Hiện tại
Bạc Hà
2024-08-31 08:41:07
Quay lại hiện tại, sau sự việc Đường Đường bị bắt cóc thì Mạc Hàn cùng Tư Vân lên du thuyền trở lại Huyết Đảo.
Sau khi soát vé xong, hai người được nhân viên tận tình dẫn đến phòng hạng thương gia.
Chuyện sẽ chẳng có gì cho đến khi Tư Vân nhận thấy cô và ông chủ Mạc lại ở chung 1 phòng.
Thấy cô cứ đứng trước cửa, Mạc Hàn thúc giục cô mau đi vào thì cô lại tỏ rõ thái độ ngay.
- Ông chủ Mạc, hà cớ gì mà chúng ta lại ở chung 1 phòng? Nam nữ khác biệt, vả lại tôi và anh không có quan hệ gì hết. Anh làm vậy thì chẳng phải đang hủy hoại danh tiết của tôi à?
Mạc Hàn hừ lạnh.
Danh tiết của cô sao? Chẳng phải năm đó cô mặt dày đeo bám hắn đều bị hủy hết rồi còn gì nữa. Giờ lôi cái này ra muốn đôi co với hắn cơ đấy.
Thế là Mạc Hàn tỉnh bơ mà trả lời.
- 1 phòng hạng thương gia gấp 10 lần giá phòng bình thường. Tôi thấy tốn kém quá nên chỉ đặt 1 phòng thôi.
- Vậy sao anh không đặt 2 phòng thường thôi?
- Tôi lỡ đặt rồi.
Tư Vân vẫn nhất quyết không chịu vào. Thấy cô vẫn cố chấp như vậy, Mạc Hàn liền quay lưng lại rồi buông 1 câu.
- Bên ngoài có rất nhiều nguy hiểm, cô cứ đứng ngoài này cũng được. Phải 1 ngày 1 đêm thuyền mới cập bến, cho đến lúc ấy, cô cứ đứng đó mà chờ.
Thế là Mạc Hàn đóng cửa lại thật.
Nhưng Tư Vân đâu có dễ dàng chịu thỏa hiệp như vậy chứ? Cô cứ đứng trước cửa phòng của Mạc Hàn, nhất quyết không chịu gõ cử đi vào.
Mà Mạc Hàn thấy cô gan lì quá nên hắn buộc phải giở chút thủ đoạn.
Chỉ biết Mạc Hàn lấy điện thoại ra gọi cho quản lý của du thuyền.
Tư Vân đứng bên ngoài cũng đã khoảng hơn chục phút. Trong lòng cô lúc này gào thét dữ dội, liên tục chửi thề. Đời cô xui xẻo ra sao mới dây vào cái người đàn ông này. Nếu không phải cô mắc nợ thì cô cũng không phải cam tâm xách dép đi theo hắn như thế này.
Cứ nghĩ đến sao mà nó tức thế không biết?
Ở chung phòng sao? Cô đẹp chứ đâu có ngu. Nhỡ đâu xảy ra cái chuyện gì đó mang tiếng thì cô cũng chẳng biết giấu mặt vào đâu nữa.
Đang đứng thì đột nhiên có hai tên say rượu đi qua. Thấy Tư Vân đứng đó, hai tên đó bắt đầu ra tay động chân với cô.
Mạc Hàn ngồi trên bộ ghế lông êm ái, ánh mắt hướng lên màn hình lớn theo dõi camera. Hắn cứ cho rằng Tư Vân sẽ gõ cửa cầu cứu hắn. Thật không ngờ, thoắt cái mà cô đã xử lý 2 tên say rượu kia 1 cách rất mượt mà.
Thế là mạc Hàn lập tức gọi điện cho quản lý bày cách khác.
Có hai nhân viên đi ngang qua, nhưng có vẻ như du thuyền hơi lắc, mà cốc nước trên tay của nữ nhân viên đổ hết lên người của Tư Vân, khiến áo của cô ướt sũng.
Mạc Hàn cho rằng cô sẽ gõ cửa để vào thay áo, nhưng hắn lại phải thất vọng vì cô chỉ phủi nhẹ qua vài phát rồi vẫn đứng đó mà không chịu đi vào.
Giờ Mạc Hàn mới hiểu cái nết gan lì của Đường Đường là được di truyền từ ai rồi.
Chẳng phải là gen trội của Tư Vân hay sao?
Càng nghĩ Mạc Hàn càng đau đầu.
Hắn lại tiếp tục gọi cho quản lý.
- Bằng mọi cách phải dọa cho cô ấy để cô ấy vào phòng tôi nghe chưa! Nếu không các người không yên với tôi đâu!
Bỗng dưng khách Vip giao cho 1 ca khó khiến cho các nhân viên trên du thuyền phải tụ họp bàn đối sách.
Tư Vân vẫn không hề hay biết, cái sự cứng đầu của cô mà khiến cho không biết bao người vừa nơm nớp sợ hãi lại vừa vắt óc suy nghĩ kế.
Điều kiện mà Mạc Hàn đưa ra là: Không được gây tổn thương, không được gây tổn tinh thần, không được hành động lố quá và phải thật nhẹ nhàng để làm sao cho Tư Vân tự mình gõ cửa xin vào.
Quản lý nghe xong mà sốc đến nỗi suýt ngất xỉu.
Từ thời ông ta làm việc trên cái du thuyền này đến giờ chưa từng gặp cái trường hợp nào quái đản như vậy.
Phòng hạng thương gia là mơ ước của rất nhiều người. Thế mà lại có người từ chối vào ở. Mà thêm cả cái người thuê phòng kia tính khí cổ quái muốn cái người không thích vào lại phải đi vào.
Sao mà nó lại rắc rối thế?
- Quản lý, tôi thấy vị khách kia cũng rất đẹp trai. Hay ông bảo anh ta cởi quần áo, dùng mỹ nam kế đi, nhất định cô gái kia sẽ tự mình đi vào phòng thôi.
- Ờ ha, sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ?
Quản lý vui vẻ gọi điện thông báo kế hoạch cho Mạc Hàn biết.
Hắn bán tính bán nghi nhưng cũng làm theo.
Mạc Hàn đi vào phòng tắm để tắm rửa sạch sẽ.
Sau đó, hắn bước ra với 1 bộ dạng hết sức gợi cảm. Thân trên để trần lộ rõ từng cơ múi săn chắc. Còn bên dưới quấn 1 chiếc khăn tắm màu trắng.
Thấy bản thân khá ổn, Mạc Hàn lập tức đi ra mở cửa.
Có điều, dường như hắn tắm lâu quá nên đã chậm 1 bước.
Bên ngoài, Tư Vân vì bị ướt áo nên đã được 1 người đàn ông giúp đỡ. Hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
Thấy áo vest của cái tên kia dám choàng lên người của Tư Vân, Mạc Hàn lập tức nổi cơn thịnh nộ nắm chặt tay lại.
Lúc này, Tư Vân chợt quay đầu lại, nhìn thấy Mạc Hàn 1 thân quyến rũ thì suýt nữa xịt máu mũi. Tuy nhiên, trước mặt người lạ, cô vẫn tỏ ra như không có chuyện gì mà hướng đến Mạc Hàn mà nói.
- Ông chủ Mạc, tôi đi cùng với người đàn ông này nhé. Anh cứ 1 mình tận hưởng sự xa hoa của căn phòng đó đi, không phải lo cho tôi đâu.
Đột nhiên, giọng nói của Đường Đường muốn tìm bố mới lại vang lên trong đầu của Mạc Hàn.
Sắc mặt của Mạc Hàn không thể nào mà đen hơn.
Mồm thằng nhóc kia đúng là xúi quẩy! Đợi hắn tìm thấy nó rồi giáo huấn cho nó 1 trận sau!
Mà Đường Đường ở bên này liên tục hắt xì, vẻ mặt thằng bé ngơ ngác không hiểu cái chuyện gì đang xảy ra cả…
Sau khi soát vé xong, hai người được nhân viên tận tình dẫn đến phòng hạng thương gia.
Chuyện sẽ chẳng có gì cho đến khi Tư Vân nhận thấy cô và ông chủ Mạc lại ở chung 1 phòng.
Thấy cô cứ đứng trước cửa, Mạc Hàn thúc giục cô mau đi vào thì cô lại tỏ rõ thái độ ngay.
- Ông chủ Mạc, hà cớ gì mà chúng ta lại ở chung 1 phòng? Nam nữ khác biệt, vả lại tôi và anh không có quan hệ gì hết. Anh làm vậy thì chẳng phải đang hủy hoại danh tiết của tôi à?
Mạc Hàn hừ lạnh.
Danh tiết của cô sao? Chẳng phải năm đó cô mặt dày đeo bám hắn đều bị hủy hết rồi còn gì nữa. Giờ lôi cái này ra muốn đôi co với hắn cơ đấy.
Thế là Mạc Hàn tỉnh bơ mà trả lời.
- 1 phòng hạng thương gia gấp 10 lần giá phòng bình thường. Tôi thấy tốn kém quá nên chỉ đặt 1 phòng thôi.
- Vậy sao anh không đặt 2 phòng thường thôi?
- Tôi lỡ đặt rồi.
Tư Vân vẫn nhất quyết không chịu vào. Thấy cô vẫn cố chấp như vậy, Mạc Hàn liền quay lưng lại rồi buông 1 câu.
- Bên ngoài có rất nhiều nguy hiểm, cô cứ đứng ngoài này cũng được. Phải 1 ngày 1 đêm thuyền mới cập bến, cho đến lúc ấy, cô cứ đứng đó mà chờ.
Thế là Mạc Hàn đóng cửa lại thật.
Nhưng Tư Vân đâu có dễ dàng chịu thỏa hiệp như vậy chứ? Cô cứ đứng trước cửa phòng của Mạc Hàn, nhất quyết không chịu gõ cử đi vào.
Mà Mạc Hàn thấy cô gan lì quá nên hắn buộc phải giở chút thủ đoạn.
Chỉ biết Mạc Hàn lấy điện thoại ra gọi cho quản lý của du thuyền.
Tư Vân đứng bên ngoài cũng đã khoảng hơn chục phút. Trong lòng cô lúc này gào thét dữ dội, liên tục chửi thề. Đời cô xui xẻo ra sao mới dây vào cái người đàn ông này. Nếu không phải cô mắc nợ thì cô cũng không phải cam tâm xách dép đi theo hắn như thế này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cứ nghĩ đến sao mà nó tức thế không biết?
Ở chung phòng sao? Cô đẹp chứ đâu có ngu. Nhỡ đâu xảy ra cái chuyện gì đó mang tiếng thì cô cũng chẳng biết giấu mặt vào đâu nữa.
Đang đứng thì đột nhiên có hai tên say rượu đi qua. Thấy Tư Vân đứng đó, hai tên đó bắt đầu ra tay động chân với cô.
Mạc Hàn ngồi trên bộ ghế lông êm ái, ánh mắt hướng lên màn hình lớn theo dõi camera. Hắn cứ cho rằng Tư Vân sẽ gõ cửa cầu cứu hắn. Thật không ngờ, thoắt cái mà cô đã xử lý 2 tên say rượu kia 1 cách rất mượt mà.
Thế là mạc Hàn lập tức gọi điện cho quản lý bày cách khác.
Có hai nhân viên đi ngang qua, nhưng có vẻ như du thuyền hơi lắc, mà cốc nước trên tay của nữ nhân viên đổ hết lên người của Tư Vân, khiến áo của cô ướt sũng.
Mạc Hàn cho rằng cô sẽ gõ cửa để vào thay áo, nhưng hắn lại phải thất vọng vì cô chỉ phủi nhẹ qua vài phát rồi vẫn đứng đó mà không chịu đi vào.
Giờ Mạc Hàn mới hiểu cái nết gan lì của Đường Đường là được di truyền từ ai rồi.
Chẳng phải là gen trội của Tư Vân hay sao?
Càng nghĩ Mạc Hàn càng đau đầu.
Hắn lại tiếp tục gọi cho quản lý.
- Bằng mọi cách phải dọa cho cô ấy để cô ấy vào phòng tôi nghe chưa! Nếu không các người không yên với tôi đâu!
Bỗng dưng khách Vip giao cho 1 ca khó khiến cho các nhân viên trên du thuyền phải tụ họp bàn đối sách.
Tư Vân vẫn không hề hay biết, cái sự cứng đầu của cô mà khiến cho không biết bao người vừa nơm nớp sợ hãi lại vừa vắt óc suy nghĩ kế.
Điều kiện mà Mạc Hàn đưa ra là: Không được gây tổn thương, không được gây tổn tinh thần, không được hành động lố quá và phải thật nhẹ nhàng để làm sao cho Tư Vân tự mình gõ cửa xin vào.
Quản lý nghe xong mà sốc đến nỗi suýt ngất xỉu.
Từ thời ông ta làm việc trên cái du thuyền này đến giờ chưa từng gặp cái trường hợp nào quái đản như vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phòng hạng thương gia là mơ ước của rất nhiều người. Thế mà lại có người từ chối vào ở. Mà thêm cả cái người thuê phòng kia tính khí cổ quái muốn cái người không thích vào lại phải đi vào.
Sao mà nó lại rắc rối thế?
- Quản lý, tôi thấy vị khách kia cũng rất đẹp trai. Hay ông bảo anh ta cởi quần áo, dùng mỹ nam kế đi, nhất định cô gái kia sẽ tự mình đi vào phòng thôi.
- Ờ ha, sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ?
Quản lý vui vẻ gọi điện thông báo kế hoạch cho Mạc Hàn biết.
Hắn bán tính bán nghi nhưng cũng làm theo.
Mạc Hàn đi vào phòng tắm để tắm rửa sạch sẽ.
Sau đó, hắn bước ra với 1 bộ dạng hết sức gợi cảm. Thân trên để trần lộ rõ từng cơ múi săn chắc. Còn bên dưới quấn 1 chiếc khăn tắm màu trắng.
Thấy bản thân khá ổn, Mạc Hàn lập tức đi ra mở cửa.
Có điều, dường như hắn tắm lâu quá nên đã chậm 1 bước.
Bên ngoài, Tư Vân vì bị ướt áo nên đã được 1 người đàn ông giúp đỡ. Hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
Thấy áo vest của cái tên kia dám choàng lên người của Tư Vân, Mạc Hàn lập tức nổi cơn thịnh nộ nắm chặt tay lại.
Lúc này, Tư Vân chợt quay đầu lại, nhìn thấy Mạc Hàn 1 thân quyến rũ thì suýt nữa xịt máu mũi. Tuy nhiên, trước mặt người lạ, cô vẫn tỏ ra như không có chuyện gì mà hướng đến Mạc Hàn mà nói.
- Ông chủ Mạc, tôi đi cùng với người đàn ông này nhé. Anh cứ 1 mình tận hưởng sự xa hoa của căn phòng đó đi, không phải lo cho tôi đâu.
Đột nhiên, giọng nói của Đường Đường muốn tìm bố mới lại vang lên trong đầu của Mạc Hàn.
Sắc mặt của Mạc Hàn không thể nào mà đen hơn.
Mồm thằng nhóc kia đúng là xúi quẩy! Đợi hắn tìm thấy nó rồi giáo huấn cho nó 1 trận sau!
Mà Đường Đường ở bên này liên tục hắt xì, vẻ mặt thằng bé ngơ ngác không hiểu cái chuyện gì đang xảy ra cả…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro