Đêm Tân Hôn, Bệnh Kiều Lão Công Khóc Thút Thít Trong Lòng Ngực Tôi
Chương 13
2024-12-11 08:12:44
Nguyệt Lăng trầm ngâm, nói thêm: “Đừng để anh ấy làm tổn thương bản thân.”
Thời Cẩm Miên gật đầu. Đi qua nhiều kiếp sống như vậy, cô cứ ngỡ mình đã chai sạn cảm xúc, nhưng hễ gặp chuyện liên quan đến Mặc Tư Diễn, lòng cô lại rối bời không cách nào bình tĩnh được.
May mắn thay, Nguyệt Lăng đã lái xe với tốc độ rất nhanh, đưa cô tới trước một căn phòng. Anh hơi cúi người, nói: “Thời tiểu thư, thiếu gia nhờ cả vào cô.”
“Nếu thiếu gia xảy ra chuyện gì bất trắc… thì e rằng cô…” Anh bỏ dở câu nói, nhưng ánh mắt lại đầy hàm ý.
Thời Cẩm Miên không nói gì thêm, cô mở cửa bước vào.
Căn phòng rộng lớn trống rỗng, chỉ có một chiếc giường ở giữa.
Người đàn ông cuộn mình ở góc phòng. Nghe thấy tiếng động, anh ngẩng đầu nhìn lên. Đôi mắt đỏ ngầu của anh chăm chú nhìn cô, trông anh như một con thú dữ đang rình mồi.
“Cút!” Anh gầm lên, gương mặt tối sầm, ánh mắt tràn đầy sự điên cuồng.
Ánh mắt Thời Cẩm Miên lại dừng lại trên bàn tay đầy máu của anh. Hốc mắt cô bất giác cay cay. Anh lại đang tự làm tổn thương chính mình.
So với kiếp trước, khi chứng kiến những cơn điên loạn của anh, thì cảnh này vẫn còn quá quen thuộc với cô.
Kiếp trước, cô từng bị ép gả vào nhà họ Mặc. Khi ấy, cô còn yếu đuối và sợ hãi người đàn ông này.
Nhưng kiếp này, cô không còn sợ nữa.
Từng bước một, cô tiến lại gần anh.
Mặc Tư Diễn nhìn bóng dáng cô gái không ngừng tiến về phía mình. Anh định bước tới, tóm lấy cổ cô. Chỉ cần một cái siết nhẹ, cô sẽ giống như một bông hoa tàn úa, lụi tàn trong vòng tay anh.
Còn chút lý trí còn sót lại khiến đôi mắt Mặc Tư Diễn đỏ ngầu, anh gắt gao nhìn chằm chằm vào cô gái táo bạo trước mặt: “Cút!”
Thời Cẩm Miên tiếp tục bước tới, ánh mắt cô rơi xuống bàn tay đầy máu của anh, đôi mày khẽ nhíu lại: “Mặc Tư Diễn, có đau không?”
Giây tiếp theo, cả người cô bị nhấc bổng lên. Cổ bị bàn tay anh siết chặt, hô hấp trở nên khó khăn ngay lập tức.
Sắc mặt cô đỏ bừng vì ngạt thở: “Mặc… Tư Diễn, là… Miên Miên đây.”
Nước mắt nóng hổi bất chợt chảy xuống từ khuôn mặt kiều mị, rơi lên cánh tay của anh.
Mặc Tư Diễn khẽ sững người, lực siết cổ cũng nới lỏng ra đôi chút.
Nhân cơ hội đó, Thời Cẩm Miên đột ngột thoát khỏi sự kiềm chế của anh, trở tay nắm lấy bàn tay đầy máu của anh.
Máu từ tay anh nhanh chóng loang ra, nhuộm đỏ cả tay cô.
“Đi, ta đưa anh đi xử lý vết thương này.”
Mặc Tư Diễn, với chút lý trí ít ỏi còn sót lại, nhận ra đây chính là người phụ nữ đã ngủ cùng anh tối qua.
Đôi mày anh khẽ nhíu lại.
Rồi đột ngột, anh cúi xuống, nhấc bổng cô lên.
Thời Cẩm Miên bị ném xuống chiếc giường lớn mềm mại. Vết máu từ tay anh thấm đỏ cả ga trải giường trắng muốt.
Tiếng vải rách bất ngờ vang lên.
Thời Cẩm Miên ngây người trước sự việc bất ngờ, nhưng rất nhanh, cô lấy lại bình tĩnh.
Cô vòng tay mềm mại ôm lấy cổ anh, hơi nhướn người lên, đôi mắt ngập tràn tình ý nhìn anh đầy say mê.
Ngón tay cô lướt qua giữa hàng lông mày của anh, chạm lên khuôn mặt mà cô đã luôn day dứt nhớ nhung bấy lâu.
Thời Cẩm Miên khẽ nhắm mắt, đôi tay nhẹ nhàng lần xuống phía dưới, chạm vào làn da anh.
“Nếu làm vậy có thể khiến anh thoải mái hơn, thì không sao cả.” – Cô nghĩ.
Chỉ cần anh không bị cơn bệnh dày vò, cô sẵn lòng làm mọi thứ.
Thời Cẩm Miên gật đầu. Đi qua nhiều kiếp sống như vậy, cô cứ ngỡ mình đã chai sạn cảm xúc, nhưng hễ gặp chuyện liên quan đến Mặc Tư Diễn, lòng cô lại rối bời không cách nào bình tĩnh được.
May mắn thay, Nguyệt Lăng đã lái xe với tốc độ rất nhanh, đưa cô tới trước một căn phòng. Anh hơi cúi người, nói: “Thời tiểu thư, thiếu gia nhờ cả vào cô.”
“Nếu thiếu gia xảy ra chuyện gì bất trắc… thì e rằng cô…” Anh bỏ dở câu nói, nhưng ánh mắt lại đầy hàm ý.
Thời Cẩm Miên không nói gì thêm, cô mở cửa bước vào.
Căn phòng rộng lớn trống rỗng, chỉ có một chiếc giường ở giữa.
Người đàn ông cuộn mình ở góc phòng. Nghe thấy tiếng động, anh ngẩng đầu nhìn lên. Đôi mắt đỏ ngầu của anh chăm chú nhìn cô, trông anh như một con thú dữ đang rình mồi.
“Cút!” Anh gầm lên, gương mặt tối sầm, ánh mắt tràn đầy sự điên cuồng.
Ánh mắt Thời Cẩm Miên lại dừng lại trên bàn tay đầy máu của anh. Hốc mắt cô bất giác cay cay. Anh lại đang tự làm tổn thương chính mình.
So với kiếp trước, khi chứng kiến những cơn điên loạn của anh, thì cảnh này vẫn còn quá quen thuộc với cô.
Kiếp trước, cô từng bị ép gả vào nhà họ Mặc. Khi ấy, cô còn yếu đuối và sợ hãi người đàn ông này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng kiếp này, cô không còn sợ nữa.
Từng bước một, cô tiến lại gần anh.
Mặc Tư Diễn nhìn bóng dáng cô gái không ngừng tiến về phía mình. Anh định bước tới, tóm lấy cổ cô. Chỉ cần một cái siết nhẹ, cô sẽ giống như một bông hoa tàn úa, lụi tàn trong vòng tay anh.
Còn chút lý trí còn sót lại khiến đôi mắt Mặc Tư Diễn đỏ ngầu, anh gắt gao nhìn chằm chằm vào cô gái táo bạo trước mặt: “Cút!”
Thời Cẩm Miên tiếp tục bước tới, ánh mắt cô rơi xuống bàn tay đầy máu của anh, đôi mày khẽ nhíu lại: “Mặc Tư Diễn, có đau không?”
Giây tiếp theo, cả người cô bị nhấc bổng lên. Cổ bị bàn tay anh siết chặt, hô hấp trở nên khó khăn ngay lập tức.
Sắc mặt cô đỏ bừng vì ngạt thở: “Mặc… Tư Diễn, là… Miên Miên đây.”
Nước mắt nóng hổi bất chợt chảy xuống từ khuôn mặt kiều mị, rơi lên cánh tay của anh.
Mặc Tư Diễn khẽ sững người, lực siết cổ cũng nới lỏng ra đôi chút.
Nhân cơ hội đó, Thời Cẩm Miên đột ngột thoát khỏi sự kiềm chế của anh, trở tay nắm lấy bàn tay đầy máu của anh.
Máu từ tay anh nhanh chóng loang ra, nhuộm đỏ cả tay cô.
“Đi, ta đưa anh đi xử lý vết thương này.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặc Tư Diễn, với chút lý trí ít ỏi còn sót lại, nhận ra đây chính là người phụ nữ đã ngủ cùng anh tối qua.
Đôi mày anh khẽ nhíu lại.
Rồi đột ngột, anh cúi xuống, nhấc bổng cô lên.
Thời Cẩm Miên bị ném xuống chiếc giường lớn mềm mại. Vết máu từ tay anh thấm đỏ cả ga trải giường trắng muốt.
Tiếng vải rách bất ngờ vang lên.
Thời Cẩm Miên ngây người trước sự việc bất ngờ, nhưng rất nhanh, cô lấy lại bình tĩnh.
Cô vòng tay mềm mại ôm lấy cổ anh, hơi nhướn người lên, đôi mắt ngập tràn tình ý nhìn anh đầy say mê.
Ngón tay cô lướt qua giữa hàng lông mày của anh, chạm lên khuôn mặt mà cô đã luôn day dứt nhớ nhung bấy lâu.
Thời Cẩm Miên khẽ nhắm mắt, đôi tay nhẹ nhàng lần xuống phía dưới, chạm vào làn da anh.
“Nếu làm vậy có thể khiến anh thoải mái hơn, thì không sao cả.” – Cô nghĩ.
Chỉ cần anh không bị cơn bệnh dày vò, cô sẵn lòng làm mọi thứ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro