Đêm Tân Hôn Năm 70: Cô Vợ Nhỏ Vượng Phu Ngọt Ngào Và Duyên Dáng

Chương 16

2024-11-30 12:20:07

Bà ngoại làm sủi cảo thường chỉ có một mùi vị, còn nhân của dì lại hòa quyện nhiều hương vị khác nhau. Càng ăn càng thấy thèm.

Cậu len lén nhìn dì, thấy dì đang lăn bột. Cậu nhịn không được, lại muốn nếm thêm một miếng nhân nữa. Nhưng khi đũa vừa đưa đến miệng, dì bất chợt quay lại.

Quá hoảng hốt, cậu làm rơi nhân xuống đất.

Dư Liễu Liễu đã thấy cậu ăn vụng ngay từ miếng đầu tiên, bây giờ lại nhìn thấy vẻ luống cuống của cậu, không nhịn được mà cảm thấy buồn cười.

Cô nhặt đôi đũa lên, rửa sạch, gắp thêm một miếng nhân rồi đưa cho cậu:

"Thụy Bảo, thử đi, xem dì làm có ngon không."

Thụy Bảo sững người, mắt đỏ hoe.

Đột nhiên, cậu cảm thấy người dì có vết bớt trên mặt này thật dịu dàng, thật đẹp.

Dư Liễu Liễu chờ cậu ăn, vừa lăn bột vừa cười nói:

"Lúc nhỏ dì cũng hay ăn vụng nhân. Mỗi lần bị mẹ bắt được, mẹ đều bảo ăn vụng nhân thì lúc kết hôn sẽ gặp gió to. Nhưng cháu xem, dì kết hôn rồi mà có gặp gió to đâu!"

Tiểu Thụy Bảo bật cười thật lòng.

Cậu thông minh, chỉ cần dì hướng dẫn hai lần là đã gói sủi cảo rất khéo.

Dư Liễu Liễu thầm nghĩ. Theo lý mà nói, những người bị câm thường sẽ bị điếc tai, nhưng rõ ràng Thụy Bảo không gặp vấn đề gì về thính giác.

Có lẽ, cậu từng trải qua một cú sốc nào đó nên mới mất tiếng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nếu dị năng chữa lành của cô không bị hạn chế bởi thân thể yếu ớt này, chắc chắn bây giờ cô đã có thể giúp cậu nói lại.

Kết quả kiểm tra của thầy thuốc Thạch chắc là đúng.

Cơ thể yếu, khí lạnh tích tụ hẳn là do nguyên chủ trước đây từng rơi xuống nước nên để lại bệnh.

Nhưng cho dù thuốc của thầy Thạch có hiệu quả đi nữa, cô cũng không muốn dùng.

Dư Liễu Liễu chẳng sợ gì cả, chỉ sợ uống thuốc bắc.

Trong không gian của Dư Liễu Liễu có cả thuốc tây và thuốc bắc, theo hướng dẫn sử dụng thì có vài loại khá phù hợp với bệnh tình.

Dù loại nào cũng được, trước mắt thử hai phương pháp điều trị xem hiệu quả ra sao. Khi cơ thể khỏe hơn, khả năng dị năng chữa lành của cô có thể phục hồi.

Đến lúc hoàng hôn, mẹ chồng và Chu Mộ An cùng nhau trở về.

Mâm sủi cảo tròn trịa được dọn lên bàn, Dư Liễu Liễu lấy một bát đầu tiên đưa cho bố chồng.

Mẹ chồng cầm đũa, nhưng chưa ăn được một miếng đã nghẹn ngào rơi nước mắt.

Chu Mộ An nhíu mày, hỏi:

"Mẹ, sao mẹ lại khóc?"

Mẹ chồng lau nước mắt, giọng nghẹn ngào:

"Mẹ nhớ hồi nhà mình chưa bị điều đi vùng kinh tế mới, đừng nói sủi cảo nhân chay, nhân thịt muốn ăn lúc nào thì ăn lúc ấy. Đâu có giống bây giờ, ăn một bữa sủi cảo thôi mà cứ như đang ăn Tết vậy."

Chu Mộ An: "..."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lại suy nghĩ xa xôi nữa rồi!

Anh càng lúc càng thấy Dư Liễu Liễu không giống với những gì lời đồn thổi.

Dư Liễu Liễu nhẹ nhàng an ủi:

"Mẹ, rồi ngày tháng tốt đẹp của nhà mình sẽ đến thôi. Sau này muốn ăn lúc nào thì ăn lúc ấy."

Cô biết trí thức sẽ được trọng dụng trở lại, chỉ cần qua hết năm nay, cuộc sống sẽ ngày càng khấm khá hơn.

Mẹ chồng có chút mơ hồ về tương lai. Bà cắn một miếng sủi cảo, ngay lập tức nhận ra món này ngon hơn sủi cảo bà tự làm rất nhiều lần. Bà ngạc nhiên hỏi:

"Liễu Liễu, con làm nhân kiểu gì mà ngon vậy?"

Dư Liễu Liễu đã chuẩn bị sẵn câu trả lời, chỉ vào bình gia vị mười ba hương trên bàn và nói:

"Đây là do chị dâu cả bên nhà mẹ đẻ con mang về từ thành phố. Chị thương con nhất, nên lúc con cưới chị đã để sẵn trong tủ cho con."

Mẹ chồng chưa bao giờ mở hòm gỗ ra xem nên cũng không nghi ngờ. Vả lại, nhà mẹ đẻ Dư Liễu Liễu nổi tiếng cưng chiều cô, có cho cô chút đồ tốt cũng chẳng phải chuyện lạ.

Bà chỉ cảm thán:

"Trong thành phố phát triển nhanh thật, nhớ hồi đó nhà mình ở đó còn chẳng có mấy thứ này."

Chu Mộ An thêm vào:

"Mẹ, nhà mình đã bảy năm rồi chưa lên thành phố."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đêm Tân Hôn Năm 70: Cô Vợ Nhỏ Vượng Phu Ngọt Ngào Và Duyên Dáng

Số ký tự: 0