Đế Thiếu Lạnh Lùng Không Thể Trêu Vào

Tiểu Đường Đườn...

Gia Tử Nhứ

2024-11-22 09:58:58

Trong vòng một giờ, Giản Thất có chút sụp đổ.

Mồ hôi không ngừng rơi trên trán.

Đường Cận Ngự bình tĩnh nhìn người nào đó, khóe miệng nở nụ cười hiếm thấy: "Sao không nói nữa rồi, nói tiếp đi!"

“Giáo quan, tôi… tôi muốn làm… một em gái yên tĩnh!” Giản Thất ổn định hơi thở, cố gắng làm cho giọng nói của mình tràn đầy trung khí!

Cô bây giờ làm gì có sức lực mà nói nhảm với anh?

Không biết thương hương tiếng ngọc gì cả!

“Giáo quan, anh độc thân à?” Giản Thất cười như không cười nói.

Đường Cận Ngự nhìn cô, con ngươi thâm thúy ở trong bóng đêm, khiến người ta không thể nhìn thấu.

Giản Thất nhoẻn miệng cười rạng rỡ, đương nhiên nếu bỏ qua hai chân run rẩy kia, cả người thoạt nhìn trông có vẻ chiếm ưu thế.

“Vẫn còn sức lực trêu chọc tôi, xem ra cường độ của tôi quá nhẹ!" Đường Cận ngự lạnh lùng nói một câu khiến Giản Thất muốn lật mặt.

Còn nữa?

Đây là muốn hôm nay phế cô luôn ở đây?

"Giáo quan, anh chắc chắn không muốn huấn luyện tôi thành tàn phế rồi đuổi khỏi trường học đúng không?"

"Hờ... Tôi thấy tinh thần cô rất tốt, tối nay tôi cùng cô tán gẫu thâu đêm, cô vui vẻ không?” Đường Cận Ngự cười hỏi, cực kỳ xấu bụng.

"Tất nhiên là... vui vẻ!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Cô cười rất miễn cưỡng!” Đường Cận Ngự nói.

“Giáo quan, ánh mắt của anh hình như không được tốt lắm!” Giản Thất mỉm cười, trong lòng nghĩ có ngày sẽ đánh túi bụi người đàn ông này!

Đường Cận Ngự câu môi, lại nhìn xuống thời gian: "Còn có nửa giờ!"

Giản Thất: "..."

Vừa rồi không phải còn mười phút sao?

Hai mươi phút nữa ở đâu vậy?

Cô phải tập thêm nửa tiếng nữa, hôm nay trực tiếp tèo ở đây!

Xem người nào đó cuối cùng cũng ngoan ngoãn, Đường Cận Ngự bình tĩnh nói: "Thật là yên tĩnh, đã như vậy, tôi sẽ cùng cô nói chuyện, dỏng tai lên mà nghe!"

Đường Cận Ngự vừa nói vừa nâng chân đá vào bàn chân có phần hạ thấp của cô: "Động tác tiêu chuẩn một chút cho tôi!"

Giản Thất âm thầm trợn mắt trong lòng, chân khẽ nâng lên.

"Vào trường quân sự, phải giống dáng vẻ của một học sinh, đừng ở trước mặt tôi cười đùa tí tửng, ngứa đòn. Ở đây mọi thứ đều tuân theo mệnh lệnh của giáo quan. Lần sau còn để tôi nói lần thứ hai, tôi sẽ cho cô hối hận vì lỗ tai không biết dùng tử tế!”

“Giáo quan, chỗ nào của tôi không giống dáng vẻ học sinh?” Giản Thất hỏi.

"Trước khi nói phải nói báo cáo, cô quên rồi sao?"

"Báo cáo!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Giản Thất thoải mái trả lời: "Giáo quan, chỗ nào của tôi không giống dáng vẻ của học sinh?"

"Tôi có nói cô không?"

Đường Cận Ngự lạnh lùng nói.

Giản Thất: "..."

Đường Cận Ngự liếc mắt nhìn thời gian: "Được rồi, kết thúc, trở về phòng ngủ nghỉ ngơi!"

Giản Thất để chân xuống, cả người trực tiếp mềm nhũn.

“Giáo quan, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi!” Giản Thất kiên trì nhìn Đường Cận Ngự xoay người rời đi.

“Vẫn còn muốn nói tán gẫu với tôi sao?” Đường Cận Ngự nguy hiểm nheo mắt lại, giọng điệu nhàn nhạt, mang theo chút nguy hiểm.

Giản Thất nâng cánh tay và chân bủn rủn của mình, sợ rằng chúng sẽ bị phế một lần nữa mất.

Thấy người nào đó không lên tiếng, Đường Cận Ngự cong môi hài lòng quay người rời đi.

"Tiểu Đường Đường, ngủ ngon!"

Giọng nói tà khí nhàn nhạt vang lên sau lưng, Đường Cận Ngự dừng lại, hơi mím môi, chống lại kích động muốn chỉnh ai đó, cuối cùng vẫn tiếp tục bước đi.

Nhìn thấy Đường Cận Ngự rời đi, ý cười Giản Thất thật sâu.

Đường Cận Ngự, chờ đấy cho tôi, có một ngày tôi sẽ ngược đãi anh đến chết!

Kéo cơ thể mệt mỏi của mình, Giản Thất quay trở lại tầng mở cửa phòng ngủ, ngoài ý muốn thấy chưa ai trong ba người trong phòng đi ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Thiếu Lạnh Lùng Không Thể Trêu Vào

Số ký tự: 0