Đêm Giao Thừa, Ngày Bão Tuyết

Cầu Tân Môn – C...

Cô Nương Đừng Khóc

2025-03-29 03:31:02

Thế giới được bao phủ trong ánh sáng. Ánh sáng xuyên qua ô cửa sổ nhỏ, rọi đỏ gương mặt họ. Trên bãi biển dần xuất hiện dấu chân người, những chuỗi dấu chân dài trải dài ra biển. Một bé gái với mái tóc tết bím bẩn vác một cái xẻng nhỏ chạy về phía bờ biển, phía sau có người gọi: “Đậu Que! Con chạy chậm lại cho mẹ!”Tằng Bất Dã bật dậy ngồi thẳng, nhìn Đậu Que tìm một chỗ và bắt đầu vung xẻng. Trẻ con có niềm đam mê đào bới bẩm sinh không thể giải thích được, mùa đông thì xúc tuyết, mùa thu ở bờ biển thì đào cát.“Sau đó em có gặp lại Đậu Que không?” Từ Viễn Hành hỏi: “Anh biết em đã gặp rồi. Chị Tời Kéo đã lỡ miệng.”“Có gặp một lần. Vào sinh nhật của Đậu Que, em đã đến tặng nó một món quà.”Từ Viễn Hành còn muốn nói gì đó, nhưng Tằng Bất Dã đã bước ra khỏi lều. Đậu Que cao hơn một chút, đang nhảy vào cái hố cát nhỏ mà mình đào, xem nó có thể chôn đến đâu. Tằng Bất Dã đi đến phía sau cô bé nói: “Cái hố này của cháu không được đâu…”Đậu Que nghe thấy tiếng quay đầu lại, nhìn Tằng Bất Dã, rồi nhìn chị Tời Kéo, cuối cùng cô bé dụi mắt, tưởng mình nhìn nhầm.“Không nhận ra à? Đây là cô Rau Dại của con đấy!” Chị Tời Kéo nói.Bên cạnh đứng vài người mà Tằng Bất Dã chưa từng gặp, lúc này tất cả đều quay đầu lại, để chiêm ngưỡng dung mạo thật của “chị Rau Dại”. Tất cả đều từng thấy ảnh của cô, nhưng lúc đó trời lạnh đất đóng băng, người người đều quấn kín mít; hoặc là sau bữa ăn khi uống rượu, trong sự mệt mỏi pha lẫn vẻ no nê. Tóm lại, không ai thực sự nhìn rõ được diện mạo thật của cô.Hôm nay cuối cùng cũng được gặp.Cô gái có vẻ ngoài lạnh lùng, ánh mắt trong sáng, còn mang chút khí chất lợi hại. Triệu Quân Lan nói không sai, chị Rau Dại không dễ chọc, chị Rau Dại là một kỳ tài, là kẻ phi phàm.Đậu Que đã vội vàng chạy đến bên chân Tằng Bất Dã, ôm lấy đùi cô. Trẻ con không giấu được cảm xúc, suýt nữa đã òa khóc. Nhưng cảm xúc đến nhanh đi cũng nhanh, chỉ trong nháy mắt cô bé đã ném cái xẻng nhỏ cho Tằng Bất Dã, bảo cô giúp đào hố.Tằng Bất Dã xắn ống quần, vén tay áo, rồi ngồi xổm xuống bắt đầu đào. Đào cát cũng giống như xúc tuyết, động tác thống nhất, cát được hất sang một bên, tuyết cũng vậy. Mùa thu và mùa đông trong việc này không có sự khác biệt.Đậu Que ngồi đó dùng tay không bới cát, những bím tóc bẩn lắc lư qua lại; Tằng Bất Dã cũng ngồi đó đào, hai người ngầm hiểu nhau bắt đầu thi đua.“Lát nữa là sẽ khóc đấy.” Anh Tời Kéo chống nạnh đứng đó xem náo nhiệt, nói với những đồng đội khác: “Đừng hy vọng chị Rau Dại nhường con bé, chị Rau Dại chắc chắn sẽ thắng và làm con bé khóc!”Một nhóm người ngắm bình minh hít gió biển, cũng chẳng có việc gì chính đáng khác để làm, cuối cùng đều vây quanh xem một người lớn một trẻ nhỏ thi đào cát. Tằng Bất Dã vì công bằng nên đào một lúc rồi đưa cái xẻng nhỏ cho Đậu Que, đổi sang tay không.Anh Tời Kéo lại nói: “Xem kìa, thật công bằng!”Có người ra vẻ nghiêm túc đề nghị đặt cược, xem ai có thể thắng. Có người đặt Tằng Bất Dã, cũng có người đặt Đậu Que, chơi thôi mà, thắng thua không quan trọng.Cuối cùng Tằng Bất Dã nhảy vào cái hố sâu một mét mà mình đào, hét lớn: “Cô đào xong rồi! Cô thắng!”Đậu Que lau mồ hôi trên trán, nhìn hố cát to tướng của Tăng Bất Dã, rồi lại nhìn hố cát bé tí của mình. Không hề quá lời, cô bé òa khóc. Những người đặt cược bắt đầu tính tiền, Tằng Bất Dã lại đi dỗ Đậu Que. Cô hứa với cô bé lần sau sẽ nhường một phút, không thể nhiều hơn, vì cô cũng không có nhiều sức, và những lời đại loại thế.Gió biển đã thổi khô nước mắt của Đậu Que, nhưng nước mũi vẫn đang sụt sịt. Tằng Bất Dã trêu cô bé: “Cháu hít mạnh vào, rồi nuốt xuống.”“Tằng Bất Dã có phải cô bị bệnh không?” Triệu Quân Lan đứng bên cạnh mắng cô: “Một ngày của cô đúng là đủ bẩn!”“Anh không bệnh, vậy anh đưa giấy đi!” Tằng Bất Dã nói: “Không có não, còn thích kiếm chuyện!”Chị Tời Kéo phụ họa: “Đúng vậy, thật xấu tính!”Mọi người cùng cười vang.Tiếng cười lan khắp bãi biển, ở khắp mọi nơi. Sau đó, một nhóm người, một đoàn xe rầm rập hướng về khu trung tâm thành phố Thiên Tân.Tằng Bất Dã trước đây không cảm thấy Thiên Tân thú vị, ký ức của cô về Thiên Tân dừng lại ở tuổi tám chín. Có một thương nhân Thiên Tân đã đặt một bức điêu khắc gỗ từ Tằng Ngộ Khâm, Tằng Ngộ Khâm đ3n Thiên Tân giao hàng và đưa cô theo.Đó đã là chuyện hơn hai mươi năm trước.Tằng Bất Dã nhớ cô và Tằng Ngộ Khâm đi tàu hỏa, đến ga Thiên Tân đã có vài năm tuổi đời. Họ xuống tàu, đi xe buýt rồi lại đổi xe buýt. Đường phố của Thiên Tân dường như đều rất quanh co, không khí đầy mùi mặn ẩm. Ngày hôm đó không vui lắm, Tằng Ngộ Khâm giao đồ, thương nhân nói ông ta không đủ tiền, chỉ trả một nửa tiền công và nguyên liệu. Tằng Ngộ Khâm có chút thất vọng, nhưng vẫn nói với Tằng Bất Dã: “Đến Thiên Tân một chuyến, chúng ta không thể đến không. Bố dẫn con đi ăn bánh bao Cẩu Bất Lý (*)!”(*) Cẩu Bất Lý (Gǒu bù lǐ) = Chó Không ThèmNhưng Tằng Bất Dã không muốn ăn Cẩu Bất Lý, cô chỉ muốn ăn bánh kếp trứng. Tằng Ngộ Khâm không thể từ chối cô nên đã mua cho cô hai phần bánh kếp trứng, một phần thêm bánh giòn, một phần thêm quẩy. Nơi họ mua bánh kếp không xa Khởi Sĩ Lâm, ông lại dẫn cô đến Khởi Sĩ Lâm ăn kem.Sau đó Tằng Bất Dã đã đến Thiên Tân vài lần, hầu như đều vì công việc, đến đi vội vàng, cô chưa bao giờ nhìn kỹ nơi này.Ngày hôm đó, đoàn xe của họ tiến vào khu trung tâm khi thành phố chưa hoàn toàn thức giấc. Thiên Tân Vệ (**) mờ sương, ẩm ướt, có dòng Hải Hà lững lờ chảy qua. Nhiều cây cầu hình dáng khác nhau bắc qua sông Hải Hà. Cảm giác như trở về thời cũ. Thật kỳ lạ, tại sao ngày xưa cô không nhìn thấy những cây cầu này? Cô cố gắng hồi tưởng, mơ hồ nhớ bố cô trên xe buýt đã chỉ cho cô một lần, nói đó là cầu Giải Phóng.(**) Thiên Tân Vệ là tên cũ của Thiên TânNgày hôm đó, xe đầu là của người bạn từ Thiên Tân, anh ta nói giọng Thiên Tân rất thú vị: “Các anh em, theo lý thì hôm nay tôi không nên nói nhiều. Mọi người đều đã đến Thiên Tân bao nhiêu lần rồi, nhưng chị Rau Dại đã đến, tôi phải kể đôi lời cho mọi người.”Cửu Hà Hạ Sào Thiên Tân Vệ, Tam Đạo Phù Kiều Lưỡng Đạo Quan. (Chín sông đổ bến Thiên Tân, ba cầu phao lộng bóng, hai cửa ải hùng vây.) Đến Thiên Tân xem biển rồi, còn phải xem cầu. Cầu trên sông Hải Hà, đó chính là những năm tháng của Thiên Tân Vệ chúng ta. Anh chị nhìn kỹ xem, mỗi cây cầu đều khác nhau!Chàng trai trẻ nói như đang diễn độc thoại, Triệu Quân Lan cầm micro nói: “Hôm nay cậu quá phấn khích rồi, chị Rau Dại của cậu đến cũng không đến mức này chứ?”“Anh hiểu gì!” Chàng trai trẻ Thiên Tân nhất định phải giới thiệu về Thiên Tân, còn nói là phổ biến kiến thức cho Đậu Que, để cho trẻ nhỏ được như đi học thực tế. Anh chàng nói vui vẻ, người khác nghe cũng vui vẻ. Từ Viễn Hành thấy Tằng Bất Dã có hứng thú liền nói ăn sáng xong, chúng ta đi dạo một vòng bên sông Hải Hà, đi đến chiều tối, đi ăn và nghe hài kịch.“Các anh chưa từng đến Thiên Tân sao?” Cách chơi của họ thực sự giống như du khách, Tằng Bất Dã không nhịn được hỏi một câu.“Đến mãi mà vẫn thấy mới. Chúng tôi thích thế.” Triệu Quân Lan nói: “Nếu không cuối tuần còn một ngày nữa thì đi đâu tiêu khiển? Chi bằng cứ chơi cho đã, ngày mai về ngủ một giấc, thứ hai vui vẻ đi làm!”“Cái công việc đó của anh, cần anh đi làm sao?” Tằng Bất Dã hỏi.“Công việc của tôi… sao lại không cần tôi đi làm?” Triệu Quân Lan không phục: “Đó là nhà hàng chính đáng của tôi!”“Nhà hàng của cậu tuy chính đáng, nhưng nó không ngon!” Từ Viễn Hành ở bên nói giúp, điều này khiến Triệu Quân Lan đau lòng. Anh ta chỉ tay vào Từ Viễn Hành: “Cậu! Cậu… không có lương tâm!”“Cậu còn được, ít nhất còn có nhà hàng, chị Rau Dại e là vẫn đang đi đòi nợ phải không?” Từ Viễn Hành lại chuyển mũi súng về phía Tằng Bất Dã. Ba người chia ba phe, đôi co đã cãi nhau qua lại . Chiến sự ác liệt, cũng không rõ bắn vào ai, tóm lại là một trận hỗn chiến. Đến góc tây bắc đỗ xe xong, họ đều nói không cùng ăn với hai người còn lại, đòi ba người ngồi ba bàn.Đùa thì đùa, nhưng khi thực sự ngồi xuống ăn sáng, mọi người lại hứng thú. Từ Viễn Hành hỏi Tằng Bất Dã: “Bây giờ là thời kỳ thèm ăn phải không?” Hôm qua ăn châu chấu chiên, thấy cô ăn rất ngon miệng. Anh quan t@m đến khẩu vị của cô giống như quan t@m đến đường ruột của chính mình vậy.“Cho thêm chút.” Tằng Bất Dã nói.Đậu Que học theo lời Tằng Bất Dã: “Cho thêm chút!”Từ Viễn Hành liền gọi thoải mái: Ga Ba, quẩy, bánh bì trứng đôi, thức ăn khô, loãng, nhão, tất cả đều gọi lên. Ăn thì phải ăn cho thỏa thích. Cho đến bây giờ, anh vẫn có thể lái xe vài trăm, vài nghìn cây số vì một bữa ăn, niềm hứng thú này có lẽ sẽ kéo dài đến khi chết.H@m muốn ăn uống là h@m muốn dễ thỏa mãn nhất của con người.Muốn ăn món gì thì có thể ăn món đó, cảm giác hạnh phúc như vậy cũng không phải có suốt đời. Tằng Ngộ Khâm đ3n những tháng cuối cùng của cuộc đời, thường muốn ăn món nào đó. Tằng Bất Dã tìm về cho ông, nhưng ông chỉ có thể ăn một hai miếng. Đôi khi ông có thể ăn ba năm miếng, Tằng Bất Dã đã rất vui.Vì vậy khi còn khẩu vị cô không kiềm chế bản thân, cô biết đó là ngôn ngữ cơ thể của mình. Cơ thể cô hiểu bản thân hơn cả trái tim cô, đó là tín hiệu nguyên thủy nhất.Ga Ba dính nhớp, chàng trai Thiên Tân mạnh mẽ đề nghị Tằng Bất Dã ăn kèm với bánh nướng cuộn quẩy, nếu bụng còn chỗ thì lại thêm bột tráng trứng. Trong mắt chàng trai, chị Rau Dại với thân hình này, ăn hết một món đã là giỏi. Tằng Bất Dã lại bảo anh ta mở to “đôi mắt Thiên Tân” của mình ra, xem cô ăn hết tất cả, cuối cùng còn thêm một phần kẹo đường. Chàng trai sửng sốt: “Không ai nói chị Rau Dại có sức ăn đáng kể như vậy!”Từ Viễn Hành thích ăn cùng Tằng Bất Dã khi cô có khẩu vị tốt. Ở Nội Mông, anh may mắn gặp được vài ngày cô ăn ngon, cô ăn không nhanh, cử động cũng gọn gàng, nhưng thức ăn vào miệng cô trông thật ngon. Bữa sáng này anh cũng ăn rất thoải mái, như thể đã rất lâu rồi cô không được ăn thứ gì ngon như vậy.Sau khi ăn xong, đại đội coi như giải tán, giải tán cũng rất nhanh, lên xe là đi, không có những lời thăm hỏi thừa thãi. Đậu Que cũng theo bố mẹ về Bắc Kinh, vì cô bé phải tham gia một cuộc thi thể lực thiếu nhi. Trước khi đi, cô bé bắt Tằng Bất Dã hứa, nếu cô bé đoạt giải nhất, Tằng Bất Dã phải mời cô bé ăn. Tằng Bất Dã đã long trọng hứa với cô bé. Lần chia tay này Đậu Que không khóc, trẻ con cũng có linh cảm, cô bé cảm thấy lần này cô Rau Dại sẽ không biến mất hoàn toàn nữa.Ngày hôm đó, số ít người còn lại của họ men theo sông Hải Hà, đi từng cây cầu một. Mùa thu vàng của Hải Hà, những năm tháng của Tân Môn.Trong lúc đó, Tằng Bất Dã nhận được điện thoại, đối phương nói Vương Gia Minh đã trở về. Tằng Bất Dã nói được, vậy tôi sẽ qua một chuyến.“Đi đâu?” Từ Viễn Hành hỏi.“Đòi nợ.” Tằng Bất Dã đáp.Thực ra trong hơn nửa năm nay tình hình của cô đã khá hơn, số tiền Vương Gia Minh lừa cô trong mắt cô cũng chỉ là chút đỉnh, nhưng cô nhất định không để Vương Gia Minh dễ chịu. Cô làm vậy không phải vì cô không buông được, mà chỉ vì không muốn kẻ xấu sống thoải mái.“Đòi nợ?” Mắt Triệu Quân Lan sáng lên: “Đòi nợ!” Anh ta chỉ tay về phía mấy chàng trai phía sau: “Những người này cùng góp sức giúp cô đòi nợ được không?”“Cũng không cần đông người thế, một mình tôi đủ rồi.”“Không không không, tôi đi cùng cô.” Triệu Quân Lan nói: “Tôi rất thích đòi nợ.”“Vậy thì đi thôi.”Khi đến dưới tòa nhà văn phòng của Vương Gia Minh, Tằng Bất Dã thấy cây dưới tòa nhà của anh ta đã trụi lá. Ngay cả lá cây dưới tòa nhà của anh ta cũng không muốn ở lại thêm vài ngày vì anh ta. Cô đã là khách quen của tòa nhà văn phòng nhỏ này, cô đã đến đòi đồ của bố mình, đòi tiền bị anh ta lừa, đã đánh nhau dữ dội, và cũng đã ngồi trong xe ở bãi đỗ xe phía sau tòa nhà này mà khóc nức nở. Đã báo cảnh sát, cũng đã thu thập chứng cứ. Người khác cười cô điên rồ, cũng thấy cô đáng thương.Những ngày đó đã khiến tâm huyết của cô gần như cạn kiệt.Cô không giới thiệu trước về Vương Gia Minh với Từ Viễn Hành và Triệu Quân Lan một câu nào, cũng không biện hộ hay xấu hổ vì sự thiếu hiểu biết trước đây của mình.Đến cửa công ty nhỏ của Vương Gia Minh, một nhân viên đang làm thêm giờ thấy Tằng Bất Dã, vội đứng dậy đón, nói với cô rằng sếp Vương đang họp, bảo cô đợi một lát. Thái độ khiêm nhường như vậy cũng đủ thấy Tằng Bất Dã đã từng thuần hóa họ bao lâu, hoặc nói rằng đã từng gây ra chuyện lớn như thế nào.Tằng Bất Dã cũng không nói gì, đi thẳng về phía trước, nhân viên định ngăn cản nhưng Triệu Quân Lan đã chặn ở giữa: “Cút đi!”Anh ta và Từ Viễn Hành đều đeo kính đen, không thấy được biểu cảm, nhưng nhìn đều không giống người tốt lành gì nên họ không dám cản nhiều. Tằng Bất Dã biết văn phòng của Vương Gia Minh ở đâu, thành thạo đẩy cửa vào.Người bên trong đều nhìn họ.Họ đương nhiên biết Tằng Bất Dã, nhưng không ngờ một ngày cô sẽ mang “dân anh chị” đến. Ba người vào cửa mỗi người tìm vị trí, Tằng Bất Dã kéo một chiếc ghế ngồi, hai người đàn ông còn lại tùy tiện tìm chỗ đứng.Từ Viễn Hành đánh giá người đàn ông kia. Nói thật, Tằng Bất Dã không mù, Vương Gia Minh đứng ở đâu cũng là một người nổi bật. Thư sinh mặt trắng, môi đỏ răng trắng, mắt đào hoa gặp người cười trước ba phần. Từ Viễn Hành bĩu môi, thế này mà cô ấy còn nói cô ấy nhìn diện mạo người khác rất mơ hồ! Nếu mơ hồ, sao lại thích một kẻ lừa đảo chứ!!Sắc mặt Vương Gia Minh không tốt, anh ta trốn hơn hai tháng, hôm nay anh ta muốn họp nhanh, không ngờ Tằng Bất Dã lại chặn cửa.“Hai chuyện: Thứ nhất, tiền hai tháng trước đáng lẽ phải chuyển rồi; thứ hai, cái lư hương tráng men khảm chỉ vàng của bố tôi, anh lập tức mang ra đây cho tôi.”“Lư hương bán rồi, tiền cũng đưa cho bố cô rồi.” Vương Gia Minh thản nhiên nói: “Giờ thì người chết không thể đối chứng, cô định chơi trò ăn vạ với tôi đấy à?”Gã đàn ông này vừa mở miệng đã thấy vô liêm sỉ.Từ Viễn Hành không nhịn nổi, bật cười khẩy một tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đêm Giao Thừa, Ngày Bão Tuyết

Số ký tự: 0