Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Xin Lỗi

Bạch Sắc Cô Đảo

2024-11-22 00:28:56

“Bạc để lại hai trăm lượng, còn lại đều đưa tới Bàng ngũ gia bên kia đi.” Trương Vân Xuyên phân phó.

“A?”

“Đưa tới Bàng ngũ gia bên kia?”

Bọn Đại Hùng cũng đều là đặc biệt nghi hoặc: “Vì sao chứ?”

Lâm Hiền trái lại đã hiểu ý tứ của Trương Vân Xuyên, lập tức đứng ra giải thích.

“Chúng ta mặc dù có Đại đương gia ủng hộ, nhưng Bàng ngũ gia mới là đầu lĩnh của chúng ta.”

“Bàng ngũ gia ngoài sáng trong tối không thiếu chiếu cố chúng ta.”

“Một lần này nếu không phải huynh đệ Sơn tự doanh của Bàng ngũ gia hỗ trợ, vậy bị đánh chính là chúng ta.”

Lâm Hiền nói: “Ta cảm thấy đại ca làm đúng, đúng là nên cảm tạ Bàng ngũ gia cùng huynh đệ Sơn tự doanh một chút, như vậy mới lâu dài.”

Trương Vân Xuyên cũng gật gật đầu.

“Chúng ta một lần này đoạt nổi bật, ở trong trại coi như là có đứng vững gót chân rồi.”

“Nhưng chúng ta về sau dựa vào Bàng ngũ gia cùng huynh đệ Sơn tự doanh còn nhiều.”

“Chúng ta một lần này nếu ăn mảnh, vậy về sau cũng không ai muốn giúp chúng ta nữa.”

Bọn Đại Hùng nghe vậy, cũng cảm thấy có đạo lý.

“Đại ca cao minh!”

Hoàng Khánh lập tức nịnh bợ một phen.

“Đừng dài dòng nữa, đồ đều chuyển tới Bàng ngũ gia bên kia đi.” Trương Vân Xuyên nói: “Cứ nói chúng ta cảm tạ huynh đệ Sơn tự doanh hỗ trợ, để Bàng ngũ gia giúp chúng ta khao huynh đệ Sơn tự doanh một chút.”

“Được!”

Bọn Lâm Hiền cũng lập tức trở nên bận rộn, chuẩn bị chuyển đồ đi Bàng ngũ gia bên kia.

“Đội trưởng, Nhị gia đến.”

Lúc này, Tiền Phú Quý gác bên ngoài sải bước đi vào.

Mọi người cũng đều ngẩn ra, ánh mắt ném về phía Trương Vân Xuyên nằm ở trên giường.

Một lần này bọn họ đánh Bạch tam gia, Bạch tam gia này chính là cùng một bọn với Nhị gia.

Chẳng lẽ là tới trả thù?

Bọn họ cũng đều thu liễm nụ cười trên mặt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Mấy người?” Trương Vân Xuyên hỏi.

“Ba người.”

Tiền Phú Quý trả lời.

“Mời hắn vào đi.” Trương Vân Xuyên nghĩ một chút sau đó phân phó.

Tiền Phú Quý đi ra ngoài, mời Cửu Phong sơn Nhị đương gia La Thành tiến vào.

“U, đều ở đây à?”

La khánh cất bước tiến vào trong phòng, nhìn thoáng qua mọi người đứng ở phòng trong, trên mặt tràn đầy nụ cười.

“Ra mắt Nhị gia.”

Lâm Hiền dẫn đầu chắp tay chào, sau đó nháy mắt ra hiệu cho bọn Đại Hùng đứng ở tại chỗ không nhúc nhích.

“Ra mắt Nhị đương gia.”

“Nhị đương gia.”

Bọn Đại Hùng cũng đều ngoài cười nhưng trong không cười chào.

“Nhị gia, sao ngài tới đây vậy?”

Trương Vân Xuyên thì giãy dụa muốn đứng dậy chào.

“Đều là huynh đệ nhà mình, không cần những nghi thức xã giao đó.”

Nhị đương gia La Thành thì bước nhanh đi qua, làm bộ đỡ Trương Vân Xuyên lại nằm xuống.

La Thành khom người ngồi xuống ở bên giường Trương Vân Xuyên.

Hắn nhìn Trương Vân Xuyên, quan tâm hỏi: “Vân Xuyên huynh đệ, bị thương không có việc gì chứ?”

“Đa tạ Nhị gia quan tâm.”

“Ta trừ đầu trúng mấy gậy, thỉnh thoảng có chút đau, không có gì đáng ngại lắm.” Trương Vân Xuyên cười ha ha.

“Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.”

Hắn vẫy tay đối với một thủ hạ theo mình cùng vào, thủ hạ đó trình tới một cái hộp quà.

“Ta nơi này có mấy cây sâm núi lâu năm người khác tặng ta, nghe nói là đồ tốt đại bổ.”

La Thành cười nói: “Ta mang tới cho ngươi, nhĩ tẩm bổ thân thể một chút.”

Trương Vân Xuyên chối từ, nói: “Nhị gia, thứ này nghe nói rất đắt, ta nơi này thương dưỡng vài ngày là khỏe, đồ tốt như vậy dùng ở trên người ta là phí phạm.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Ngươi ta đều là huynh đệ nhà mình, không có gì phí phạm hay không.”

La Thành lập tức đặt sâm núi lâu năm ở trên bàn bên cạnh, tiếp tục nói: “Sau ngươi còn muốn ăn cái gì, muốn cái gì, ngươi chỉ cần đánh một tiếng, ta đi kiếm giúp ngươi.”

“Nhị gia, vậy thì ngại lắm.”

“Huynh đệ nhà mình, nói lời này thì xa cách rồi.”

“Vậy ta đa tạ Nhị gia.” Trương Vân Xuyên cũng cười cười.

Sau khi khách sáo một phen, La nhị gia lúc này mới nói rõ ý đồ đến.

“Vân Xuyên huynh đệ, chúng ta có thể nói chuyện riêng không?”

“Được chứ.” Trương Vân Xuyên lập tức nói với các huynh đệ bọn Lâm Hiền đứng ở trong phòng: “Các ngươi làm việc của các ngươi trước đi, ta nói chuyện riêng với Nhị gia một lát.”

“Vậy được.”

Lâm Hiền cũng gật gật đầu: “Chúng ta ngay tại bên ngoài, có chuyện gì gọi một tiếng.”

“Đi đi.”

Bọn Lâm Hiền rời khỏi phòng, hai tùy tùng của La nhị gia cũng đi ra ngoài.

“Nhị gia, không biết có gì chỉ giáo?”

Nhìn thấy trong phòng chỉ còn lại hai người, Trương Vân Xuyên nhìn La nhị gia, cười ha ha.

“Vân Xuyên huynh đệ, chỉ giáo chưa nói tới.”

La nhị gia nói: “Ta lần này đến, cũng là muốn xin lỗi Vân Xuyên huynh đệ ngươi.”

“Nhị gia, sao ta nghe không hiểu vậy.”

La nhị gia cũng không giận, mà là sắc mặt như thường.

“Thật ra, chuyện này cũng trách ta.” La nhị gia nói với Trương Vân Xuyên: “Ngày đó ta vốn là muốn mời ngươi ăn một bữa cơm, cho nên bảo Bạch Hào phái người đến mời ngươi.”

“Ngươi cũng biết, ta người này là kính trọng nhất Vân Xuyên huynh đệ ngươi hảo hán như vậy.”

“Nhưng ai biết nói mấy thằng chó không chịu phấn đấu kia ngày thường kiêu ngạo ương ngạnh quen rồi, cho nên lời nói mạo phạm Vân Xuyên huynh đệ ngươi.”

“Bữa cơm này chưa ăn được, ngược lại xảy ra hiểu lầm, đánh một trận.”

La Thành thở dài nói: “Ngươi xem, huynh đệ nhà mình đánh huynh đệ nhà mình, thế này không phải nước lớn trôi miếu long vương sao.”

“Nhưng Vân Xuyên huynh đệ ngươi yên tâm, bây giờ mấy thằng chó kia đã bị đánh một trận đuổi khỏi sơn trại rồi.”

“Bạch Hào bên kia, ta cũng hung hăng răn dạy hắn một trận.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Số ký tự: 0