Đêm Tân Hôn, Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Về Thập Niên 70 Đoạt Tháo Hán

Cô Đang Làm Gì...

2024-11-17 15:14:58

"Đừng căng thẳng."

Diệp Tụng nhìn thấy rõ sự lo lắng trong lòng anh, không nhịn được khẽ cười.

Kiếp trước, mỗi khi đối diện với cô, người đàn ông này luôn rất bình tĩnh và điềm đạm.

Không ngờ một người điềm đạm như anh cũng có lúc căng thẳng thế này.

"Cha mẹ tôi rất tốt bụng và hiền lành, sẽ không bắt bẻ anh đâu. Hơn nữa, anh cao lớn mạnh mẽ, lại là người trong quân đội, đúng ý cha tôi khi chọn con rể."

Diệp Tụng vừa nói để làm dịu đi sự căng thẳng của Hoắc Cảnh Xuyên, vừa suy nghĩ về sở thích của cha mẹ mình.

Kiếp trước, bị Triệu Tú Mai và Khâu Ái Hoa làm mờ mắt, cô được hưởng sự chăm sóc của cha mẹ nhưng lại dồn hết tâm trí vào Khâu Ái Hoa. Khi cha mẹ ốm đau, cô không ở bên chăm sóc, đến khi cha mẹ qua đời, cô vẫn không thể phụng dưỡng.

Vì chuyện này mà em trai cô, Diệp Thành, có khoảng cách với cô, sau khi cha mẹ qua đời, cậu ấy càng không qua lại với cô.

Diệp Tụng chớp mắt, nghĩ về những chuyện đã qua, lòng cô không khỏi đau xót.

"Cha tôi không có sở thích gì khác ngoài uống trà. Trà dại của thôn Ma Bàn chúng ta khá ngon, nếu mẹ và Tú Nha hái được trà dại, mang ít trà của thôn Ma Bàn tặng cho cha tôi là được."

"Còn mẹ và em trai tôi, anh mua hai cân thịt, thêm một chai sữa mạch nha là đủ."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Em trai cô vẫn còn đang đi học à?"

Diệp Tụng tính toán thời gian.

Cô lớn hơn Diệp Thành sáu tuổi. Cô mười tám, Diệp Thành chắc là mười hai, giờ chắc đang học sơ trung ở thành phố Thanh Viễn.

"Mười hai tuổi, đang học sơ trung."

"Thêm một mảnh vải xanh quân đội và một cây bút máy Kim Tinh nữa nhé, vải để mẹ làm quần áo, bút cho em trai dùng."

Diệp Tụng ngạc nhiên.

Dù một mảnh vải và một cây bút máy Kim Tinh không đáng bao nhiêu tiền nhưng lúc này Hoắc Cảnh Xuyên chỉ là một cán bộ nhỏ, lương tháng chỉ hơn mười đồng, phần lớn tiền lương anh còn gửi về nhà, nói anh là người nghèo cũng không sai.

Song, tuy hoàn cảnh kinh tế khó khăn nhưng anh vẫn sẵn sàng chi tiền vì cô.

"Anh quyết định đi, tôi nghe theo anh."

Dưới ánh đèn mờ, khuôn mặt Diệp Tụng ửng hồng, trông như một cô vợ nhỏ, khiến Hoắc Cảnh Xuyên cảm thấy khát khô cả cổ.

Anh khó chịu kéo cổ áo sơ mi, đứng dậy khỏi ghế.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Thời gian không còn sớm, mọi chuyện đã nói xong, tôi về trước đây. Diệp thanh niên trí thức, cô nghỉ ngơi đi."

Thấy Hoắc Cảnh Xuyên đã đứng lên chuẩn bị ra ngoài, trong lúc vội vàng, Diệp Tụng nắm lấy tay anh.

Khi hai bàn tay chạm vào nhau, cả hai người đều đỏ mặt.

"Đồng chí Hoắc Cảnh Xuyên, anh nói xong rồi, nhưng tôi vẫn chưa nói xong."

Giọng nói của Diệp Tụng nghe rất dịu dàng.

Hoắc Cảnh Xuyên dừng bước, quay lại nhìn cô, tim đập thình thịch.

"Diệp thanh niên trí thức, còn... còn chuyện gì nữa?"

Diệp Tụng nắm lấy cánh tay của Hoắc Cảnh Xuyên, đứng dậy, đi đến sau lưng anh bất ngờ ôm lấy eo anh từ phía sau.

Dù đã là cuối thu nhưng cả hai người đều mặc quần áo mỏng, đặc biệt là Hoắc Cảnh Xuyên, tối nay anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh lá cây nhạt.

Qua lớp áo, anh cảm nhận được sự mềm mại từ ngực của người con gái, trái tim anh như đập lỡ một nhịp, cơ bắp trên người căng cứng.

"Diệp... Diệp thanh niên trí thức, cô đang làm gì thế?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đêm Tân Hôn, Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Về Thập Niên 70 Đoạt Tháo Hán

Số ký tự: 0