Đế Thiếu Lạnh Lùng Không Thể Trêu Vào
Lúc Nãy Anh Còn...
Gia Tử Nhứ
2024-11-22 09:58:58
Bị Đường Cận Ngự kéo đi, Giản Thất có chút buồn cười: "Trưởng quan, anh đang làm gì vậy?"
"Đến bệnh viện ngay!” Đường Cận Ngự lạnh lùng liếc cô một cái: "Bình thường trông giống một người thông minh, thời khắc mấu chốt sao không biết người...”
"Thất Thất... Giản Thất..." Giọng của Sở Vũ Hàm vang lên, cắt ngang những gì Đường Cận Ngự định nói.
Sắc mặt Đường Cận Ngự trầm xuống, định dơ tay kéo người bên cạnh đi nhưng bị Giản Thất kéo lại nấp vào góc bên cạnh.
"Cô" Đường Cận Ngự vừa nói, Giản Thất trực tiếp vươn tay che miệng anh.
"Thất Thất? Giản Thất, cậu đang ở đâu? Giản Thất!"
Giọng nói Sở Vũ Hàm vốn dịu dàng giờ trở nên cáu kỉnh.
Sắc mặt Đường Cận Ngự tối sầm, vươn tay nắm lấy tay Giản Thất kéo đi, con ngươi lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, vừa chuẩn bị kéo người đi nhưng bị Giản Thất kéo ngược trở lại, đuổi theo ở Sở Vũ Hân.
Khi Sở Vũ Hàm đi đến cửa, nhìn quanh một vòng nhưng không tìm thấy Giản Thất, nhịn không được dậm chân bình bịch.
Không ngờ rằng lần này lại để cô ta chạy thoát nữa!
Lúc cô vừa định quay đột nhiên cảm thấy có cái gì đó không ổn, toàn thân cảm thấy khô nóng, thậm chí đầu cảm thấy choáng váng.
"Người mà cô nói ở đâu?” Một người đàn ông mập mạp xuất hiện.
Sở Vũ Hàm lắc đầu cố gắng giữ bản thân tỉnh táo.
"Trần tổng, xin lỗi, cô ta chạy mấy rồi, hay là đợi thêm chút nữa, tôi còn có chuyện đi trước đây."
Sở Vũ Hàm nói xong, xoay người rời đi nhưng bị người ta kéo lại: "Đừng đi nữa, nếu như cô ta không ở đây cô ở cùng tôi cũng được? Không phải nói muốn quay phim sao? Tối nay cô ở cùng tôi, ngày mai tôi cho người đưa cô đến đoàn làm phim…"
Người đàn ông nói, đưa tay tới eo của Sở Vũ Hàm.
Sở Vũ Hàm đẩy người ra, phát hiện bản thân không có chút sức lực nào, động tác dường như biến thành giả vờ từ chối.
Người đàn ông cười cười, tay heo sờ soạng người Sở Vũ Hàm: "Đi thôi..."
"Ông buông tôi ra..." Sở Vũ Hàm đẩy người đàn ông ra nhưng không chút sức lực mà dựa vào người ông ta.
Người đàn ông ghê tởm này cô vốn chuẩn bị cho Giản Thất, sao có thể chịu được bản thân ở bên cạnh người này được.
Sở Vũ Hàm đẩy mạnh người đàn ông ra cố gắng chạy, nhưng bị kéo lại, bị bế lên xe.
“Cô biết rồi.”
“Biết cái gì?” Giản Thất hỏi.
"Chuyện cô ta bỏ thuốc cô."
"Không, tôi không biết gì cả, chỉ cảm thấy một người tâm cao khí ngạo như cô ta đột nhiên tới xin lỗi tôi, mời tôi uống rượu, không có việc gì mà đi bợ đỡ, không phải ăn trộm thì là ăn cắp, tôi chỉ suy nghĩ sâu xa chút thôi.”
Nhìn bộ dáng người nào đó bình tĩnh, Đường Cận Ngự biết cô gái này đâu phải suy nghĩ sâu xa một chút, mà là suy nghĩ nhiều chút thì có!
“Trưởng quan, anh vừa kéo tôi đi bệnh viện là lo lắng cho tôi à?” Giản Thất cong môi cười xấu xa.
Đường Cận Ngự mặc kệ cô, xoay người rời đi.
“Trưởng quan, anh đi đâu đấy?” Giản Thất đi theo, mỉm cười hạnh phúc.
“Tránh xa tôi ra!"
“Trưởng quan, lúc nãy anh còn kéo tay nhỏ của người ta mà, lợi dụng xong rồi trở mặt không nhận người à?" Giản Thất uất ức nói: “Đau lòng quá”
Đường Cận Ngự hừ lạnh, mặc kệ cô, sải bước rời đi.
"Trưởng quan, hãy tin tôi, chúng ta sẽ nhanh chóng gặp mặt thôi!"
Tốt nhất đừng gặp nhau, mỗi lần gặp mặt, cô gái này như con thiêu thân vậy!
"Đến bệnh viện ngay!” Đường Cận Ngự lạnh lùng liếc cô một cái: "Bình thường trông giống một người thông minh, thời khắc mấu chốt sao không biết người...”
"Thất Thất... Giản Thất..." Giọng của Sở Vũ Hàm vang lên, cắt ngang những gì Đường Cận Ngự định nói.
Sắc mặt Đường Cận Ngự trầm xuống, định dơ tay kéo người bên cạnh đi nhưng bị Giản Thất kéo lại nấp vào góc bên cạnh.
"Cô" Đường Cận Ngự vừa nói, Giản Thất trực tiếp vươn tay che miệng anh.
"Thất Thất? Giản Thất, cậu đang ở đâu? Giản Thất!"
Giọng nói Sở Vũ Hàm vốn dịu dàng giờ trở nên cáu kỉnh.
Sắc mặt Đường Cận Ngự tối sầm, vươn tay nắm lấy tay Giản Thất kéo đi, con ngươi lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, vừa chuẩn bị kéo người đi nhưng bị Giản Thất kéo ngược trở lại, đuổi theo ở Sở Vũ Hân.
Khi Sở Vũ Hàm đi đến cửa, nhìn quanh một vòng nhưng không tìm thấy Giản Thất, nhịn không được dậm chân bình bịch.
Không ngờ rằng lần này lại để cô ta chạy thoát nữa!
Lúc cô vừa định quay đột nhiên cảm thấy có cái gì đó không ổn, toàn thân cảm thấy khô nóng, thậm chí đầu cảm thấy choáng váng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Người mà cô nói ở đâu?” Một người đàn ông mập mạp xuất hiện.
Sở Vũ Hàm lắc đầu cố gắng giữ bản thân tỉnh táo.
"Trần tổng, xin lỗi, cô ta chạy mấy rồi, hay là đợi thêm chút nữa, tôi còn có chuyện đi trước đây."
Sở Vũ Hàm nói xong, xoay người rời đi nhưng bị người ta kéo lại: "Đừng đi nữa, nếu như cô ta không ở đây cô ở cùng tôi cũng được? Không phải nói muốn quay phim sao? Tối nay cô ở cùng tôi, ngày mai tôi cho người đưa cô đến đoàn làm phim…"
Người đàn ông nói, đưa tay tới eo của Sở Vũ Hàm.
Sở Vũ Hàm đẩy người ra, phát hiện bản thân không có chút sức lực nào, động tác dường như biến thành giả vờ từ chối.
Người đàn ông cười cười, tay heo sờ soạng người Sở Vũ Hàm: "Đi thôi..."
"Ông buông tôi ra..." Sở Vũ Hàm đẩy người đàn ông ra nhưng không chút sức lực mà dựa vào người ông ta.
Người đàn ông ghê tởm này cô vốn chuẩn bị cho Giản Thất, sao có thể chịu được bản thân ở bên cạnh người này được.
Sở Vũ Hàm đẩy mạnh người đàn ông ra cố gắng chạy, nhưng bị kéo lại, bị bế lên xe.
“Cô biết rồi.”
“Biết cái gì?” Giản Thất hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chuyện cô ta bỏ thuốc cô."
"Không, tôi không biết gì cả, chỉ cảm thấy một người tâm cao khí ngạo như cô ta đột nhiên tới xin lỗi tôi, mời tôi uống rượu, không có việc gì mà đi bợ đỡ, không phải ăn trộm thì là ăn cắp, tôi chỉ suy nghĩ sâu xa chút thôi.”
Nhìn bộ dáng người nào đó bình tĩnh, Đường Cận Ngự biết cô gái này đâu phải suy nghĩ sâu xa một chút, mà là suy nghĩ nhiều chút thì có!
“Trưởng quan, anh vừa kéo tôi đi bệnh viện là lo lắng cho tôi à?” Giản Thất cong môi cười xấu xa.
Đường Cận Ngự mặc kệ cô, xoay người rời đi.
“Trưởng quan, anh đi đâu đấy?” Giản Thất đi theo, mỉm cười hạnh phúc.
“Tránh xa tôi ra!"
“Trưởng quan, lúc nãy anh còn kéo tay nhỏ của người ta mà, lợi dụng xong rồi trở mặt không nhận người à?" Giản Thất uất ức nói: “Đau lòng quá”
Đường Cận Ngự hừ lạnh, mặc kệ cô, sải bước rời đi.
"Trưởng quan, hãy tin tôi, chúng ta sẽ nhanh chóng gặp mặt thôi!"
Tốt nhất đừng gặp nhau, mỗi lần gặp mặt, cô gái này như con thiêu thân vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro