Đế Thiếu Lạnh Lùng Không Thể Trêu Vào
Trưởng Quan Khô...
Gia Tử Nhứ
2024-11-22 09:58:58
Giản Thất tiếc hận lắc đầu, duỗi tay nắm lấy bả vai Đường Cận Ngự, hơi trêu đùa mở miệng nói: “Trưởng quan, về sau hai chúng ta sẽ là chị em thân thiết, nói như thế nào tôi cũng được coi như minh tinh tuyến ba, sau này ở trong giới giải trí, tôi che chở cho anh!”
“Cút!” Đường Cận Ngự nghiến răng.
Giản Thất tự luyến mở miệng: “Quả nhiên là anh thích tôi, không muốn làm chị em với tôi!”
Đường Cận Ngự không nói chuyện nữa, tuy nhiên khi anh ngừng nói, âm thanh của hai người bạch bạch quên mình kia ở cửa càng lớn.
Đường Cận Ngự bất giác nhíu mày.
Cuối cùng cũng biết tại sao ông lại phản đối em gái đi tìm người trong làng giải trí!
Cái vòng này thật sự quá lộn xộn!
Liếc xéo về phía Giản Thất bên cạnh, Đường Cận Ngự mím môi, người con gái này phụ nữ này chắc là một đống đất trôi trong làng giải trí!
Giản Thất chớp chớp mắt với Đường Cận Ngự, dáng vẻ rất khó xử.
Hai mươi phút mới kết thúc, khi người đàn ông phát ra một tiếng gầm gừ, hai người ở cửa động tác mới coi như dừng lại.
Giản Thất nghiêng đầu hỏi Đường Cận Ngự: “Hai mươi phút, chỗ đó của đàn ông các người có được coi là bình thường không?”
Khuôn mặt của Đường Cận Ngự u ám nhìn cô, khí chất cao quý, lạnh lùng lộ ra vài phần muốn giết người.
“Quên mất, anh bị cong nên không biết.”
Đường Cận Ngự không nói chuyện, hai người ở cửa đang sửa sang lại quần áo, dường như người đàn ông có vẻ vẫn còn hứng thú, Nhậm Nhiễm Nhiễm ngượng ngùng nói: “Đừng, buổi tối rồi nói được không, em thật sự phải đi quay phim…”
“Thả em vậy.” Người đàn ông nói xong vỗ vào hông Nhậm Nhiễm Nhiễm: “Anh đi ra ngoài trước, buổi tối nhớ tới tìm anh.”
“Biết rồi, mau đi đi!” Nhậm Nhiễm Nhiễm đẩy anh ta ra ngoài.
Người đàn ông rời đi, Nhậm Nhiễm Nhiễm sửa sang lại quần áo và đầu tóc, sau đó mở cửa, nhìn xung quanh, chắc chắn không có ai mới đẩy của bước ra khỏi phòng.
Mọi người rời đi, Giản Thất và Đường Cận Ngự đứng dậy.
“Cái tai này, tí nữa phải đi rửa thôi…”
“Tôi thấy cô nghe rất chăm chỉ đấy!” Đường Cận Ngự nhìn cô chế giễu.
Giản Thất nhìn anh, cong môi, đôi mắt sáng ngời, nụ cười có chút nghịch ngợm, tà ác: “Thì ra trưởng quan anh ngắm nhìn tôi? Anh còn nói không thích người ta à…”
Đường Cận Ngự hừ lạnh một tiếng: “Đừng nói chuyện này với tôi nữa, từ bây giờ trở đi, tốt nhất chúng ta coi như không quen nhau!”
“Anh muốn cùng tôi chơi trò tình ái ngầm sao?” Giản Thất mở miệng: “Không ngờ trưởng quan anh lại là người như vậy!”
“Lần cuối cùng tôi cảnh cáo cô, đừng nói quen tôi, còn nữa, cách xa tôi ra!”
Giọng điệu lạnh lùng độc đoán, lộ ra sự áp chế nồng đậm.
Đường Cận Ngự nói xong liền quay người rời đi mà không thèm nhìn cô.
Giản Thất nhìn theo bóng lưng của anh, hơi nhướng mày, cong môi cười, sợ là như thế này mới là thứ con người nên có.
Dường như một người thế này có lẽ là người ở một vị trí cao, thậm chí là giỏi ra lệnh và lập chiến lược!
Vì vậy câu nói phong sát cô đó không phải là đe dọa mà là nhắc nhở!
Anh ta có thể làm điều đó một cách dễ dàng!
Ha, thật thú vị quá, ngược lại lại hy vọng một ngày nào đó có thể gặp trong quân đội, đến lúc đó tôi sẽ đánh gục anh!
…
Giản Thất quay lại chỗ quay phim, Coco nhìn thấy cô quay lại không khỏi cau mày: “Sao đi lâu như vậy?
Giản Thất bình tĩnh mỉm cười: “Đi xem một buổi phát sóng trực tiếp.”
“Buổi phát sóng trực tiếp nào?” Coco cau mày.
Giản Thất không nói, ánh mắt rơi vào người Nhậm Nhiễm Nhiễm ở đối diện, nhìn thấy cô ta đang nói chuyện với một người đàn ông, xem thì có vẻ như giao tiếp bình thường nhưng khi người đàn ông đưa cho cô ta một ly nước, bàn tay thuận tiện chạm vào tay Nhậm Nhiễm Nhiễm.
“Em đang nhìn cái gì?” Coco cau mày, nhìn thấy khóe miệng mang theo ý cười sâu xa của cô, không nhịn được cũng nhìn qua.
“Em xem Nhậm Nhiễm Nhiễm làm gì? Cô ta lại chọc vào em à?”
“Người đàn ông bên cạnh cô ta là ai?” Giản Thất hỏi.
“Cút!” Đường Cận Ngự nghiến răng.
Giản Thất tự luyến mở miệng: “Quả nhiên là anh thích tôi, không muốn làm chị em với tôi!”
Đường Cận Ngự không nói chuyện nữa, tuy nhiên khi anh ngừng nói, âm thanh của hai người bạch bạch quên mình kia ở cửa càng lớn.
Đường Cận Ngự bất giác nhíu mày.
Cuối cùng cũng biết tại sao ông lại phản đối em gái đi tìm người trong làng giải trí!
Cái vòng này thật sự quá lộn xộn!
Liếc xéo về phía Giản Thất bên cạnh, Đường Cận Ngự mím môi, người con gái này phụ nữ này chắc là một đống đất trôi trong làng giải trí!
Giản Thất chớp chớp mắt với Đường Cận Ngự, dáng vẻ rất khó xử.
Hai mươi phút mới kết thúc, khi người đàn ông phát ra một tiếng gầm gừ, hai người ở cửa động tác mới coi như dừng lại.
Giản Thất nghiêng đầu hỏi Đường Cận Ngự: “Hai mươi phút, chỗ đó của đàn ông các người có được coi là bình thường không?”
Khuôn mặt của Đường Cận Ngự u ám nhìn cô, khí chất cao quý, lạnh lùng lộ ra vài phần muốn giết người.
“Quên mất, anh bị cong nên không biết.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đường Cận Ngự không nói chuyện, hai người ở cửa đang sửa sang lại quần áo, dường như người đàn ông có vẻ vẫn còn hứng thú, Nhậm Nhiễm Nhiễm ngượng ngùng nói: “Đừng, buổi tối rồi nói được không, em thật sự phải đi quay phim…”
“Thả em vậy.” Người đàn ông nói xong vỗ vào hông Nhậm Nhiễm Nhiễm: “Anh đi ra ngoài trước, buổi tối nhớ tới tìm anh.”
“Biết rồi, mau đi đi!” Nhậm Nhiễm Nhiễm đẩy anh ta ra ngoài.
Người đàn ông rời đi, Nhậm Nhiễm Nhiễm sửa sang lại quần áo và đầu tóc, sau đó mở cửa, nhìn xung quanh, chắc chắn không có ai mới đẩy của bước ra khỏi phòng.
Mọi người rời đi, Giản Thất và Đường Cận Ngự đứng dậy.
“Cái tai này, tí nữa phải đi rửa thôi…”
“Tôi thấy cô nghe rất chăm chỉ đấy!” Đường Cận Ngự nhìn cô chế giễu.
Giản Thất nhìn anh, cong môi, đôi mắt sáng ngời, nụ cười có chút nghịch ngợm, tà ác: “Thì ra trưởng quan anh ngắm nhìn tôi? Anh còn nói không thích người ta à…”
Đường Cận Ngự hừ lạnh một tiếng: “Đừng nói chuyện này với tôi nữa, từ bây giờ trở đi, tốt nhất chúng ta coi như không quen nhau!”
“Anh muốn cùng tôi chơi trò tình ái ngầm sao?” Giản Thất mở miệng: “Không ngờ trưởng quan anh lại là người như vậy!”
“Lần cuối cùng tôi cảnh cáo cô, đừng nói quen tôi, còn nữa, cách xa tôi ra!”
Giọng điệu lạnh lùng độc đoán, lộ ra sự áp chế nồng đậm.
Đường Cận Ngự nói xong liền quay người rời đi mà không thèm nhìn cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giản Thất nhìn theo bóng lưng của anh, hơi nhướng mày, cong môi cười, sợ là như thế này mới là thứ con người nên có.
Dường như một người thế này có lẽ là người ở một vị trí cao, thậm chí là giỏi ra lệnh và lập chiến lược!
Vì vậy câu nói phong sát cô đó không phải là đe dọa mà là nhắc nhở!
Anh ta có thể làm điều đó một cách dễ dàng!
Ha, thật thú vị quá, ngược lại lại hy vọng một ngày nào đó có thể gặp trong quân đội, đến lúc đó tôi sẽ đánh gục anh!
…
Giản Thất quay lại chỗ quay phim, Coco nhìn thấy cô quay lại không khỏi cau mày: “Sao đi lâu như vậy?
Giản Thất bình tĩnh mỉm cười: “Đi xem một buổi phát sóng trực tiếp.”
“Buổi phát sóng trực tiếp nào?” Coco cau mày.
Giản Thất không nói, ánh mắt rơi vào người Nhậm Nhiễm Nhiễm ở đối diện, nhìn thấy cô ta đang nói chuyện với một người đàn ông, xem thì có vẻ như giao tiếp bình thường nhưng khi người đàn ông đưa cho cô ta một ly nước, bàn tay thuận tiện chạm vào tay Nhậm Nhiễm Nhiễm.
“Em đang nhìn cái gì?” Coco cau mày, nhìn thấy khóe miệng mang theo ý cười sâu xa của cô, không nhịn được cũng nhìn qua.
“Em xem Nhậm Nhiễm Nhiễm làm gì? Cô ta lại chọc vào em à?”
“Người đàn ông bên cạnh cô ta là ai?” Giản Thất hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro