mà để muội muội mình bị bắt một lần nữa.

“Ngươi thả nó ra!”

Trương Vân Xuyên rống lên giận dữ.

“Ngươi còn dám động đậy một chút, ta giết nó!”

Đả thủ kia hung tợn hô to.

Trương Vân Xuyên giờ phút này ném chuột sợ vỡ đồ, cũng không dám vọng động.

“Trói hắn lại!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Huyện úy nhìn thấy Trương Vân Xuyên ném xuống trường côn trong tay không dám động đậy, hắn thét ra lệnh vài tên đả thủ đè gã ngã xuống đất.

Vài tên đả thủ vừa rồi bị Trương Vân Xuyên đè ra đánh, bây giờ nhìn thấy Trương Vân Xuyên không dám đánh trả, bọn họ cũng hùng hùng hổ hổ đứng dậy trả thù.

“Ầm!”

Một tên đả thủ hung hăng quật một gậy lên trên người Trương Vân Xuyên, nổi giận mắng: “Đồ chó, ta giết chết ngươi!”

Một tên đả thủ khác thì giơ chân, nhắm tới bụng Trương Vân Xuyên đang bị đè chặt đạp mạnh mấy phát.

Trương Vân Xuyên chịu đựng bọn họ đánh.

Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm Trương Vân Nhi bị một tên đả thủ bắt lấy, đại não cũng đang nhanh chóng chuyển động, suy tư kế sách thoát vây.

Trương Vân Xuyên bị thô bạo đè trên mặt đất ẩu đả, mặt đầy máu.

“Chạy, ca, ca chạy mau đi.”

Trương Vân Nhi nhìn thấy đại ca Trương Vân Xuyên bị ẩu đả mặt đầy máu, cũng giọng khàn khàn khóc lóc hô lên.

Nhưng Trương Vân Xuyên giống như là khúc gỗ, không rên một tiếng thừa nhận ẩu đả mang tính trả thù của đám đả thủ.

Huyện úy từ trong túi áo lấy ra khăn tay lau lau máu tươi trên trán, trong ánh mắt nhìn Trương Vân Xuyên tràn đầy hung quang.

“Đừng đánh chết.”

Hắn khoát tay, đám đả thủ lúc này mới dừng tay.

Vẻ mặt hắn đầy châm chọc đi về phía Trương Vân Xuyên.

Hắn ngồi xổm xuống ở trước mặt Trương Vân Xuyên, đưa tay túm tóc Trương Vân Xuyên, khiến hắn ngẩng đầu lên.

“Tiểu tạp chủng!”

“Ngươi không phải quyền cước công phu rất lợi hại sao? !”

“Ngươi có bản lãnh dậy tiếp tục đánh đi!”

Huyện úy tức giận mắng, đồng thời nâng tay cho Trương Vân Xuyên vài cái tát mang tính trả thù.

Huyện úy Lưu Năng không chỉ là huyện úy huyện Tam Hà, hắn còn xuất thân Giang Châu Lưu gia.

Giang Châu Lưu gia Đó là một quái vật lớn, ở Đông Nam tiết độ phủ cũng có số có má.

Hắn tuy không phải con cháu dòng chính, nhưng vô luận là đi đến nơi nào, người khác đối với hắn đều rất cung kính, không dám có chút nào chậm trễ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hắn lớn như vậy, còn chưa từng chịu đau khổ như thế.

Chuyện tốt bị người ta phá hủy không nói, thế mà bị Trương Vân Xuyên đánh vỡ đầu.

Hắn bây giờ hận không thể mang Trương Vân Xuyên lột da rút gân, phát tiết mối hận trong lòng!

“Thả muội muội ta, muốn giết muốn chém, ta tùy ý ngươi xử trí.” Trương Vân Xuyên mở miệng nói.

“Cái gì, thả muội muội ngươi?”

“Ha ha ha ha!”

Huyện úy nhìn Trương Vân Xuyên, cũng tức quá mà cười.

“Tiểu tạp chủng, ngươi có tiền vốn gì đàm phán điều kiện với ta?” Huyện úy túm tóc Trương Vân Xuyên nói: “Ta nói cho ngươi, hôm nay ngươi cùng muội muội ngươi ai cũng không đi ra khỏi căn phòng này được.”

“Ta muốn trước mặt của ngươi, cho ngươi xem xem, ta là đùa bỡn muội muội ngươi như thế nào!”

Trên mặt huyện úy lộ ra nét điên cuồng như bệnh trạng.

“Ta muốn khiến ngươi cùng muội muội ngươi sống không bằng chết! Ta muốn tra tấn chết tươi các ngươi!”

Thanh âm huyện úy chưa dứt, cửa sân liền vang lên một tiếng quát to.

“Đại Lang, ta tới cứu các ngươi rồi!”

Thân thể như tháp sắt kia của Đại Hùng xuất hiện ở cửa sân, trong tay của hắn còn cầm một viên gạch.

Trương Vân Xuyên để lại hắn canh gác bên ngoài.

Nhưng hắn chậm chạp không thấy Trương Vân Xuyên đi ra, lại nghe được tiếng đánh nhau bên trong, cho nên cầm lên một viên gạch xông vào hậu viện Di Hồng lâu.

Ánh mắt mọi người trong sân nhất thời bị Đại Hùng đột nhiên xâm nhập hấp dẫn.

Bọn họ nhìn hán tử cầm viên gạch trong tay, cũng có chút sững sờ.

Huyện úy nhìn Đại Hùng khôi ngô hùng tráng kia, vẻ mặt càng đầy sự kinh ngạc.

Đại Lang là ai?

“Hây!”

Khoảnh khắc khi sức chú ý của bọn họ bị Đại Hùng đột nhiên xuất hiện hấp dẫn, Trương Vân Xuyên bị hai đả thủ đè chặt đột nhiên giãy thoát bọn họ.

Hắn dùng thân thể húc mạnh về phía một đả thủ bên trái.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Số ký tự: 0