Đế Thiếu Lạnh Lùng Không Thể Trêu Vào
Trở Về Cho Cô C...
Gia Tử Nhứ
2024-11-22 09:58:58
"Không có, mọi thứ ở đây vẫn bình thường."
"Bên tôi cũng bình thường."
Người đi ra ngoài kiểm tra quay lại báo cáo: "Báo cáo, không có người khả nghi, có lẽ là một con mèo, trước đây tôi thấy ở nơi này có rất nhiều mèo hoang."
Trái tim căng thẳng của mọi người thả lỏng một chút.
Người đại diện cũng không dừng lại: “Các người tìm nơi cất giấu hàng hóa đi, đợi tin tức của tôi rồi hành động, tôi quay về đoàn làm phim trước đây, các người nhất định phải chú ý an toàn. Mấy ngày nay phải cẩn thận một chút, đừng để trở thành mục tiêu của người bên quân đội, nếu không sẽ bất lợi với giao dịch của chúng ta!"
Người đại diện dặn dò xong thận trọng rời khỏi nhà.
...
Đường Cận Ngự dẫn người đi đến cuối một con hẻm.
Buông tay, lạnh lùng nhìn Giản Thất: "Cô rốt cuộc là ai?"
Giản Thất đang dựa vào tường, hai tay ôm ngực, trên môi nở một nụ cười xấu xa, khá tự luyến: "Đại minh tinh Giản Thất! Muốn ký tên không?"
Đường Cận Ngự cau mày nhìn chằm chằm vào cô, nếu không phải có tất cả thông tin về người này, anh nhất định hoài nghi thân phận của cô có vấn đề.
“Sao cô lại ở đây?” Đường Cận Ngự nhìn chằm chằm cô, không buông tha bất kỳ biểu cảm nào trên khuôn mặt cô, dường như muốn xem thấu cô một lượt.
“Đương nhiên là đi theo thủ hạ của anh!” Giản Thất không hề che giấu, thản nhiên nói: “Không còn cách nào, ai bảo anh ta trông hèn hẹ như vậy, thế nên hiếu kỳ đi theo, không ngờ rằng anh cũng ở đây!”
Đường Cận Ngự không nhìn ra một chút dấu vết của việc cô nói dối, hoặc là cô ấy nói thật, hoặc là diễn xuất của cô thành thạo đến mức không tìm ra được một chút khuyết điểm nào!
Đường Cận Ngự hy vọng là vế đầu tiên, nếu không không thể không làm gì đó với cô!
“Chuyện của ngày hôm nay, tốt hơn hết là cô nên giả vờ như mình không biết gì!” Đường Cận Ngự cảnh cáo, phớt lờ cô, trực tiếp đi về phía đoàn phim.
Giản Thất theo cười và đi theo: "Trưởng quan, nếu như tôi nói thì sao?"
Đường Cận Ngự dừng lại, quay đầu nhìn cô một cái, khóe miệng nhếch lên một đường cong mang theo chút khát máu: "Vậy thì chỉ có giết cô để diệt khẩu!"
Giản Thất rất vui, lớn tiếng cười ha ha.
“Trưởng quản, anh đáng yêu quá.” Nói xong Giản Thất trực tiếp đưa tay ra trực tiếp xoa đầu Đường Cận Ngự như xoa đầu thú cưng.
Đường Cận Ngự nắm tay cô trực tiếp xoay, dùng tay bóp ngược lại tay cô, đẩy người dựa vào tường, nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo: "Giản Thất, cô thật sự bắt tôi phải tàn nhẫn với cô, cô mới thu liễm đúng không?"
Nụ cười trên khóe miệng của Giản Thất vẫn không thay đổi, cô tinh nghịch nói: "Trưởng quan, anh có khẩu vị nặng thật đây, khiến tôi rất hài lòng!"
Đường Cận Ngự: "…"
Đứa con gái này bị thần kinh à?
Dù lúc này hít thở sâu nhưng vẫn không thể kìm nén được ngọn lửa của Đường Cận Ngự bị người nào đó châm ngòi.
Đặc biệt là nhìn dáng vẻ không nghiêm túc, khuôn mặt cười đến xinh đẹp, Đường Cận Ngự thật muốn một phát bắn chết!
Càng nhìn Đường Cận Ngự càng tức giận, nụ cười Giản Thất càng rạng rỡ.
Đường Cận Ngự đột nhiên nghĩ tới chuyện vừa nãy suýt bị phát hiện, vì vậy nhíu mày nói: "Kêu hai tiếng nghe chơi nào?"
Giản Thất: "..."
Đề tài này chuyển hơi nhanh, còn hơi bậy bạ!
“Mau lên!” Đôi mày cau có của Đường Cận Ngự càng ngày càng cau lại.
Giản Thất mỉm cười "Trưởng quan, sở thích của anh thật sự khiến tôi không dám tán dương."
“Bảo cô kêu hai tiếng meo, cô nói nhiều thế làm gì?” Đường Cận Ngự nói, giọng điệu rất không kiên nhẫn.
Mẹ kiếp...
Giản Thất không thể không bùng nổ.
Là cô quá đen tối rồi!
Người đàn ông này trong sáng hơn cả nước tinh khiết!
Đường Cận Ngự nhìn bộ dạng u ám của cô liền biết cô nghĩ không đứng đắn.
"Nhanh lên."
"Gâu, gâu, gâu..." Tiếng sủa của một con chó giữ rất sống động.
Đường Cận Ngự có chút sửng sốt, khóe miệng bất giác giật giật: "Trở về cho cô cục xương..."
Giản Thất: "..."
Mẹ nó, ông đây bị lừa rồi!
"Bên tôi cũng bình thường."
Người đi ra ngoài kiểm tra quay lại báo cáo: "Báo cáo, không có người khả nghi, có lẽ là một con mèo, trước đây tôi thấy ở nơi này có rất nhiều mèo hoang."
Trái tim căng thẳng của mọi người thả lỏng một chút.
Người đại diện cũng không dừng lại: “Các người tìm nơi cất giấu hàng hóa đi, đợi tin tức của tôi rồi hành động, tôi quay về đoàn làm phim trước đây, các người nhất định phải chú ý an toàn. Mấy ngày nay phải cẩn thận một chút, đừng để trở thành mục tiêu của người bên quân đội, nếu không sẽ bất lợi với giao dịch của chúng ta!"
Người đại diện dặn dò xong thận trọng rời khỏi nhà.
...
Đường Cận Ngự dẫn người đi đến cuối một con hẻm.
Buông tay, lạnh lùng nhìn Giản Thất: "Cô rốt cuộc là ai?"
Giản Thất đang dựa vào tường, hai tay ôm ngực, trên môi nở một nụ cười xấu xa, khá tự luyến: "Đại minh tinh Giản Thất! Muốn ký tên không?"
Đường Cận Ngự cau mày nhìn chằm chằm vào cô, nếu không phải có tất cả thông tin về người này, anh nhất định hoài nghi thân phận của cô có vấn đề.
“Sao cô lại ở đây?” Đường Cận Ngự nhìn chằm chằm cô, không buông tha bất kỳ biểu cảm nào trên khuôn mặt cô, dường như muốn xem thấu cô một lượt.
“Đương nhiên là đi theo thủ hạ của anh!” Giản Thất không hề che giấu, thản nhiên nói: “Không còn cách nào, ai bảo anh ta trông hèn hẹ như vậy, thế nên hiếu kỳ đi theo, không ngờ rằng anh cũng ở đây!”
Đường Cận Ngự không nhìn ra một chút dấu vết của việc cô nói dối, hoặc là cô ấy nói thật, hoặc là diễn xuất của cô thành thạo đến mức không tìm ra được một chút khuyết điểm nào!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đường Cận Ngự hy vọng là vế đầu tiên, nếu không không thể không làm gì đó với cô!
“Chuyện của ngày hôm nay, tốt hơn hết là cô nên giả vờ như mình không biết gì!” Đường Cận Ngự cảnh cáo, phớt lờ cô, trực tiếp đi về phía đoàn phim.
Giản Thất theo cười và đi theo: "Trưởng quan, nếu như tôi nói thì sao?"
Đường Cận Ngự dừng lại, quay đầu nhìn cô một cái, khóe miệng nhếch lên một đường cong mang theo chút khát máu: "Vậy thì chỉ có giết cô để diệt khẩu!"
Giản Thất rất vui, lớn tiếng cười ha ha.
“Trưởng quản, anh đáng yêu quá.” Nói xong Giản Thất trực tiếp đưa tay ra trực tiếp xoa đầu Đường Cận Ngự như xoa đầu thú cưng.
Đường Cận Ngự nắm tay cô trực tiếp xoay, dùng tay bóp ngược lại tay cô, đẩy người dựa vào tường, nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo: "Giản Thất, cô thật sự bắt tôi phải tàn nhẫn với cô, cô mới thu liễm đúng không?"
Nụ cười trên khóe miệng của Giản Thất vẫn không thay đổi, cô tinh nghịch nói: "Trưởng quan, anh có khẩu vị nặng thật đây, khiến tôi rất hài lòng!"
Đường Cận Ngự: "…"
Đứa con gái này bị thần kinh à?
Dù lúc này hít thở sâu nhưng vẫn không thể kìm nén được ngọn lửa của Đường Cận Ngự bị người nào đó châm ngòi.
Đặc biệt là nhìn dáng vẻ không nghiêm túc, khuôn mặt cười đến xinh đẹp, Đường Cận Ngự thật muốn một phát bắn chết!
Càng nhìn Đường Cận Ngự càng tức giận, nụ cười Giản Thất càng rạng rỡ.
Đường Cận Ngự đột nhiên nghĩ tới chuyện vừa nãy suýt bị phát hiện, vì vậy nhíu mày nói: "Kêu hai tiếng nghe chơi nào?"
Giản Thất: "..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đề tài này chuyển hơi nhanh, còn hơi bậy bạ!
“Mau lên!” Đôi mày cau có của Đường Cận Ngự càng ngày càng cau lại.
Giản Thất mỉm cười "Trưởng quan, sở thích của anh thật sự khiến tôi không dám tán dương."
“Bảo cô kêu hai tiếng meo, cô nói nhiều thế làm gì?” Đường Cận Ngự nói, giọng điệu rất không kiên nhẫn.
Mẹ kiếp...
Giản Thất không thể không bùng nổ.
Là cô quá đen tối rồi!
Người đàn ông này trong sáng hơn cả nước tinh khiết!
Đường Cận Ngự nhìn bộ dạng u ám của cô liền biết cô nghĩ không đứng đắn.
"Nhanh lên."
"Gâu, gâu, gâu..." Tiếng sủa của một con chó giữ rất sống động.
Đường Cận Ngự có chút sửng sốt, khóe miệng bất giác giật giật: "Trở về cho cô cục xương..."
Giản Thất: "..."
Mẹ nó, ông đây bị lừa rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro