. Bồn Tắm (2)
Jin Soye
2024-11-05 13:09:54
Cô choáng váng ngã xuống sàn vì kinh ngạc khi nhìn thấy Seo Jihak bất ngờ bước vào. Cô ngậm miệng nhìn hắn cởi quần áo, thở hồng hộc như kẻ bị bắt quả tang đang ăn trộm.
Người đàn ông cởi quần áo như không hề nhận ra sự hiện diện của cô, đổ đầy một xô nước nóng lớn rồi đổ lên đầu. Một dòng nước đỏ thẫm chảy xuống cơ thể và đọng lại quanh chân. Cảnh tượng nhuốm máu chính là nguyên nhân khiến Eunha bị sốc.
Hắn trông giống như một con quỷ khát máu phủ đầy sát khí. Bàn tay thô bạo vuốt tóc ra sau, để lộ đôi mắt u ám, thiếu tập trung. Ngoài ra, hắn còn thở dốc và có vẻ rất tức giận.
‘Chết, phòng tắm này không dành cho mình… Đây có phải là nhà tắm của ngài ấy không?’
Một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống lưng cô. May mắn thay, hắn không hề biết đến sự có mặt của cô. Có lẽ là do mùi máu. Mùi hương khủng khiếp đã làm tê liệt khứu giác của cô, khiến cô không thể ngửi được mùi dầu thơm trên người.
Cảm thấy bản thân vẫn còn may mắn trong khi gặp phải tình huống rắc rối như thế này , Eunha rón rén lùi lại và giấu mình trong góc nhà tắm.
Hơi nước đục bốc lên từ mặt nước khi hắn ngâm mình trong bồn tắm. Người đàn ông nhìn lên trần nhà được đính đầy tinh thể đêm và thở dài. Sau đó, hắn bất ngờ nhìn vào chính xác vị trí Eunha đang ẩn náu.
'Ôi trời ơi!'
Ánh mắt họ gặp nhau. Đôi mắt hắn dần dần tập trung, và nhanh chóng lấp lánh. Tuy nhiên, hắn đã quay đi như thể chưa hề nhìn thấy cô.
Từ lúc ánh mắt họ chạm nhau, Eunha như cứng đờ, không thở được.
‘Ngài ấy bị mù. Có lẽ ngài ấy không thể nhìn thấy mình… Ngài ấy thực sự bị mù không?'
Nhưng hắn ta dính đầy máu của ai? Lần này liệu hắn có sử dụng thanh kiếm của mình không?
Eunha ôm đầu gối run rẩy vì sợ hãi. Cô ấm lên nhờ hơi nước và sàn nhà được sưởi ấm, nhưng cô không thể ngừng run rẩy..
Cô mím môi và nhắm mắt lại khi nghe thấy tiếng di chuyển trong bồn tắm.
"Phù…" tiếng thở dài.
Sau một tiếng thở dài ngắn ngủi, có một sự im lặng dài.
Một lúc sau, Eunha mở mắt và nhìn chằm chằm vào bóng lưng người đàn ông với vẻ mặt khá bình tĩnh. Cô không biết bên ngoài hắn hành động như thế nào, nhưng trong nhà nhìn hắn lại dũng cảm như một người bình thường.
‘Có lẽ là vì ngài ấy đang ở một nơi quen thuộc?’
Có một vị đại phu rất giỏi châm cứu mặc dù ông không thể nhìn thấy. Ông ấy rất được kính trọng trong thị trấn.
Eunha đặt tay lên trái tim mình và nghĩ,
‘Mình không nên có những suy nghĩ ngu ngốc này. Khoảnh khắc ngài ấy bắt đầu nghi ngờ, chính là lúc mình sẽ phải kết thúc mạng sống .'
Eunha nhớ lại những lời trong cuốn sách cô đã đọc cho hắn nghe vài giờ trước. Có cảm giác như cô ấy đang đọc thứ gì đó dành cho một vị vua. Đó là điều hữu ích giúp kéo cô ra khỏi những suy nghĩ trong một tình huống nguy hiểm như lúc này.
Eunha tiếp tục cúi xuống và không ngẩng đầu lên ngay cả khi nghe thấy tiếng bước chân ra khỏi bồn tắm.
Hắn đến gần hơn và đưa tay qua đầu cô, có lẽ để tìm một chiếc khăn để lau khô. Giật mình vì bóng tối trên sàn, cô ngẩng đầu lên và thấy vật cương cứng mãnh liệt của nam nhân đang áp sát vào mặt cô.
Cô dùng cả hai tay che mũi và miệng vì sợ hắn sẽ cảm nhận được hơi thở của mình. Eunha cố gắng lùi lại xa nhất có thể, nhưng cuối cùng cái nam vật to lớn đó cũng chạm vào má cô.
Tim cô bắt đầu đập dữ dội khi chạm vào làn da mềm mại nhưng đầy chắc chắn.
Bị mắc kẹt vào bức tường, cô biết cuộc sống của mình giờ đây nằm trong tay người trước mặt. Eunha ngước nhìn hắn với đôi mắt đẫm lệ. Tuy nhiên, hắn chỉ nhếch mép cười và bỏ đi mà không nói một lời…
'Mình vẫn còn sống? Mình có đang mơ không?
Eunha hít một hơi thật sâu và chỉ thả lỏng sau khi Jihak mở cửa và rời khỏi phòng tắm.
Cô căng thẳng đến mức tê cả đùi và cần đi vệ sinh gấp. Tuyệt vọng muốn rời khỏi phòng tắm, Eunha đứng dậy và nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình. Sau đó, cô liếc nhìn bồn tắm người đó đã ngâm mình.
‘Làm thế nào nước vẫn còn trông như bình thường…?’
Bồn tắm chứa đầy nước nóng màu trắng đục và không có dấu vết của máu. Chỉ có mùi kim loại thoang thoảng.
Đó hẳn là một suối nước nóng, thứ mà cô chỉ nghe đồn.
***
“Không ai được phép vào nhà tắm của chủ nhân! Làm thế nào cô có thể đi nhầm nhầm vào đó? Ôi trời. Cô thật sự thông minh khi tìm ra nơi đó! Cô có gì khó nói sao ? Nó thậm chí còn không giống nơi dành cho những người như chúng ta nữa?”
Eunha biết mình sẽ bị mắng.
Eunha tự trách mình vì đã thừa nhận việc mình bị lạc đêm qua. Gari, người đã rất tức giận vì sự biến mất đột ngột của cô từ sáng, đã để lại lời nhắn cho cô rằng từ nay trở đi hãy vào bếp ăn cơm.
Eunha thở dài trước thái độ lạnh lùng của Gari nhưng thà bị ghét còn hơn.
Kể từ ngày đó, Eunha cố gắng hết sức để không chạm mắt với Jihak. Khi hắn giơ tay lên, cô cúi đầu như bao nô lệ khác, và khi hắn nâng cằm cô lên, đôi khi cô còn nhắm mắt lại.
Vì vậy, hắn hay trêu chọc cô, thường xuyên bảo cô đọc đi đọc lại một đoạn văn, trong khi ngón tay chạm nhẹ vào lông mi và vuốt ve má cô.
Nhưng chính những điều đó.
Khi những ngày nắng đẹp, Jihak ngồi trong lều trong khi Eunha đọc sách cho hắn, trước khi đi ngủ, cô sẽ kể cho hắn nghe những câu chuyện cổ tích trong những cuốn sách cô đã đọc trước đây. người đàn ông chỉ sẽ lặng lẽ mỉm cười và ngay lập tức chìm vào giấc ngủ.
Cô thường xuyên thức cả đêm vì mỗi khi cô định rời đi, đều bị nắm chặt tay và không chịu buông ra ngay cả khi người đó đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Bằng cách nào đó, không có cảm giác gì như 15 ngày đã trôi qua kể từ khi cô đến sống tại nơi này.
Eunha đang nhìn xuống khu vườn phía sau biệt thự, một khung cảnh mà cô đã quen thuộc trong 15 ngày qua và sắp xếp lại những suy nghĩ ngổn ngang của mình.
“ Tỷ có cố gắng tìm kiếm mình không…?”
Cô lo lắng vì tối qua chủ nhân của ngôi nhà kỹ nữ đã gửi yêu cầu cô đến Buyeong thăm chị gái.
Dù thế nào đi nữa, cô cũng muốn gặp chị gái mình. Sự chia tay đột ngột của họ khiến cô khó chịu, và cũng thật đau buồn khi cô không nhận được tin tức gì từ cô ấy trong suốt thời gian ở đây.
Tuy nhiên, cô tin rằng chủ nhân của ngôi nhà kỹ nữ sẽ quan tâm đến chị gái cô và sẽ không làm hại chị ấy.
“Cô đóng gói xong chưa?”
‘Đã đến lúc phải rời đi rồi à?’
Gari đã đến dọn phòng nhưng lại bắt đầu mắng cô vì đã đi ra ngoài.
Eunha thu dọn đồ đạc với vẻ mặt cay đắng.
“Tôi đi đây, tôi sẽ rời đi. Tôi sẽ không gặp cô trong ba ngày. Cô sẽ không thấy trống vắng nếu không có tôi chứ, Gari?”
“Ờ, tôi à? Tôi sẽ có một thời gian vui vẻ. Tôi sẽ chăm sóc chủ nhân thay trong khi bạn đi vắng.”
“Cô có thực sự thích chăm sóc chủ nhân không?”
Gari cười khúc khích trước câu hỏi ngây thơ của Eunha, rồi chặc lưỡi,
“Tôi nghe nói cô đã lớn lên trong một ngôi nhà kỹ nữ, vậy tại sao cô lại không nghĩ đến việc đổi đời? Đây chẳng phải là mục đích sao? Ngài ấy là một người mù. Nếu chúng tôi hợp nhau, việc ngài ấy tìm đến tôi chỉ là vấn đề thời gian. Vì ngài ấy không thể nhìn thấy nên ngoại hình của tôi không thành vấn đề. Nếu chúng tôi hợp nhau, tôi thậm chí có thể trở thành vợ của một quý tộc chăng?”.
‘Sao cô ấy có thể trơ trẽn như vậy? Tuy vậy nhưng tự tin?’
Có lẽ đó là lý do tại sao Gari không ác cảm với cô ấy. Eunha thở dài khi cởi bộ đồ ngủ mỏng và mặc quần áo nam vào.
“Cô chỉ có quần áo nam thôi à?”
Gari hỏi trong khi thản nhiên quan sát cô.
"Đúng. Tôi hiếm khi mặc váy và rất khó để mặc nó nếu không có người giúp đỡ…”
“Nhưng các kỹ nữ thường mặc…”
Gari nhận ra sai lầm của mình và nhanh chóng sửa lại lời nói của mình.
“Các kỹ nữ cũng tự mặc chúng. Quần áo chúng tôi mặc khá thoải mái. Nó phù hợp với công việc và cô có thể ngồi dang rộng hai chân. Hơn nữa, mọi người không thấy kì lạ khi cô mặc quần áo nam sao?
“Có chứ, nhưng… Có ai ở thị trấn này không biết tôi? Nếu tôi mặc váy đi lại, họ sẽ chỉ tay vào tôi và nói: ‘Con mụ đó cuối cùng cũng trở thành kỹ nữ rồi’.”
"Ôi trời. Tại sao họ làm như vậy chứ? Cô vẫn là phụ nữ nên cô dĩ nhiên có thể mặc váy ”.
“Chà, nó không phải là vấn đề lớn. Dù sao đi nữa, tôi sẽ gặp cô khi tôi quay lại. Tôi sẽ ổn trong ba ngày. Bây giờ không còn ai để cô cằn nhằn nữa.”
Gari nhìn Eunha với vẻ mặt đờ đẫn, sau đó nhấc hành lý đã đóng gói của cô lên và đích thân hộ tống cô ra cửa.
“Sáng nay ngài ấy đã rời đi từ sáng sớm. Vậy nên cứ đi đi. Tôi sẽ cho ngài ấy biết khi quay lại.”
‘Sáng sớm nay à?’
Eunha nhìn quanh ngôi nhà yên tĩnh và gật đầu. Kỳ lạ thay, cảnh tượng đó khiến cô thất vọng. Ở đâu đó trong suốt chặng đường cô đã trở nên gắn bó với nó. Cô đã trải nghiệm nhiều thứ ở đây nên sẽ khá kỳ lạ nếu điều đó không khiến cô bận tâm.
Gật đầu với Gari, Eunha nhặt hành lý và đi về phía cổng. Bên ngoài cổng, tuyết còn khá nhiều, chưa tan.
Sở dĩ khu điền trang không có tuyết là do người hầu làm việc ngày đêm để dọn sạch. Chỉ nghĩ đến đó thôi cô đã cảm thấy chân mình lạnh hơn.
“Này Eunha! Lee Eunha!”
Vừa ra khỏi cổng, Eunha quay về phía giọng nói quen thuộc và nhìn thấy Shihoon đang chạy từ xa.
“Thiếu gia Shihoon!”
Người đàn ông cởi quần áo như không hề nhận ra sự hiện diện của cô, đổ đầy một xô nước nóng lớn rồi đổ lên đầu. Một dòng nước đỏ thẫm chảy xuống cơ thể và đọng lại quanh chân. Cảnh tượng nhuốm máu chính là nguyên nhân khiến Eunha bị sốc.
Hắn trông giống như một con quỷ khát máu phủ đầy sát khí. Bàn tay thô bạo vuốt tóc ra sau, để lộ đôi mắt u ám, thiếu tập trung. Ngoài ra, hắn còn thở dốc và có vẻ rất tức giận.
‘Chết, phòng tắm này không dành cho mình… Đây có phải là nhà tắm của ngài ấy không?’
Một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống lưng cô. May mắn thay, hắn không hề biết đến sự có mặt của cô. Có lẽ là do mùi máu. Mùi hương khủng khiếp đã làm tê liệt khứu giác của cô, khiến cô không thể ngửi được mùi dầu thơm trên người.
Cảm thấy bản thân vẫn còn may mắn trong khi gặp phải tình huống rắc rối như thế này , Eunha rón rén lùi lại và giấu mình trong góc nhà tắm.
Hơi nước đục bốc lên từ mặt nước khi hắn ngâm mình trong bồn tắm. Người đàn ông nhìn lên trần nhà được đính đầy tinh thể đêm và thở dài. Sau đó, hắn bất ngờ nhìn vào chính xác vị trí Eunha đang ẩn náu.
'Ôi trời ơi!'
Ánh mắt họ gặp nhau. Đôi mắt hắn dần dần tập trung, và nhanh chóng lấp lánh. Tuy nhiên, hắn đã quay đi như thể chưa hề nhìn thấy cô.
Từ lúc ánh mắt họ chạm nhau, Eunha như cứng đờ, không thở được.
‘Ngài ấy bị mù. Có lẽ ngài ấy không thể nhìn thấy mình… Ngài ấy thực sự bị mù không?'
Nhưng hắn ta dính đầy máu của ai? Lần này liệu hắn có sử dụng thanh kiếm của mình không?
Eunha ôm đầu gối run rẩy vì sợ hãi. Cô ấm lên nhờ hơi nước và sàn nhà được sưởi ấm, nhưng cô không thể ngừng run rẩy..
Cô mím môi và nhắm mắt lại khi nghe thấy tiếng di chuyển trong bồn tắm.
"Phù…" tiếng thở dài.
Sau một tiếng thở dài ngắn ngủi, có một sự im lặng dài.
Một lúc sau, Eunha mở mắt và nhìn chằm chằm vào bóng lưng người đàn ông với vẻ mặt khá bình tĩnh. Cô không biết bên ngoài hắn hành động như thế nào, nhưng trong nhà nhìn hắn lại dũng cảm như một người bình thường.
‘Có lẽ là vì ngài ấy đang ở một nơi quen thuộc?’
Có một vị đại phu rất giỏi châm cứu mặc dù ông không thể nhìn thấy. Ông ấy rất được kính trọng trong thị trấn.
Eunha đặt tay lên trái tim mình và nghĩ,
‘Mình không nên có những suy nghĩ ngu ngốc này. Khoảnh khắc ngài ấy bắt đầu nghi ngờ, chính là lúc mình sẽ phải kết thúc mạng sống .'
Eunha nhớ lại những lời trong cuốn sách cô đã đọc cho hắn nghe vài giờ trước. Có cảm giác như cô ấy đang đọc thứ gì đó dành cho một vị vua. Đó là điều hữu ích giúp kéo cô ra khỏi những suy nghĩ trong một tình huống nguy hiểm như lúc này.
Eunha tiếp tục cúi xuống và không ngẩng đầu lên ngay cả khi nghe thấy tiếng bước chân ra khỏi bồn tắm.
Hắn đến gần hơn và đưa tay qua đầu cô, có lẽ để tìm một chiếc khăn để lau khô. Giật mình vì bóng tối trên sàn, cô ngẩng đầu lên và thấy vật cương cứng mãnh liệt của nam nhân đang áp sát vào mặt cô.
Cô dùng cả hai tay che mũi và miệng vì sợ hắn sẽ cảm nhận được hơi thở của mình. Eunha cố gắng lùi lại xa nhất có thể, nhưng cuối cùng cái nam vật to lớn đó cũng chạm vào má cô.
Tim cô bắt đầu đập dữ dội khi chạm vào làn da mềm mại nhưng đầy chắc chắn.
Bị mắc kẹt vào bức tường, cô biết cuộc sống của mình giờ đây nằm trong tay người trước mặt. Eunha ngước nhìn hắn với đôi mắt đẫm lệ. Tuy nhiên, hắn chỉ nhếch mép cười và bỏ đi mà không nói một lời…
'Mình vẫn còn sống? Mình có đang mơ không?
Eunha hít một hơi thật sâu và chỉ thả lỏng sau khi Jihak mở cửa và rời khỏi phòng tắm.
Cô căng thẳng đến mức tê cả đùi và cần đi vệ sinh gấp. Tuyệt vọng muốn rời khỏi phòng tắm, Eunha đứng dậy và nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình. Sau đó, cô liếc nhìn bồn tắm người đó đã ngâm mình.
‘Làm thế nào nước vẫn còn trông như bình thường…?’
Bồn tắm chứa đầy nước nóng màu trắng đục và không có dấu vết của máu. Chỉ có mùi kim loại thoang thoảng.
Đó hẳn là một suối nước nóng, thứ mà cô chỉ nghe đồn.
***
“Không ai được phép vào nhà tắm của chủ nhân! Làm thế nào cô có thể đi nhầm nhầm vào đó? Ôi trời. Cô thật sự thông minh khi tìm ra nơi đó! Cô có gì khó nói sao ? Nó thậm chí còn không giống nơi dành cho những người như chúng ta nữa?”
Eunha biết mình sẽ bị mắng.
Eunha tự trách mình vì đã thừa nhận việc mình bị lạc đêm qua. Gari, người đã rất tức giận vì sự biến mất đột ngột của cô từ sáng, đã để lại lời nhắn cho cô rằng từ nay trở đi hãy vào bếp ăn cơm.
Eunha thở dài trước thái độ lạnh lùng của Gari nhưng thà bị ghét còn hơn.
Kể từ ngày đó, Eunha cố gắng hết sức để không chạm mắt với Jihak. Khi hắn giơ tay lên, cô cúi đầu như bao nô lệ khác, và khi hắn nâng cằm cô lên, đôi khi cô còn nhắm mắt lại.
Vì vậy, hắn hay trêu chọc cô, thường xuyên bảo cô đọc đi đọc lại một đoạn văn, trong khi ngón tay chạm nhẹ vào lông mi và vuốt ve má cô.
Nhưng chính những điều đó.
Khi những ngày nắng đẹp, Jihak ngồi trong lều trong khi Eunha đọc sách cho hắn, trước khi đi ngủ, cô sẽ kể cho hắn nghe những câu chuyện cổ tích trong những cuốn sách cô đã đọc trước đây. người đàn ông chỉ sẽ lặng lẽ mỉm cười và ngay lập tức chìm vào giấc ngủ.
Cô thường xuyên thức cả đêm vì mỗi khi cô định rời đi, đều bị nắm chặt tay và không chịu buông ra ngay cả khi người đó đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Bằng cách nào đó, không có cảm giác gì như 15 ngày đã trôi qua kể từ khi cô đến sống tại nơi này.
Eunha đang nhìn xuống khu vườn phía sau biệt thự, một khung cảnh mà cô đã quen thuộc trong 15 ngày qua và sắp xếp lại những suy nghĩ ngổn ngang của mình.
“ Tỷ có cố gắng tìm kiếm mình không…?”
Cô lo lắng vì tối qua chủ nhân của ngôi nhà kỹ nữ đã gửi yêu cầu cô đến Buyeong thăm chị gái.
Dù thế nào đi nữa, cô cũng muốn gặp chị gái mình. Sự chia tay đột ngột của họ khiến cô khó chịu, và cũng thật đau buồn khi cô không nhận được tin tức gì từ cô ấy trong suốt thời gian ở đây.
Tuy nhiên, cô tin rằng chủ nhân của ngôi nhà kỹ nữ sẽ quan tâm đến chị gái cô và sẽ không làm hại chị ấy.
“Cô đóng gói xong chưa?”
‘Đã đến lúc phải rời đi rồi à?’
Gari đã đến dọn phòng nhưng lại bắt đầu mắng cô vì đã đi ra ngoài.
Eunha thu dọn đồ đạc với vẻ mặt cay đắng.
“Tôi đi đây, tôi sẽ rời đi. Tôi sẽ không gặp cô trong ba ngày. Cô sẽ không thấy trống vắng nếu không có tôi chứ, Gari?”
“Ờ, tôi à? Tôi sẽ có một thời gian vui vẻ. Tôi sẽ chăm sóc chủ nhân thay trong khi bạn đi vắng.”
“Cô có thực sự thích chăm sóc chủ nhân không?”
Gari cười khúc khích trước câu hỏi ngây thơ của Eunha, rồi chặc lưỡi,
“Tôi nghe nói cô đã lớn lên trong một ngôi nhà kỹ nữ, vậy tại sao cô lại không nghĩ đến việc đổi đời? Đây chẳng phải là mục đích sao? Ngài ấy là một người mù. Nếu chúng tôi hợp nhau, việc ngài ấy tìm đến tôi chỉ là vấn đề thời gian. Vì ngài ấy không thể nhìn thấy nên ngoại hình của tôi không thành vấn đề. Nếu chúng tôi hợp nhau, tôi thậm chí có thể trở thành vợ của một quý tộc chăng?”.
‘Sao cô ấy có thể trơ trẽn như vậy? Tuy vậy nhưng tự tin?’
Có lẽ đó là lý do tại sao Gari không ác cảm với cô ấy. Eunha thở dài khi cởi bộ đồ ngủ mỏng và mặc quần áo nam vào.
“Cô chỉ có quần áo nam thôi à?”
Gari hỏi trong khi thản nhiên quan sát cô.
"Đúng. Tôi hiếm khi mặc váy và rất khó để mặc nó nếu không có người giúp đỡ…”
“Nhưng các kỹ nữ thường mặc…”
Gari nhận ra sai lầm của mình và nhanh chóng sửa lại lời nói của mình.
“Các kỹ nữ cũng tự mặc chúng. Quần áo chúng tôi mặc khá thoải mái. Nó phù hợp với công việc và cô có thể ngồi dang rộng hai chân. Hơn nữa, mọi người không thấy kì lạ khi cô mặc quần áo nam sao?
“Có chứ, nhưng… Có ai ở thị trấn này không biết tôi? Nếu tôi mặc váy đi lại, họ sẽ chỉ tay vào tôi và nói: ‘Con mụ đó cuối cùng cũng trở thành kỹ nữ rồi’.”
"Ôi trời. Tại sao họ làm như vậy chứ? Cô vẫn là phụ nữ nên cô dĩ nhiên có thể mặc váy ”.
“Chà, nó không phải là vấn đề lớn. Dù sao đi nữa, tôi sẽ gặp cô khi tôi quay lại. Tôi sẽ ổn trong ba ngày. Bây giờ không còn ai để cô cằn nhằn nữa.”
Gari nhìn Eunha với vẻ mặt đờ đẫn, sau đó nhấc hành lý đã đóng gói của cô lên và đích thân hộ tống cô ra cửa.
“Sáng nay ngài ấy đã rời đi từ sáng sớm. Vậy nên cứ đi đi. Tôi sẽ cho ngài ấy biết khi quay lại.”
‘Sáng sớm nay à?’
Eunha nhìn quanh ngôi nhà yên tĩnh và gật đầu. Kỳ lạ thay, cảnh tượng đó khiến cô thất vọng. Ở đâu đó trong suốt chặng đường cô đã trở nên gắn bó với nó. Cô đã trải nghiệm nhiều thứ ở đây nên sẽ khá kỳ lạ nếu điều đó không khiến cô bận tâm.
Gật đầu với Gari, Eunha nhặt hành lý và đi về phía cổng. Bên ngoài cổng, tuyết còn khá nhiều, chưa tan.
Sở dĩ khu điền trang không có tuyết là do người hầu làm việc ngày đêm để dọn sạch. Chỉ nghĩ đến đó thôi cô đã cảm thấy chân mình lạnh hơn.
“Này Eunha! Lee Eunha!”
Vừa ra khỏi cổng, Eunha quay về phía giọng nói quen thuộc và nhìn thấy Shihoon đang chạy từ xa.
“Thiếu gia Shihoon!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro