Trò Chuyện Linh...
Taosat
2024-09-04 04:48:37
Diệt Thiên:"Xem có thích không?
Đó là đôi bông tai hình nốt nhạc có hiệu ứng domino, theo đổi góc độ nhìn tùy vào hoàn cảnh mà màu sắc thay đổi đáng kể màu bạc.
Dây chuyền khung trái tim nhìn như khóa son [dụng cụ biến thân], đính kèm hình con mèo nằm trên cung bạch dương, đính kèm vài viên đá nhỏ tinh xảo, bạc.
Hibiki:"Đẹp quá.
Cô thoáng nhấc váy xoay trước gương, bộ trang sức rất hợp với váy áo cô đang mặc, và cô rất thích chúng.
Diệt Thiên:"Nghe nói nhà chế tác rất nổi tiếng, đã mở hàng chục cửa hàng trên khắp thế giới.
Anh đọc kí ức thế giới để xem cô ra sao còn biết lựa cho phù hợp, và dự đoán nhiều tương lai khác nhau, có vẻ cô rất thích thứ này mà không phải những thứ đắt tiền.
Hibiki:"Hẳng phải đắt lắm, trả lại thôi, hôm nay anh đã tặng em nhiều lắm rồi, em không thể nhận chúng nữa.
Nhân viên:"Xin lỗi quý cô, bạn trai em đã thanh toán rồi, em hãy nhận ý tốt của cậu ấy đi.
Hibiki:...
Lại là thanh toán trước! Hibiki hơi sụp đổ, anh xấu xa quá đó, đồ ngốc! cô thích gọi anh đồ ngốc đấy! hừ! ai kiêu anh ví cô như nữ chính ngu ngốc chứ!
Diệt Thiên:"Anh biết em sẽ như vậy mà, nên đã không chọn thứ đắt lắm đâu, em xinh đẹp như vậy, không có một bộ trang sức phối hợp để thể hiện chúng ra, thì quả là lãng phí, anh không biết lần tới chừng nào mình sẽ gặp nhau, đây coi như là quà chia tay, và nó cũng không đắt lắm đâu, nhận nó nhé?
Hibiki:...
Em còn từ chối được sao? với cả đừng có nói những lời [khen] như vậy trước mặt người khác, đồ ngốc! mắc cỡ lắm! cô vui và ngượng quá.
Lần đầu tiên có người con trai đối tốt với cô như vậy... không phải vì bất kỳ gì cả.
Diệt Thiên:"[Lắp bắp] Dù, có lẽ, em không thích, nhưng vì anh, chỉ hôm nay thôi, được không? hãy mang chúng, sau đó, em muốn sao cũng được.
Hibiki:"Không phải em ghét chúng đâu, anh đừng hiểu lầm nhé, chỉ là chúng quá đắt, em... em... không biết phải trả ơn anh làm sao...
Diệt Thiên:"([Đê tiện] Lấy thân trả nợ đê híhí), Em không cần bận tâm về chúng đâu, anh sẽ không nhận lại thứ đã tặng đi, bỏ qua nhé? chúng ta còn phải đi chơi noel mà phải không? đi thôi, Hibiki.
Hibiki:"Vâng.
Cô hơi ngượng ngùng nắm tay anh kéo đi, cô muốn anh có một Noel trọn vẹn! đi chơi tới 7h.
Diệt Thiên:"Chắc em còn chưa ăn tối nhỉ? muốn ăn chút gì không? anh mời.
Thế là hai người đi nhà hàng, và sau đó dạo chơi linh tinh, trong thời gian đó, hai người trò chuyện linh tinh về bản thân để hiểu rõ nhau hơn.
Hibiki:"Đúng rồi, anh từng nói, anh lớn hơn em 3 tuổi mà phải không nhỉ?
Diệt Thiên:"Ừm, sao thế?
Hibiki:"Tức là anh chỉ mới 17, và còn đi học, chuyện anh nói không lẽ là về đi học sao...?
Diệt Thiên:"Nó không quan trọng sao?
Hibiki:...
Quan trọng đấy! đồ ngốc! đừng có nói chuyện dễ gây hiểu lầm như thế!
Hibiki:"Em cứ tưởng anh muốn đi giải cứu thế giới nào đó chứ.
Diệt Thiên:"Em tưởng anh là siêu nhân à? anh không phải toàn năng, và không có năng lực để biết ai cần giúp đỡ để giúp đâu, đụng anh mới giúp được thôi, và cũng sắp thi rồi nên anh phải về ôn bài nữa.
Hibiki:...
Anh là siêu nhân thật mà, Kamen Rider cũng như siêu nhân rồi còn đâu.
Hibiki:"Anh phải thi rồi sao, chỉ mới Noel thôi mà.
Diệt Thiên:"Vì vũ trụ của chúng ta khác nhau, nên dòng thời gian cũng khác nhau, sẽ chênh lệch ít nhiều.
Hibiki:"Ra vậy, đúng rồi, anh sắp thi mà nhỉ, muốn bố em ôn bài giúp không? tuy bố em là giáo viên âm nhạc nhưng ông ấy rất giỏi đấy, em không biết liệu hai bên thế giới có khác nhau gì không, nhưng chắc không khác mấy đâu, sẽ giúp ích cho anh đó.
Như vậy cô có thể ở bên anh nhiều hơn hihi...
Diệt Thiên:"[Cười gượng] Cảm ơn lòng tốt của em nhé, không cần đâu, anh ôn bài tí các môn chắc cũng được 80 điểm đủ tiêu chuẩn là ổn rồi, anh rất dở trong việc học tập chắc còn không bằng em đâu, khi có bố là giáo viên giỏi như vậy chắc điểm em cao lắm.
Hibiki:...
Ôn bài tí 80 điểm là dở dữ chưa? cô còn không bằng đây! Hibiki tự nhiên hơi cảm thấy áp lực.
Diệt Thiên:"(Đệch, quên bé nó học dốt, hên tình cảm dao động không cao lắm, 1-2 điểm là cùng).
Hibiki:"Để anh thất vọng rồi, ngược lại em không giỏi học tập cho lắm.
Diệt Thiên:"Ah, anh lỡ lời rồi, xin lỗi nhé.
Hibiki:"Không có gì đâu, đúng rồi, hôm đó sao anh lại đánh nhau với tên đó?
Diệt Thiên:"Kuroto hả, à thì tại anh hay phá hủy mấy tổ chức tội phạm, hắn cũng nằm trong số đó.
Hibiki:"Đúng rồi, sao anh lại có hộp năng lượng thần kỳ? [Healing Chest] vậy? theo em được biết nó là vật báo của vương quốc âm nhạc cơ mà.
Cảm giác đủ thân thiết rồi, cô muốn biết những thứ muốn biết.
Diệt Thiên:"Hộp năng lượng thần kỳ gì cơ? etou, em nói là về thứ gì vậy?
Hibiki:"Đúng rồi, anh đã mất ký ức lúc đó mà nhỉ, có lẽ vì vậy không rõ, nó là hộp âm nhạc anh đã cho bọn em mượn, rất giống hộp năng lượng thần kỳ vật báo của vương quốc âm nhạc.
Diệt Thiên:"Cái này hả, anh mua đấy, không phải ăn cắp ăn trộm gì đâu nhé.
Hibiki:"M-Mua sao?
Diệt Thiên:"Nói có lẽ em không tin, ở một thế giới nào đó anh ghé qua có bán, anh thấy rất đẹp nhạc lại êm tai nên đã mua, anh cũng rất ngạc nhiên khi lần đầu nghe thấy, một thứ giống y đúc nó ở đây đấy lại còn là vật báo, lúc đầu nó rất bình thường chỉ đơn giản là hộp nhạc đồ chơi, cái anh nghĩ nếu ban cho nó linh hồn thì sao, thế là anh đã ban linh hồn cho nó, kết quả là có Hộp Âm Nhạc như em thấy đấy.
Đó là đôi bông tai hình nốt nhạc có hiệu ứng domino, theo đổi góc độ nhìn tùy vào hoàn cảnh mà màu sắc thay đổi đáng kể màu bạc.
Dây chuyền khung trái tim nhìn như khóa son [dụng cụ biến thân], đính kèm hình con mèo nằm trên cung bạch dương, đính kèm vài viên đá nhỏ tinh xảo, bạc.
Hibiki:"Đẹp quá.
Cô thoáng nhấc váy xoay trước gương, bộ trang sức rất hợp với váy áo cô đang mặc, và cô rất thích chúng.
Diệt Thiên:"Nghe nói nhà chế tác rất nổi tiếng, đã mở hàng chục cửa hàng trên khắp thế giới.
Anh đọc kí ức thế giới để xem cô ra sao còn biết lựa cho phù hợp, và dự đoán nhiều tương lai khác nhau, có vẻ cô rất thích thứ này mà không phải những thứ đắt tiền.
Hibiki:"Hẳng phải đắt lắm, trả lại thôi, hôm nay anh đã tặng em nhiều lắm rồi, em không thể nhận chúng nữa.
Nhân viên:"Xin lỗi quý cô, bạn trai em đã thanh toán rồi, em hãy nhận ý tốt của cậu ấy đi.
Hibiki:...
Lại là thanh toán trước! Hibiki hơi sụp đổ, anh xấu xa quá đó, đồ ngốc! cô thích gọi anh đồ ngốc đấy! hừ! ai kiêu anh ví cô như nữ chính ngu ngốc chứ!
Diệt Thiên:"Anh biết em sẽ như vậy mà, nên đã không chọn thứ đắt lắm đâu, em xinh đẹp như vậy, không có một bộ trang sức phối hợp để thể hiện chúng ra, thì quả là lãng phí, anh không biết lần tới chừng nào mình sẽ gặp nhau, đây coi như là quà chia tay, và nó cũng không đắt lắm đâu, nhận nó nhé?
Hibiki:...
Em còn từ chối được sao? với cả đừng có nói những lời [khen] như vậy trước mặt người khác, đồ ngốc! mắc cỡ lắm! cô vui và ngượng quá.
Lần đầu tiên có người con trai đối tốt với cô như vậy... không phải vì bất kỳ gì cả.
Diệt Thiên:"[Lắp bắp] Dù, có lẽ, em không thích, nhưng vì anh, chỉ hôm nay thôi, được không? hãy mang chúng, sau đó, em muốn sao cũng được.
Hibiki:"Không phải em ghét chúng đâu, anh đừng hiểu lầm nhé, chỉ là chúng quá đắt, em... em... không biết phải trả ơn anh làm sao...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệt Thiên:"([Đê tiện] Lấy thân trả nợ đê híhí), Em không cần bận tâm về chúng đâu, anh sẽ không nhận lại thứ đã tặng đi, bỏ qua nhé? chúng ta còn phải đi chơi noel mà phải không? đi thôi, Hibiki.
Hibiki:"Vâng.
Cô hơi ngượng ngùng nắm tay anh kéo đi, cô muốn anh có một Noel trọn vẹn! đi chơi tới 7h.
Diệt Thiên:"Chắc em còn chưa ăn tối nhỉ? muốn ăn chút gì không? anh mời.
Thế là hai người đi nhà hàng, và sau đó dạo chơi linh tinh, trong thời gian đó, hai người trò chuyện linh tinh về bản thân để hiểu rõ nhau hơn.
Hibiki:"Đúng rồi, anh từng nói, anh lớn hơn em 3 tuổi mà phải không nhỉ?
Diệt Thiên:"Ừm, sao thế?
Hibiki:"Tức là anh chỉ mới 17, và còn đi học, chuyện anh nói không lẽ là về đi học sao...?
Diệt Thiên:"Nó không quan trọng sao?
Hibiki:...
Quan trọng đấy! đồ ngốc! đừng có nói chuyện dễ gây hiểu lầm như thế!
Hibiki:"Em cứ tưởng anh muốn đi giải cứu thế giới nào đó chứ.
Diệt Thiên:"Em tưởng anh là siêu nhân à? anh không phải toàn năng, và không có năng lực để biết ai cần giúp đỡ để giúp đâu, đụng anh mới giúp được thôi, và cũng sắp thi rồi nên anh phải về ôn bài nữa.
Hibiki:...
Anh là siêu nhân thật mà, Kamen Rider cũng như siêu nhân rồi còn đâu.
Hibiki:"Anh phải thi rồi sao, chỉ mới Noel thôi mà.
Diệt Thiên:"Vì vũ trụ của chúng ta khác nhau, nên dòng thời gian cũng khác nhau, sẽ chênh lệch ít nhiều.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hibiki:"Ra vậy, đúng rồi, anh sắp thi mà nhỉ, muốn bố em ôn bài giúp không? tuy bố em là giáo viên âm nhạc nhưng ông ấy rất giỏi đấy, em không biết liệu hai bên thế giới có khác nhau gì không, nhưng chắc không khác mấy đâu, sẽ giúp ích cho anh đó.
Như vậy cô có thể ở bên anh nhiều hơn hihi...
Diệt Thiên:"[Cười gượng] Cảm ơn lòng tốt của em nhé, không cần đâu, anh ôn bài tí các môn chắc cũng được 80 điểm đủ tiêu chuẩn là ổn rồi, anh rất dở trong việc học tập chắc còn không bằng em đâu, khi có bố là giáo viên giỏi như vậy chắc điểm em cao lắm.
Hibiki:...
Ôn bài tí 80 điểm là dở dữ chưa? cô còn không bằng đây! Hibiki tự nhiên hơi cảm thấy áp lực.
Diệt Thiên:"(Đệch, quên bé nó học dốt, hên tình cảm dao động không cao lắm, 1-2 điểm là cùng).
Hibiki:"Để anh thất vọng rồi, ngược lại em không giỏi học tập cho lắm.
Diệt Thiên:"Ah, anh lỡ lời rồi, xin lỗi nhé.
Hibiki:"Không có gì đâu, đúng rồi, hôm đó sao anh lại đánh nhau với tên đó?
Diệt Thiên:"Kuroto hả, à thì tại anh hay phá hủy mấy tổ chức tội phạm, hắn cũng nằm trong số đó.
Hibiki:"Đúng rồi, sao anh lại có hộp năng lượng thần kỳ? [Healing Chest] vậy? theo em được biết nó là vật báo của vương quốc âm nhạc cơ mà.
Cảm giác đủ thân thiết rồi, cô muốn biết những thứ muốn biết.
Diệt Thiên:"Hộp năng lượng thần kỳ gì cơ? etou, em nói là về thứ gì vậy?
Hibiki:"Đúng rồi, anh đã mất ký ức lúc đó mà nhỉ, có lẽ vì vậy không rõ, nó là hộp âm nhạc anh đã cho bọn em mượn, rất giống hộp năng lượng thần kỳ vật báo của vương quốc âm nhạc.
Diệt Thiên:"Cái này hả, anh mua đấy, không phải ăn cắp ăn trộm gì đâu nhé.
Hibiki:"M-Mua sao?
Diệt Thiên:"Nói có lẽ em không tin, ở một thế giới nào đó anh ghé qua có bán, anh thấy rất đẹp nhạc lại êm tai nên đã mua, anh cũng rất ngạc nhiên khi lần đầu nghe thấy, một thứ giống y đúc nó ở đây đấy lại còn là vật báo, lúc đầu nó rất bình thường chỉ đơn giản là hộp nhạc đồ chơi, cái anh nghĩ nếu ban cho nó linh hồn thì sao, thế là anh đã ban linh hồn cho nó, kết quả là có Hộp Âm Nhạc như em thấy đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro