Đêm Giao Thừa, Ngày Bão Tuyết

Thưởng thức lẫn...

Cô Nương Đừng Khóc

2025-03-29 03:31:02

Xin hãy nhớ khoảnh khắc này.Hãy nhớ rằng dù trái tim chúng ta đã chết lặng từ lâu, hiếm khi xúc động vì điều gì, nhưng vẫn có một đêm lạnh giá như thế này, khi chúng ta đứng dưới dải Ngân Hà với cơn sốt 38.5 độ.Đây là một trong những khoảnh khắc hiếm hoi trong đời khi tinh thần được thổi bùng lên.Mặc dù Tằng Bất Dã không thể kêu lên được, nhưng dải Ngân Hà đã nói hộ tất cả. Ánh sao rơi xuống vạch phân cách cầu vồng trên quốc lộ số 99, con đường vô tận kéo dài đến tận chân trời ấy, mang ánh sao đến đường Đạt Đạt, đường Nhiệt A, đến đường cao tốc Hải Mãn, đến Mạc Hà, đến làng Bắc Cực.Ít nhất trong thế giới của Tằng Bất Dã, dải Ngân Hà này sẽ thắp sáng ký ức của cô, mãi không phai nhòa.Cô không biết Từ Viễn Hành đã đứng bên cạnh mình từ lúc nào. Cho đến khi nghe thấy tiếng hít mũi, cô hoảng hồn nhảy dựng lên, quay đầu lại thấy Từ Viễn Hành đang đứng đó.“Anh có bị làm sao không vậy!” Tằng Bất Dã nói với giọng mũi nặng, cổ họng khàn đặc, cảm giác như bị đờm nghẹn.Từ Viễn Hành lại hít mũi, cô bật đèn pin tiến lên một bước, chiếu vào mặt anh. Anh không thể trốn tránh, theo phản xạ nhắm mắt lại, nhưng vết nước mắt vẫn còn trên má. Tằng Bất Dã sững người.“Đẹp đến mức khóc luôn sao?” Cô tắt đèn pin và hỏi, rồi lại đưa đèn về phía anh: “Anh nhìn này, đêm giao thừa có một người đàn ông tặng tôi cái này.”Từ Viễn Hành không thèm nhìn, vẫn ngước nhìn bầu trời.“Tôi đã nói trước đây tôi từng nhìn thấy dải Ngân Hà ở Đông Ujimqin.” Anh nói.“Ừ, anh đã nói thế.”“Tôi xem cùng với mẹ.” Anh nói.Anh vốn chỉ định nói có thế, nhưng cảm xúc đã nhanh chóng sụp đổ. Anh đột nhiên nghẹn ngào, khuôn mặt nhăn nhó rồi bật khóc thành tiếng.Anh vẫn nhớ như in quang cảnh ngày hôm đó. Mấy năm trước, trong một đêm ở kỳ Đông Ujimqin, mẹ gõ cửa phòng anh, bảo anh lái xe ra ngoài đưa bà đi xem Ngân Hà. Hôm đó cũng như hôm nay, tuyết rơi mãi đến nửa đêm mới chậm rãi ngừng. Lúc mặc quần áo anh còn than phiền: “Lạnh thế này, làm gì cho mệt!”Mẹ có vẻ hơi thất vọng, nhưng bà liền nói: “Phong cảnh đẹp vốn không dễ có được. Con cứ đi với mẹ đi.”Xe họ rời khỏi kỳ Đông Ujimqin, chạy ra ngoài hai mươi cây số. Đèn xe tắt, nhưng bầu trời rất sáng. Dải Ngân Hà soi sáng đêm Xilin Gol. Từ Viễn Hành đã được thấy dải Ngân Hà đẹp nhất đời mình.Hôm sau mẹ nói người không khỏe, họ kết thúc chuyến đi và trở về Bắc Kinh. Xilin Gol trở thành chuyến đi xa cuối cùng trong đời bà.Từ Viễn Hành luôn tự trách mình, hôm đó anh không nên than phiền.Không nên than phiền.Anh nên vui vẻ đi cùng mẹ, vui vẻ trở về.Anh khóc rất thảm hại, Tằng Bất Dã đứng đó lúng túng không biết làm sao. Cô không giỏi an ủi người khác, cuối cùng chỉ tiến lên một bước, vòng tay ra sau lưng anh, vỗ nhẹ. Từ Viễn Hành gục đầu lên vai cô, liên tục nói xin lỗi.Xin lỗi. Anh nói: Đã làm cô sợ.Xin lỗi. Anh không kiểm soát được cảm xúc.Xin lỗi. Anh đã phá hỏng dải Ngân Hà của cô.Anh không hiểu tại sao mình lại sụp đổ trước mặt một người vừa quen biết mấy ngày, còn khá xa lạ như thế này. Anh thậm chí không quan t@m đến hình tượng của mình, cứ thế kể ra chuyện khiến anh hối hận cả đời. Lúc này anh cảm thấy Tằng Bất Dã là người bạn thân thiết của mình, bởi vì trong đêm giao thừa khi họ chưa từng gặp nhau ấy, họ đã từng đồng hành cùng nhau.Trong đêm giao thừa đó, anh cãi nhau với gia đình nên đã xuất phát sớm. Hôm đó họ cãi nhau rất dữ dội, anh đập vỡ bát đĩa, ngay cả một miếng bánh chẻo cũng chưa ăn. Gặp phải bão tuyết, anh buộc phải dừng lại ở một khu dịch vụ vắng người. Hôm đó tâm trạng anh rất tệ, cơn bão tuyết ấy suýt chôn vùi nhiệt huyết sống của anh. Khu dịch vụ rất yên tĩnh, anh ngồi đó nghe nhạc, bài hát là “Bức Rèm U Mộng (*)” mà mẹ sinh thời rất thích: Tôi có một bức rèm u mộng, không biết sẽ cùng ai sẻ chia… Mẹ vốn hát nhạc bel canto, nhưng lại đặc biệt thích bài nhạc pop này.(*) Bức Rèm U Mộng – Đồng Ân (Tân Một Thoáng Mộng Mơ OST) Từ Viễn Hành trong đêm giao thừa ấy nhớ mẹ, nếu mẹ còn sống, chắc chắn đêm giao thừa anh sẽ được ăn một miếng bánh chẻo, còn được ăn một con cá ngon.Một chiếc xe từ từ đi vào khu dịch vụ. Từ Viễn Hành tưởng là đồng đội nào, nhìn kỹ mới thấy đó gần như là một chiếc xe nguyên bản chưa được độ mấy.Bão tuyết đang rơi, một người phụ nữ bước xuống xe, đang phân vân có nên đi vệ sinh hay không, cô ấy có vẻ rất sợ hãi, đứng đó như một con chim hoảng loạn.Thật đáng thương.Có lẽ cô ấy cũng như anh, không có người thân thực sự, nếu không sẽ không xuất phát vào đêm giao thừa.Những khu dịch vụ như thế này rất dễ xảy ra chuyện, Từ Viễn Hành suy nghĩ một lúc rồi đi theo. Anh cố ý nói chuyện ở cửa nhà vệ sinh để an ủi trái tim bối rối sợ hãi của cô. Sau đó anh để lại chiếc đèn pin của mình.Trong tdịch vụ đêm giao thừa, chỉ có hai chiếc xe của họ. Anh ở đó, cô ở đó. Họ đều rất yên lặng, cũng đều cảm thấy mình chưa hoàn toàn bị cuộc sống ruồng bỏ.“Không sao đâu, đội trưởng Từ.” Tằng Bất Dã nói: “Bố tôi chưa từng nhìn thấy dải Ngân Hà ở Xilin Gol. Tôi nói vậy, anh có thấy đỡ hơn không?” Cô cũng sắp khóc. Nhưng cô không khóc. Nếu hai người cùng sụp đổ thì thật buồn cười quá. Cô phải mạnh mẽ một chút, đợi anh khóc xong rồi cô mới khóc.Hy vọng anh khóc xong nhanh, vì cô sắp không chịu nổi nữa rồi.Sau đó họ đều im lặng. Tằng Bất Dã không được như ý muốn khóc ra được, mũi cô nghẹt, cổ họng như có đờm, nhiệt độ có lẽ đã giảm một chút, dù sao lúc này trời quá lạnh, cô đã bị hạ nhiệt một cách tự nhiên rồi. Cô không khóc được, bởi vì van cảm xúc của cô đã rỉ sét. Hai người leo lên giá hành lý trên xe của Từ Viễn Hành, anh nói như vậy sẽ nhìn rõ hơn.Dải Ngân Hà ngay trước mắt họ.Dải Ngân Hà lấp lánh, rực rỡ và tuyệt đẹp ấy.Họ ngồi im lặng dưới dải Ngân Hà, coi đối phương như người bạn không thể thiếu của mình. Ít nhất lúc đó họ đều nghĩ như vậy.“Nếu anh có thể đun cho tôi ít nước nóng… tôi sẽ vô cùng biết ơn.” Tằng Bất Dã nói.Thế là Từ Viễn Hành lại loay hoay mang thiết bị lên nóc xe để đun nước cho cô.Sau đó họ mỗi người ôm một cốc nước đang bốc hơi, ra vẻ tao nhã, nhấp từng ngụm nhỏ. Phải nói là khi có nước nóng thì nên uống ngay đừng làm điệu, không thì hai phút sau nước nguội, tạt ra còn đóng băng luôn.Tằng Bất Dã nhăn mày nói: “Nước ấm này, còn khó uống hơn cả cà phê Americano pha nguội.”“Lúc này còn kén chọn!” Có người nói từ phía sau, họ tìm theo giọng nói, thấy anh Thường ôm thiết bị trèo lên từ phía sau đường.Ông cụ đã ra ngoài từ sớm, xe đỗ cách đó một cây số, ở đó chụp dải Ngân Hà đẹp lắm. Bất giác đã đi theo những vì sao đến tận đây. Thấy xe của người quen đỗ, suýt nữa muốn kêu cứu.“Khát chết tôi rồi.” Anh Thường nói: “Nhanh đun giúp tôi ít nước nóng.”May là anh Thường bỏ lỡ cảnh Từ Viễn Hành khóc lóc thảm thiết, không thì ngày mai Thanh Xuyên sẽ có tin tức đầu trang mất. Lại có một chiếc xe nhỏ đi tới, là xe 433 vẫn chưa thay lốp tuyết.Anh chàng gan thật lớn, thế này mà dám lái xe ra ngoài vào đêm khuya. Thấy họ cũng như thấy người thân, chỉ là không dám nhìn vào mắt Tằng Bất Dã.Ngược lại Tằng Bất Dã cứ trừng mắt nhìn anh ta.Lời chửi thì dễ nói, lời xin lỗi thì luôn khó thốt ra. 433 mấy lần định nói lại thôi, cuối cùng cũng lấy hết can đảm, khẽ nói với Tằng Bất Dã: “Hôm đó xin lỗi nhé. Tôi không nên chửi chị.”“Vậy rốt cuộc tại sao cậu lại làm thế?” Tằng Bất Dã hỏi.“Tôi không cố ý. Tôi đang nghe điện thoại.” 433 không nói chi tiết, chỉ xin lỗi thêm một lần nữa. Thực ra anh ta cũng không phải người xấu, chỉ là ai cũng có lúc ngu ngốc không muốn làm người. Tình cờ bị Tằng Bất Dã gặp phải. Anh ta thực sự rất xin lỗi.“Không sao, tôi cũng chửi cậu mà.” Tằng Bất Dã nói.“Nói thật, chị chửi cũng khá bẩn đấy.” 433 cười có phần ngượng ngùng.“Tôi đánh người còn dữ nữa! Muốn thử không?” Tằng Bất Dã giơ nắm đấm lên, định cho 433 một bài học.Cái tính được nước lấn tới của cô vừa đáng ghét vừa đáng yêu, anh Thường vừa uống nước vừa nhìn cô cười. Ông cụ đi nam về bắc từng trải nhiều, ống kính của ông đã ghi lại bao nhiêu cuộc đời, cũng vì thế mà có thể nhìn thấu câu chuyện đằng sau qua ống kính. Ông nhìn Tằng Bất Dã từ cái nhìn đầu tiên, đã biết cô là một con quái thú bị nhốt trong lồng, đang ra sức muốn vượt thoát.Trời quá lạnh, xem Ngân Hà đủ rồi, họ về khách sạn.Tằng Bất Dã thấy rất lạ, hôm trước cô bệnh tật mệt mỏi, tưởng chết đến nơi, cứ nghĩ sau đêm Ngân Hà này cô sẽ gục hẳn. Ít nhất sẽ như mọi lần trước, cả thể xác lẫn tinh thần đều suy sụp một thời gian. Nhưng lần này cô không như vậy.Gần như thức trắng đêm, về đến khách sạn vẫn tỉnh táo. Cơ thể đang báo động, nhưng trong đầu lại là dải Ngân Hà vô tận. Cô lấy ra video tin nhắn thoại của Tằng Ngộ Khâm bên tai, nhắm mắt lại, nghe rất lâu.Trước đây không biết từ đâu bắt đầu thối rữa, cũng không biết từ đâu bắt đầu lành lại.Cô bất giác ngủ thiếp đi, hôm sau Đậu Que gõ cửa cô: “Cô Rau Dại! Cô Rau Dại! Nhanh đi thôi! Đi xem lạc đà!”“Lạc đà gì?”“Thì lạc đà ấy!”Đậu Que rất hào hứng.Cô bé thích cưỡi lạc đà.Con lạc đà nằm đó hiền lành, lúc đứng dậy trông rất oai phong. Buổi sáng ăn cơm, ông chủ quán mặc đồ lễ phục nấu ăn, giục họ ăn nhanh, nói ăn xong ông phải đi hội Naadam có lạc đà. Đậu Que vừa nghe liền uống cạn sữa, gọi mọi người đi cùng cô bé đến hội Naadam cưỡi lạc đà.Người lớn đương nhiên không có ý kiến gì, dù sao ai mà chẳng muốn xem hội Naadam! Họ xếp hành lý lên xe rồi xuất phát.Chưa đến mười lăm cây số, đã nghe xe đầu thông báo:Phía trước có đàn lạc đà lớn, đoàn xe dừng lại né.Du lịch ở Nội Mông, bị ngựa, bò, cừu chặn đường không có gì lạ, nhưng bị lạc đà chặn đường thì đây là lần đầu. Những con lạc đà cao lớn ấy, ngẩng cổ chậm rãi đi tới. Đến gần mới thấy rõ chúng đều mặc “lễ phục” năm màu, bướu lạc đà trên lưng đầy đặn, từ một vùng trắng xóa đi tới, mang theo vẻ bí ẩn và hùng vĩ khôn xiết, còn “đẹp” hơn cả người.Lạc đà đi thành đoàn, dần dần bao vây đoàn xe. Lạc đà tò mò, có lúc sẽ dừng lại nhìn những chiếc xe, còn thò đầu về phía cửa sổ xe.Triệu Quân Lan mở cửa sổ xe ra xem náo nhiệt, vừa xem vừa nói trong đài liên lạc: “Đừng đụng xe tôi đừng đụng xe tôi, áo xe tôi đắt lắm. Mấy con lạc đà ngốc này có hiểu không vậy?”Anh ta lắm mồm, một con lạc đà trong đó có vẻ hiểu được, chậm rãi dừng lại, quay mặt nhìn anh ta.Triệu Quân Lan vui vẻ kêu lên: “Nó nhìn tôi này! Nó không phục!”Vừa dứt lời, miệng lạc đà có động tác nhai rồi lập tức nhổ một bãi vào anh ta.Bãi “đờm lạc đà” đó rơi trúng ngay mặt Triệu Quân Lan, anh ta sững người, vừa định chửi, lạc đà lại nhổ thêm một bãi nữa, phun vào cửa sổ xe anh ta.Lạc đà đắc ý hung hăng, anh Tời Kéo ở xe sau cười chết được, nói trong đài liên lạc:“Triệu Quân Lan bị lạc đà nhổ rồi!”“Mặt cậu ấy không cứu vãn được nữa!”Đậu Que hét về phía con lạc đà: “Này! Nhổ vào mình này! Này! Nhổ vào mình này!”Cô bé bị chị Tời Kéo kéo ngồi xuống ghế: “Con thiếu não à!”Tằng Bất Dã hơi sợ lạc đà.Cô đe dọa Từ Viễn Hành: “Anh mà mở cửa sổ thì xuống xe đi!”“Cứ mở đấy!” Từ Viễn Hành vừa nói vừa mở cửa sổ ghế lái, nhưng rồi lập tức đóng lại. Cảnh tượng này tuy hùng vĩ nhưng mà thối cũng thật thối. Mùi của lạc đà gặp không khí lạnh như đông cứng lại vậy, đặc biệt nồng nặc.Tằng Bất Dã nhìn theo những con lạc đà, nói: “Đậu Que giỏi thật, cháu dám cưỡi lạc đà.”Nói xong cô lại hỏi: “Lạc đà sống được bao lâu? Có thể sống đến trăm tuổi không?”“Cô đừng lo cho lạc đà, cầu cho mình sống lâu trăm tuổi trước đã!”“Tôi không muốn sống lâu thế.” Tằng Bất Dã nói: “Tôi hy vọng mình sẽ ra đi khi còn có khả năng hành động.”“Tôi hy vọng cô câm miệng.” Từ Viễn Hành vừa nói vừa đẩy trán cô một cái, bảo cô tựa vào ghế tiếp tục dưỡng bệnh.Hai người rất giống những người bạn thân thiết, nói chuyện không kiêng kị gì, chẳng hề xa lạ. Tằng Bất Dã thậm chí không tránh né chuyện Từ Viễn Hành sụp đổ đêm qua, ngược lại còn chế giễu anh: Một người trưởng thành, khóc đến nỗi sổ mũi chảy ra.Nói xong cô cũng xì mũi.Từ Viễn Hành cũng không thấy xấu hổ, ngược lại chế giễu cô: “Còn hơn cô nhịn rắm đi tìm nhà vệ sinh chứ?”Lạc đà đi qua trước xe họ, không thèm nhìn họ lấy một cái. Có lẽ trong lòng lạc đà đang chế giễu những con người nhỏ bé này: Ngay cả bướu cũng không có, đúng là dị loại. Nhưng lông mi của nó thực sự rất đẹp, dài và cong, con người quả thật không thể mọc được lông mi đẹp như vậy. Nó có lý do kiêu ngạo của riêng nó.Hội Naadam lạc đà cũng là đại hội trong lòng người Mông Cổ, họ mặc trang phục lễ hội, cả nhà đều đến. Khi họ đến nơi, nhiều cuộc thi đang diễn ra. Tằng Bất Dã thích nhất là xem đấu vật trên tuyết và đua lạc đà.Cô thích những người có sức mạnh như vậy, tưởng như một đấm có thể đập nát bao nhiêu bất công trên đời. Khi các đô vật từ xa đi tới, thân hình lắc lư, khi họ chạy lên, mặt đất cũng phải rung lên một cái. Cô không hiểu rõ luật lệ, cũng không thiên vị ai, thấy ai quật ngã ai thì cũng hò reo theo khán giả. Đua lạc đà cô cũng không hiểu, chỉ đơn thuần thấy mặt trời thật chói. Đẹp thật.Cô hy vọng mình cũng có sức mạnh như vậy, thầm bóp cánh tay mình một cái, tính toán bao lâu mới có thể luyện được cơ bắp như thế. Đến khi có cơ bắp như vậy, cô sẽ đi tìm Vương Gia Minh, bắt anh ta trả tiền nhanh rồi đánh anh ta thành kẻ ngốc. Giống như đô vật kia vậy, cho anh ta một đòn quật vai.Ai bảo làm người nhất định phải độ lượng tha thứ cho người khác? Tằng Bất Dã không làm được. Cô cứ phải thù dai, cô đúng là người hẹp hòi.Cô mải mê xem ở đó, tỏ ra vẻ ngưỡng mộ và thèm thuồng. Triệu Quân Lan gọi Từ Viễn Hành đi xem, sau đó nói to: “Hóa ra chị Rau Dại thích cơ bắp!”“Không biết bạn trai cũ của cô ấy có phải đô vật sumo không nhỉ!!!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đêm Giao Thừa, Ngày Bão Tuyết

Số ký tự: 0