Đêm Tân Hôn Năm 70: Cô Vợ Nhỏ Vượng Phu Ngọt Ngào Và Duyên Dáng
Chương 19
2024-11-30 12:20:07
“Chu Mộ An, anh chẳng hiểu gì cả!”
Chu Mộ An nghiêng người, vô tình va vào bụng Dư Liễu Liễu.
Dư Liễu Liễu kêu lên một tiếng: “Anh làm gì vậy, lớn như vậy mà vẫn thế.”
Chu Mộ An: "Tôi không nhìn thấy."
Dư Liễu Liễu xoa xoa bụng, nói: "Thôi, anh thử đi sang bên kia xem có động tĩnh gì không."
Lều tranh không cách âm, tiếng nói của họ vang đến tai cha mẹ Chu khiến câu chuyện nghe qua đã bị hiểu theo một hướng khác.
Mẹ Chu hạ giọng: "May mà Thụy Bảo ngủ rồi. Hai đứa này cũng chẳng biết kiềm chế chút nào. Hồi trước tôi còn sợ Liễu Liễu không bỏ được cậu thanh niên trí thức kia, chê bai nhà mình. Cũng lo Mộ An không chấp nhận được con bé. Ai ngờ mọi chuyện lại thuận lợi thế này."
"Nam nữ trẻ tuổi, như củi khô gặp lửa, nằm chung một cái giường thì chẳng có gì khó hiểu." Cha Chu, dựa vào kinh nghiệm sống, bình thản nói. "Tôi thấy con bé Liễu Liễu cũng không phải kiểu người nhỏ nhen hay hay để bụng những chuyện vụn vặt. Lời đồn đúng là sai hết."
Mẹ Chu gật đầu đồng tình: "Cũng đúng. Như vậy thì chúng ta cũng bớt lo phần nào. Có điều… bọn chúng cũng hơi thẳng thắn quá đấy chứ..."
Cha Chu vỗ nhẹ tay mẹ Chu, trấn an: "Người trẻ tuổi ấy mà, ai cũng thế thôi. Mấy năm nay em đã chịu khổ nhiều rồi, phải sống với một ông chồng phế nhân như anh."
"Chúng ta quen nhau chưa được bao lâu mà đã hiểu nhau, tình cảm cũng đâu chỉ dừng ở mấy chuyện này." Mẹ Chu dịu dàng an ủi ông.
Vợ chồng trẻ là bạn đời, đến già vẫn ở bên nhau làm bạn.
Trải qua bao năm chung sống, tình yêu giữa họ đã hóa thành tình thân.
Cha Chu ôm mẹ Chu vào lòng, trầm ngâm: "Con bé Liễu Liễu đúng là có phúc. Từ khi nó về đây, nhà mình như có thêm sinh khí."
"Đúng vậy. Trước đây em chưa từng nghĩ sống ở nông thôn lại còn có cơ hội dạy học lần nữa. Thật ra em cũng sắp quên cả cách giảng bài rồi." Mẹ Chu khẽ lo lắng. "Hay là giờ em chuẩn bị lại một chút?"
Cha Chu giữ bà nằm im trong vòng tay mình, khẽ cười: "Thả lỏng chút đi. Không khó như em nghĩ đâu."
Mẹ Chu nghe vậy mới yên lòng, không động đậy nữa.
Trong khi đó, tiếng của Dư Liễu Liễu và Chu Mộ An vẫn thi thoảng vọng qua, hai người vẫn còn đang cố bắt con chuột.
Vậy mà bắt nãy giờ, ngay cả một sợi lông chuột cũng chưa thấy đâu.
Dư Liễu Liễu nghi ngờ nhìn Chu Mộ An: "Anh có phải đang lừa tôi không đấy?"
Chu Mộ An đáp: "Tôi không nhìn thấy, thì lừa cô kiểu gì?"
Dư Liễu Liễu không chịu: "Không nhìn thấy thì cũng chẳng cản anh nói dối được!"
Chu Mộ An trêu chọc: "Nói thật nhé, có phải cô sợ không?"
Dư Liễu Liễu đạp một cái vào chân anh: "Ngủ đi."
Sợ cái nỗi gì chứ, cô chỉ tiếc là không bắt được con chuột thôi. Nếu bắt được, nhất định phải cho nó "thưởng thức" một trong "Mười khổ hình tàn khốc của Mãn Thanh".
Chu Mộ An lại nghĩ cô ngại không dám thừa nhận là mình sợ, bèn bật cười.
Dư Liễu Liễu lườm anh một cái, dù biết anh không nhìn thấy: "Cười cái gì mà cười? Không được cười nữa!"
Chu Mộ An bỗng thấy lòng nhẹ nhõm hơn.
Những ngày tháng u ám, buồn khổ của anh như được Dư Liễu Liễu, ánh nắng rực rỡ, chiếu sáng. Cô làm cuộc sống vốn tăm tối và tẻ nhạt của anh bỗng có chút thú vị.
Anh khẽ nói: "Ngủ sớm đi."
Dư Liễu Liễu bĩu môi: "Đúng là đồ phiền phức." Rồi không buồn đáp lại.
Cô xoay người, chuẩn bị ngủ tiếp. Nhưng ngay lúc đó, ý thức cô vừa chạm vào không gian thì bất chợt cảm nhận được một luồng linh khí cực lớn đang dao động mạnh.
Không hy vọng nhiều rằng năng lực không gian của mình sẽ đột phá, Dư Liễu Liễu bất ngờ nhận ra trong không gian xuất hiện một dòng suối trong vắt, với tốc độ tuôn trào có thể thấy rõ bằng mắt thường.
Dòng suối này liên kết chặt chẽ với không gian trữ vật nhưng không hề gây ảnh hưởng lẫn nhau.
Cô suýt chút nữa nhảy cẫng lên vì vui sướng. Dòng suối này chắc chắn chính là loại linh tuyền huyền thoại, được đồn đại có đủ loại công dụng thần kỳ.
Chu Mộ An nghiêng người, vô tình va vào bụng Dư Liễu Liễu.
Dư Liễu Liễu kêu lên một tiếng: “Anh làm gì vậy, lớn như vậy mà vẫn thế.”
Chu Mộ An: "Tôi không nhìn thấy."
Dư Liễu Liễu xoa xoa bụng, nói: "Thôi, anh thử đi sang bên kia xem có động tĩnh gì không."
Lều tranh không cách âm, tiếng nói của họ vang đến tai cha mẹ Chu khiến câu chuyện nghe qua đã bị hiểu theo một hướng khác.
Mẹ Chu hạ giọng: "May mà Thụy Bảo ngủ rồi. Hai đứa này cũng chẳng biết kiềm chế chút nào. Hồi trước tôi còn sợ Liễu Liễu không bỏ được cậu thanh niên trí thức kia, chê bai nhà mình. Cũng lo Mộ An không chấp nhận được con bé. Ai ngờ mọi chuyện lại thuận lợi thế này."
"Nam nữ trẻ tuổi, như củi khô gặp lửa, nằm chung một cái giường thì chẳng có gì khó hiểu." Cha Chu, dựa vào kinh nghiệm sống, bình thản nói. "Tôi thấy con bé Liễu Liễu cũng không phải kiểu người nhỏ nhen hay hay để bụng những chuyện vụn vặt. Lời đồn đúng là sai hết."
Mẹ Chu gật đầu đồng tình: "Cũng đúng. Như vậy thì chúng ta cũng bớt lo phần nào. Có điều… bọn chúng cũng hơi thẳng thắn quá đấy chứ..."
Cha Chu vỗ nhẹ tay mẹ Chu, trấn an: "Người trẻ tuổi ấy mà, ai cũng thế thôi. Mấy năm nay em đã chịu khổ nhiều rồi, phải sống với một ông chồng phế nhân như anh."
"Chúng ta quen nhau chưa được bao lâu mà đã hiểu nhau, tình cảm cũng đâu chỉ dừng ở mấy chuyện này." Mẹ Chu dịu dàng an ủi ông.
Vợ chồng trẻ là bạn đời, đến già vẫn ở bên nhau làm bạn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trải qua bao năm chung sống, tình yêu giữa họ đã hóa thành tình thân.
Cha Chu ôm mẹ Chu vào lòng, trầm ngâm: "Con bé Liễu Liễu đúng là có phúc. Từ khi nó về đây, nhà mình như có thêm sinh khí."
"Đúng vậy. Trước đây em chưa từng nghĩ sống ở nông thôn lại còn có cơ hội dạy học lần nữa. Thật ra em cũng sắp quên cả cách giảng bài rồi." Mẹ Chu khẽ lo lắng. "Hay là giờ em chuẩn bị lại một chút?"
Cha Chu giữ bà nằm im trong vòng tay mình, khẽ cười: "Thả lỏng chút đi. Không khó như em nghĩ đâu."
Mẹ Chu nghe vậy mới yên lòng, không động đậy nữa.
Trong khi đó, tiếng của Dư Liễu Liễu và Chu Mộ An vẫn thi thoảng vọng qua, hai người vẫn còn đang cố bắt con chuột.
Vậy mà bắt nãy giờ, ngay cả một sợi lông chuột cũng chưa thấy đâu.
Dư Liễu Liễu nghi ngờ nhìn Chu Mộ An: "Anh có phải đang lừa tôi không đấy?"
Chu Mộ An đáp: "Tôi không nhìn thấy, thì lừa cô kiểu gì?"
Dư Liễu Liễu không chịu: "Không nhìn thấy thì cũng chẳng cản anh nói dối được!"
Chu Mộ An trêu chọc: "Nói thật nhé, có phải cô sợ không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dư Liễu Liễu đạp một cái vào chân anh: "Ngủ đi."
Sợ cái nỗi gì chứ, cô chỉ tiếc là không bắt được con chuột thôi. Nếu bắt được, nhất định phải cho nó "thưởng thức" một trong "Mười khổ hình tàn khốc của Mãn Thanh".
Chu Mộ An lại nghĩ cô ngại không dám thừa nhận là mình sợ, bèn bật cười.
Dư Liễu Liễu lườm anh một cái, dù biết anh không nhìn thấy: "Cười cái gì mà cười? Không được cười nữa!"
Chu Mộ An bỗng thấy lòng nhẹ nhõm hơn.
Những ngày tháng u ám, buồn khổ của anh như được Dư Liễu Liễu, ánh nắng rực rỡ, chiếu sáng. Cô làm cuộc sống vốn tăm tối và tẻ nhạt của anh bỗng có chút thú vị.
Anh khẽ nói: "Ngủ sớm đi."
Dư Liễu Liễu bĩu môi: "Đúng là đồ phiền phức." Rồi không buồn đáp lại.
Cô xoay người, chuẩn bị ngủ tiếp. Nhưng ngay lúc đó, ý thức cô vừa chạm vào không gian thì bất chợt cảm nhận được một luồng linh khí cực lớn đang dao động mạnh.
Không hy vọng nhiều rằng năng lực không gian của mình sẽ đột phá, Dư Liễu Liễu bất ngờ nhận ra trong không gian xuất hiện một dòng suối trong vắt, với tốc độ tuôn trào có thể thấy rõ bằng mắt thường.
Dòng suối này liên kết chặt chẽ với không gian trữ vật nhưng không hề gây ảnh hưởng lẫn nhau.
Cô suýt chút nữa nhảy cẫng lên vì vui sướng. Dòng suối này chắc chắn chính là loại linh tuyền huyền thoại, được đồn đại có đủ loại công dụng thần kỳ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro