Đế Thiếu Lạnh Lùng Không Thể Trêu Vào
Phản Công
Gia Tử Nhứ
2024-11-22 09:58:58
"Thất Thất, cậu đang trách tớ sao?" Sở Vũ Hàm vô cùng đáng thương nhìn cô.
"A..."
Giản Thất cười lạnh: "Cô nói rằng tôi bị người ta cưỡng hϊế͙p͙, vậy xin hỏi cô có chứng cứ nào để chứng minh điều này không? Cô tung tin đồn thất thiệt khắp nơi với những người rác rưởi như vậy, là cô thực sự tốt với tôi, hay là muốn dựa vào những thứ như này để hủy hoại danh tiếng của tôi?"
Sở Vũ Hàm nhíu mày, trong mắt lóe lên tia khác thường, người con gái trước mặt này khiến cô cảm thấy có chút xa lạ.
Khí chất của Giản Thất quá mạnh, tạo cho người ta cảm giác hoàn toàn khác với trước đây, trở nên sắc bén hơn rất nhiều, sự dịu dàng trước kia của cô ta, chỉ cần mình nói cái gì cô ta đều nghe theo, bản thân tỏ ra ủy khuất cô ta sẽ là người đầu tiên an ủi cô, Giản Thất này hoàn toàn không giống!
Giản Thất kiểu này khiến cô không có cách nào không chế,
Đặc biệt là ánh mắt của mấy cô gái vừa mới nói chuyện này với cô bắt đầu có chút kỳ quái, Sở Vũ Hàm không khỏi có chút sốt ruột.
"Thất Thất, tớ không có tung tin đồn, tớ chỉ đang giải thích với mọi người thôi..."
"Giải thích à? Mọi người đều muốn nghe giải thích, tôi sẽ tự mình giải thích." Ánh mắt Giản Thất quét qua đám người, ánh mắt sắc bén mang theo chút lạnh lùng, ngữ khí mười phần áp bách: "Tôi đã uống một ly rượu trái cây. Sau đó tôi nhìn thấy một người bạn và rời đi, không có gì xảy ra!"
"Còn nữa, các ngươi nghĩ xem nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy, tôi còn có tâm trạng ở lại đây sao? Đổi lại là mọi người ở đây, mọi người xảy ra chuyện như vậy, mọi người sẽ cảm thấy hiện tại mọi người có tâm trạng gì, còn có thể bình tĩnh được sao?"
Lời lẽ đúng đắn của Giản Thất khiến mọi người dường như bắt đầu phân tích chuyện này một cách hợp lý. Rốt cuộc, nếu chuyện như thế này thực sự xảy ra, ai sẽ có tâm trạng trở lại trường học chứ?
Nói không chừng đã tìm một nơi để khóc lóc thảm thiết, sau đó trong đầu nghĩ quẩn muốn chết đi cho rồi!
Đây là phản ứng của người bình thường mà thôi!
Xem ra người ta thật sự không xảy ra chuyện gì.
Sở Vũ Hàm nhìn phản ứng của những người xung quanh thầm kêu không ổn.
Nếu thật sự bị dăm ba câu của Giản Thất tẩy trắng chuyện này, vậy tất cả những gì làm đêm qua đã bị lãng phí rồi sao?
"Thất Thất, bạn bè của cậu là ai? Sao tớ không biết?" Sở Vũ Hàm giả vờ khó hiểu: "Anh ta giúp cậu giải thuốc mê trong rượu sao? Cho nên hai người ở cùng nhau sao?"
"Cái gì? Thuốc mê?" Mọi người xung quanh thốt lên, vẻ mặt nhìn Giản Thất lúc này trở nên kỳ quái.
"Không nghĩ tới còn trúng thuốc mê."
"Có vẻ như tối qua thật sự bị người ta cưỡng bức..."
"Thì ra vừa rồi là giả bộ thôi!"
Phản ứng của mọi người khiến trong lòng Sở Vũ Hàm xẹt qua tia đắc ý, nhưng dường như cô ta không biết rằng lời nói của mình nói ra sẽ khiến Giản Thất đặt mình trong tình huống nguy hiểm hơn, ra vẻ may mắn mở miệng: "Cũng may có người bạn kia nhỉ!"
"Làm sao cô biết trong rượu của tôi bị đánh thuốc?" Giản Thấtchế nhạo: "Tôi chỉ uống một ly rượu kia, mà ly rượu đó là Sở Vũ Hàm cho tôi uống..."
Giờ phút này, ánh mắt mọi người nhìn Sở Vũ Hàm có chút kinh ngạc.
"Tớ... tớ chỉ đoán thôi!" Sở Vũ Hàm vốn dĩ muốn vạch trần Giản Thất.
Nhưng không ngờ rằng lại bị Giản Thất thắng một nước cờ!
"Cô thật biết suy đoán đấy..." Giản Thất trào phúng nhìn cô ta, khí thế bức người: "Ai không biết sẽ nghĩ rằng Sở Vũ Hàm cô hạ thuốc cho bạn học, hơn nữa là loại thuốc ghê tởm đó!"
"Thất Thất, tớ chỉ sợ hãi cậu bị người ta..."
"Sở Vũ Hàm, tôi đã nói không có chuyện gì, sao cô còn ồn ào nói tôi vị hạ thuốc, rốt cuộc là cô thật sự quan tâm tôi, hay vẫn muốn hoàn toàn hủy hoại thanh danh của tôi?
"A..."
Giản Thất cười lạnh: "Cô nói rằng tôi bị người ta cưỡng hϊế͙p͙, vậy xin hỏi cô có chứng cứ nào để chứng minh điều này không? Cô tung tin đồn thất thiệt khắp nơi với những người rác rưởi như vậy, là cô thực sự tốt với tôi, hay là muốn dựa vào những thứ như này để hủy hoại danh tiếng của tôi?"
Sở Vũ Hàm nhíu mày, trong mắt lóe lên tia khác thường, người con gái trước mặt này khiến cô cảm thấy có chút xa lạ.
Khí chất của Giản Thất quá mạnh, tạo cho người ta cảm giác hoàn toàn khác với trước đây, trở nên sắc bén hơn rất nhiều, sự dịu dàng trước kia của cô ta, chỉ cần mình nói cái gì cô ta đều nghe theo, bản thân tỏ ra ủy khuất cô ta sẽ là người đầu tiên an ủi cô, Giản Thất này hoàn toàn không giống!
Giản Thất kiểu này khiến cô không có cách nào không chế,
Đặc biệt là ánh mắt của mấy cô gái vừa mới nói chuyện này với cô bắt đầu có chút kỳ quái, Sở Vũ Hàm không khỏi có chút sốt ruột.
"Thất Thất, tớ không có tung tin đồn, tớ chỉ đang giải thích với mọi người thôi..."
"Giải thích à? Mọi người đều muốn nghe giải thích, tôi sẽ tự mình giải thích." Ánh mắt Giản Thất quét qua đám người, ánh mắt sắc bén mang theo chút lạnh lùng, ngữ khí mười phần áp bách: "Tôi đã uống một ly rượu trái cây. Sau đó tôi nhìn thấy một người bạn và rời đi, không có gì xảy ra!"
"Còn nữa, các ngươi nghĩ xem nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy, tôi còn có tâm trạng ở lại đây sao? Đổi lại là mọi người ở đây, mọi người xảy ra chuyện như vậy, mọi người sẽ cảm thấy hiện tại mọi người có tâm trạng gì, còn có thể bình tĩnh được sao?"
Lời lẽ đúng đắn của Giản Thất khiến mọi người dường như bắt đầu phân tích chuyện này một cách hợp lý. Rốt cuộc, nếu chuyện như thế này thực sự xảy ra, ai sẽ có tâm trạng trở lại trường học chứ?
Nói không chừng đã tìm một nơi để khóc lóc thảm thiết, sau đó trong đầu nghĩ quẩn muốn chết đi cho rồi!
Đây là phản ứng của người bình thường mà thôi!
Xem ra người ta thật sự không xảy ra chuyện gì.
Sở Vũ Hàm nhìn phản ứng của những người xung quanh thầm kêu không ổn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu thật sự bị dăm ba câu của Giản Thất tẩy trắng chuyện này, vậy tất cả những gì làm đêm qua đã bị lãng phí rồi sao?
"Thất Thất, bạn bè của cậu là ai? Sao tớ không biết?" Sở Vũ Hàm giả vờ khó hiểu: "Anh ta giúp cậu giải thuốc mê trong rượu sao? Cho nên hai người ở cùng nhau sao?"
"Cái gì? Thuốc mê?" Mọi người xung quanh thốt lên, vẻ mặt nhìn Giản Thất lúc này trở nên kỳ quái.
"Không nghĩ tới còn trúng thuốc mê."
"Có vẻ như tối qua thật sự bị người ta cưỡng bức..."
"Thì ra vừa rồi là giả bộ thôi!"
Phản ứng của mọi người khiến trong lòng Sở Vũ Hàm xẹt qua tia đắc ý, nhưng dường như cô ta không biết rằng lời nói của mình nói ra sẽ khiến Giản Thất đặt mình trong tình huống nguy hiểm hơn, ra vẻ may mắn mở miệng: "Cũng may có người bạn kia nhỉ!"
"Làm sao cô biết trong rượu của tôi bị đánh thuốc?" Giản Thấtchế nhạo: "Tôi chỉ uống một ly rượu kia, mà ly rượu đó là Sở Vũ Hàm cho tôi uống..."
Giờ phút này, ánh mắt mọi người nhìn Sở Vũ Hàm có chút kinh ngạc.
"Tớ... tớ chỉ đoán thôi!" Sở Vũ Hàm vốn dĩ muốn vạch trần Giản Thất.
Nhưng không ngờ rằng lại bị Giản Thất thắng một nước cờ!
"Cô thật biết suy đoán đấy..." Giản Thất trào phúng nhìn cô ta, khí thế bức người: "Ai không biết sẽ nghĩ rằng Sở Vũ Hàm cô hạ thuốc cho bạn học, hơn nữa là loại thuốc ghê tởm đó!"
"Thất Thất, tớ chỉ sợ hãi cậu bị người ta..."
"Sở Vũ Hàm, tôi đã nói không có chuyện gì, sao cô còn ồn ào nói tôi vị hạ thuốc, rốt cuộc là cô thật sự quan tâm tôi, hay vẫn muốn hoàn toàn hủy hoại thanh danh của tôi?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro