Đế Thiếu Lạnh Lùng Không Thể Trêu Vào
Tiểu Đường Đườn...
Gia Tử Nhứ
2024-11-22 09:58:58
Sở Du nhanh chóng trở về đội tiếp tục luyện tập, cô ta không nói gì về chuyện này, nhưng ánh mắt nhìn Giản Thất trở nên đặc biệt khó coi.
Ngày thứ hai Đường Cận Ngự mới quay trở lại, tập luyện như thường lệ, mọi thứ dường như không có gì khác biệt.
Chuyện này bỗng chốc trở nên sóng yên biển lặng, như không có chuyện gì xảy ra.
Một tuần trôi qua đối với chuyện đuổi học cô không có bất cứ kết quả nào.
Giản Thất biết rằng Đường Cận Ngự đã ép chuyện này xuống.
Hơn nữa Sở Du có vẻ thành thật hơn rồi.
Nhưng Giản Thất chưa bao giờ nghĩ rằng Sở Du thuộc tuýp người thành thật.
Dù sao thì lúc đầu đánh cô ta mạnh như vậy, nếu như người bình thường cảm thấy oán hận, đánh không được thì nhịn đấy.
Tuy nhiên xuất thân của Sở Du lại khác, rõ ràng là phức tạp hơn, nhìn một màn trong phòng làm việc lúc đó sẽ biết gia đình của Sở Du nên có địa vị nhất định ở nước A.
Người như vậy cho dù không thể đánh lại cô, cũng nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cô như vậy.
Giản Thất không quan tâm, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, hoàn toàn không sợ hãi một chút nào.
Sau sự việc này, Đường Cận Ngự cũng phòng cô như phòng một tên trộm, sợ rằng cô lại gây chuyện.
Ba tháng trôi qua nhanh chóng, cũng đến ngày đánh giá tân sinh viên.
Lần khảo hạch lần này dựa theo năng lực để chia lớp, lớp lần này quyết định mức độ xuất sắc của lớp.
Có thể đi đến ngày hôm nay, ai không muốn vào lớp xuất sắc nhất.
Nhưng trong lớp đó chỉ có 25 người!
"Hôm nay là ngày cuối cùng trong ba tháng huấn luyện của các bạn. Buổi khảo hạch ngày mai tôi hy vọng các vị đều có thể thuận lợi thông qua và lấy được thành tích xuất sắc nhất."
Phong Diệc nhìn mọi người, tất cả mọi người hiển nhiên rất mong đợi ngày mai, có thể cảm nhận rõ ràng cảm xúc của mọi người lúc này khá là kích động.
Phong Diệc nhàn nhạt liếc nhìn mọi người: "Thấy mọi người kích động như vậy, tối nay ăn mừng một chút..."
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, mong chờ nhìn Phong Diệc, còn tưởng rằng anh sẽ nói ra cái gì đó, không ngờ Phong Diệc lại cười nói: "Nâng nặng chạy việt dã 20 km, mọi người chuẩn bị!"
Tất cả mọi người: "..."
Giản Thất chạy trước như mọi khi, vứt bỏ một phần lớn phía sau.
Cuối cùng cũng tới rồi, Đường Cận Ngự đã đứng ở đó chờ đợi.
Giản Thất chạy nhanh tới, nhìn anh cười nói: "Đường giáo quan, qua ngày mai, chúng ta có thể sẽ chia tay, anh không nói lời an ủi, chúc phúc sao?"
Đường Cận Ngự nhàn nhạt nhìn cô: "Ngày mai bản thân cẩn thận một chút, đừng chết quá nhanh!"
Giản Thất nhướng mày: "Anh đang nguyền rủa tôi sao?"
Đường Cận Ngự nhìn bộ dạng không đứng đắn của cô gái, nói tiếp: "Khảo hạch ngày mai tôi sẽ không tham dự, trường học bên này sẽ tiến hành khảo hạch thống nhất. Trong thời điểm khảo hạch bản thân phát huy nhiều ưu điểm, đem nó coi thành chiến trường, mà ngày mai tất cả mọi người đều là địch của cô, cô chỉ có thể dựa vào năng lực của bản thân đi tới cuối cùng!”
Tâm tư Giản Thất linh hoạt, nhìn anh cười: "Trưởng quan, anh đang nhắc nhở tôi cái gì đúng không?"
"Tôi đang nhắc cô đừng chết quá nhanh!"
“Tiểu Đường Đường từ trước đến giờ vẫn luôn khẩu thị tâm phi!” Giản Thất cười cà lơ phất phơ, cực kỳ vô lại.
Ánh mắt của Đường Cận Ngự trở nên nguy hiểm: "Đêm nay lại muốn tôi thêm món đúng không?"
Giản Thất vội vàng đứng dậy, phản ứng nhanh chóng, trong nháy mắt vẻ mặt nghiêm.
Đứng chưa được hai giây, Giản Thất lại nói: "Tiểu Đường Đường, cám ơn."
Đường Cận Ngự quay đầu liếc nhìn cô, dưới mắt lóe lên một sáng không rõ ràng: "Còn nhớ lời Phong Diệc từng nói với cô không?"
Ngày thứ hai Đường Cận Ngự mới quay trở lại, tập luyện như thường lệ, mọi thứ dường như không có gì khác biệt.
Chuyện này bỗng chốc trở nên sóng yên biển lặng, như không có chuyện gì xảy ra.
Một tuần trôi qua đối với chuyện đuổi học cô không có bất cứ kết quả nào.
Giản Thất biết rằng Đường Cận Ngự đã ép chuyện này xuống.
Hơn nữa Sở Du có vẻ thành thật hơn rồi.
Nhưng Giản Thất chưa bao giờ nghĩ rằng Sở Du thuộc tuýp người thành thật.
Dù sao thì lúc đầu đánh cô ta mạnh như vậy, nếu như người bình thường cảm thấy oán hận, đánh không được thì nhịn đấy.
Tuy nhiên xuất thân của Sở Du lại khác, rõ ràng là phức tạp hơn, nhìn một màn trong phòng làm việc lúc đó sẽ biết gia đình của Sở Du nên có địa vị nhất định ở nước A.
Người như vậy cho dù không thể đánh lại cô, cũng nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cô như vậy.
Giản Thất không quan tâm, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, hoàn toàn không sợ hãi một chút nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau sự việc này, Đường Cận Ngự cũng phòng cô như phòng một tên trộm, sợ rằng cô lại gây chuyện.
Ba tháng trôi qua nhanh chóng, cũng đến ngày đánh giá tân sinh viên.
Lần khảo hạch lần này dựa theo năng lực để chia lớp, lớp lần này quyết định mức độ xuất sắc của lớp.
Có thể đi đến ngày hôm nay, ai không muốn vào lớp xuất sắc nhất.
Nhưng trong lớp đó chỉ có 25 người!
"Hôm nay là ngày cuối cùng trong ba tháng huấn luyện của các bạn. Buổi khảo hạch ngày mai tôi hy vọng các vị đều có thể thuận lợi thông qua và lấy được thành tích xuất sắc nhất."
Phong Diệc nhìn mọi người, tất cả mọi người hiển nhiên rất mong đợi ngày mai, có thể cảm nhận rõ ràng cảm xúc của mọi người lúc này khá là kích động.
Phong Diệc nhàn nhạt liếc nhìn mọi người: "Thấy mọi người kích động như vậy, tối nay ăn mừng một chút..."
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, mong chờ nhìn Phong Diệc, còn tưởng rằng anh sẽ nói ra cái gì đó, không ngờ Phong Diệc lại cười nói: "Nâng nặng chạy việt dã 20 km, mọi người chuẩn bị!"
Tất cả mọi người: "..."
Giản Thất chạy trước như mọi khi, vứt bỏ một phần lớn phía sau.
Cuối cùng cũng tới rồi, Đường Cận Ngự đã đứng ở đó chờ đợi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giản Thất chạy nhanh tới, nhìn anh cười nói: "Đường giáo quan, qua ngày mai, chúng ta có thể sẽ chia tay, anh không nói lời an ủi, chúc phúc sao?"
Đường Cận Ngự nhàn nhạt nhìn cô: "Ngày mai bản thân cẩn thận một chút, đừng chết quá nhanh!"
Giản Thất nhướng mày: "Anh đang nguyền rủa tôi sao?"
Đường Cận Ngự nhìn bộ dạng không đứng đắn của cô gái, nói tiếp: "Khảo hạch ngày mai tôi sẽ không tham dự, trường học bên này sẽ tiến hành khảo hạch thống nhất. Trong thời điểm khảo hạch bản thân phát huy nhiều ưu điểm, đem nó coi thành chiến trường, mà ngày mai tất cả mọi người đều là địch của cô, cô chỉ có thể dựa vào năng lực của bản thân đi tới cuối cùng!”
Tâm tư Giản Thất linh hoạt, nhìn anh cười: "Trưởng quan, anh đang nhắc nhở tôi cái gì đúng không?"
"Tôi đang nhắc cô đừng chết quá nhanh!"
“Tiểu Đường Đường từ trước đến giờ vẫn luôn khẩu thị tâm phi!” Giản Thất cười cà lơ phất phơ, cực kỳ vô lại.
Ánh mắt của Đường Cận Ngự trở nên nguy hiểm: "Đêm nay lại muốn tôi thêm món đúng không?"
Giản Thất vội vàng đứng dậy, phản ứng nhanh chóng, trong nháy mắt vẻ mặt nghiêm.
Đứng chưa được hai giây, Giản Thất lại nói: "Tiểu Đường Đường, cám ơn."
Đường Cận Ngự quay đầu liếc nhìn cô, dưới mắt lóe lên một sáng không rõ ràng: "Còn nhớ lời Phong Diệc từng nói với cô không?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro