Đêm Tân Hôn Năm 70: Cô Vợ Nhỏ Vượng Phu Ngọt Ngào Và Duyên Dáng
Chương 5
2024-11-30 12:20:07
Lời cô vừa dứt, đám đông bắt đầu xì xào bàn tán. Bà Bao Nha cũng đứng đơ ra, không biết đáp lại thế nào.
Thạch đại phu là người từng được mời đến thủ đô để chữa trị cho các lãnh đạo lớn, y thuật của ông là điều không ai có thể nghi ngờ, nhân phẩm lại càng không có chỗ chê trách.
Bị động chạm, Thạch đại phu nhíu mày, nghiêm giọng nói với bà Bao Nha:
“Phá hoại danh tiếng người khác cũng chẳng khác nào hại tính mạng họ. Ăn một cái tát là còn nhẹ đấy. Về nhà tắm rửa sạch sẽ đi, tiện thể dành thời gian đi khám phụ khoa nữa.”
“Phụ… phụ khoa?”
Mặt bà Bao Nha lúc đỏ, lúc trắng, hận không thể tìm cái lỗ nào để chui xuống. Nhưng vẫn không chịu cam lòng, bà ta lắp bắp hỏi:
“Nhưng… nhưng mà máu chảy nhiều như thế, chẳng phải là sảy thai sao?”
Thạch đại phu vuốt râu, trợn mắt nhìn bà ta:
“Đó là kỳ kinh nguyệt! Chỉ có vậy thôi. Đúng là phí công làm phụ nữ bao nhiêu năm!”
Nghe vậy, cả đám đông có chút thất vọng. Hóa ra cô Dư không mang thai. Nhưng ngay sau đó, nhớ lại lời Thạch đại phu nói về “cơ thể yếu, khó thụ thai,” bọn họ lại cười thầm, trong lòng đầy vẻ hả hê.
“Nhà họ Chu cưới về một con gà mái không đẻ trứng. Thế này thì tốt đẹp gì được!” – ai đó thì thào.
Chu mẫu vừa mừng lại vừa lo. May mà Thạch đại phu chỉ bảo khó thụ thai, chứ không phải không thể mang thai. Bà cũng tự an ủi mình bằng hy vọng mong manh đó.
Chu Mộ An ngồi im, quay đầu về hướng của Dư Liễu Liễu. Trong lòng anh cảm thấy cô gái này chẳng hề giống với những lời đồn đại mà mọi người rêu rao chút nào.
Thạch đại phu viết lại một toa thuốc rồi rời đi. Chu mẫu coi nó như báu vật, cất kỹ vào túi áo.
Những người đến hóng chuyện thấy chẳng còn gì để xem, đành lục tục kéo nhau ra về.
Nhưng trước khi họ đi, Dư Liễu Liễu đứng ra chặn họ lại. Giọng cô chắc nịch:
“Xin lỗi!”
“Xin lỗi gì cơ?”
Cả đám quay qua nhìn nhau, rõ ràng không ai hiểu từ “xin lỗi” mà cô nói có nghĩa là gì.
Dư Liễu Liễu hừ lạnh, nói từng chữ:
“Các người đã bôi nhọ tôi thế nào, thì bây giờ xin lỗi tôi y như thế!”
Bà Bao Nha quay sang nhìn Chu mẫu, tìm sự trợ giúp:
“Văn Huệ, cô xem con dâu nhà cô kìa. Chuyện đã qua rồi mà còn không chịu buông, bắt bọn tôi phải xin lỗi?”
Chu mẫu khó xử, nhưng nghĩ đến những uất ức mà Dư Liễu Liễu phải chịu, bà cố gắng hòa giải:
“Liễu Liễu quả thật bị mọi người làm oan. Xin lỗi một câu cũng chẳng mất mát gì, mọi người cứ nói đi.”
Bà Bao Nha và những người khác mặt mày hầm hầm, rõ ràng không cam tâm, nhưng cũng không muốn đôi co thêm. Họ hậm hực quay lưng đi thẳng, bỏ ra ngoài mà không ngoảnh lại.
Không ngờ Dư Liễu Liễu chẳng nhượng bộ chút nào, cô cầm cây chổi lên, giống như sát thần đứng chắn ngay cửa, ai bước lại gần liền bị cô đập không thương tiếc.
Đám người hết cách, dù miễn cưỡng không tình nguyện, cuối cùng cũng phải cúi đầu nhận sai.
Thấy vậy, Dư Liễu Liễu mới chịu buông tha.
Cuối cùng, mọi thứ cũng yên tĩnh trở lại.
Chu mẫu thở phào nhẹ nhõm, không nói không rằng, lặng lẽ đun một nồi nước ấm cho Dư Liễu Liễu, rồi dọn dẹp tấm đệm giường đã bị cô làm bẩn, thay bằng một tấm đệm cũ sạch sẽ hơn.
Dư Liễu Liễu dù sao cũng đã sống trong mạt thế nhiều năm, qua đủ mọi hoàn cảnh khắc nghiệt nên khả năng thích nghi của cô cực kỳ cao. Không có gì là cô không thể xoay xở.
Tìm được bộ quần áo sạch từ trong của hồi môn của nguyên chủ, cô đi tắm rửa qua. Nhưng khi chuẩn bị thay đồ, cô mới phát hiện Chu Mộ An vẫn đang ngồi trong phòng.
Cô cau mày, tiện miệng hỏi:
“Sao anh vẫn còn ở đây?”
Chu Mộ An ngạc nhiên:
“Sao tôi lại không được ở đây?”
Dư Liễu Liễu nhíu mày, hỏi thẳng:
“Đừng nói là anh định ngủ ở đây đêm nay nhé?”
Chu Mộ An vốn định ra phòng chứa đồ để chắp vá ngủ tạm. Nhưng sau khi chứng kiến cách cô đối đáp đám người kia, anh đột nhiên đổi ý. Anh bình thản đáp:
Thạch đại phu là người từng được mời đến thủ đô để chữa trị cho các lãnh đạo lớn, y thuật của ông là điều không ai có thể nghi ngờ, nhân phẩm lại càng không có chỗ chê trách.
Bị động chạm, Thạch đại phu nhíu mày, nghiêm giọng nói với bà Bao Nha:
“Phá hoại danh tiếng người khác cũng chẳng khác nào hại tính mạng họ. Ăn một cái tát là còn nhẹ đấy. Về nhà tắm rửa sạch sẽ đi, tiện thể dành thời gian đi khám phụ khoa nữa.”
“Phụ… phụ khoa?”
Mặt bà Bao Nha lúc đỏ, lúc trắng, hận không thể tìm cái lỗ nào để chui xuống. Nhưng vẫn không chịu cam lòng, bà ta lắp bắp hỏi:
“Nhưng… nhưng mà máu chảy nhiều như thế, chẳng phải là sảy thai sao?”
Thạch đại phu vuốt râu, trợn mắt nhìn bà ta:
“Đó là kỳ kinh nguyệt! Chỉ có vậy thôi. Đúng là phí công làm phụ nữ bao nhiêu năm!”
Nghe vậy, cả đám đông có chút thất vọng. Hóa ra cô Dư không mang thai. Nhưng ngay sau đó, nhớ lại lời Thạch đại phu nói về “cơ thể yếu, khó thụ thai,” bọn họ lại cười thầm, trong lòng đầy vẻ hả hê.
“Nhà họ Chu cưới về một con gà mái không đẻ trứng. Thế này thì tốt đẹp gì được!” – ai đó thì thào.
Chu mẫu vừa mừng lại vừa lo. May mà Thạch đại phu chỉ bảo khó thụ thai, chứ không phải không thể mang thai. Bà cũng tự an ủi mình bằng hy vọng mong manh đó.
Chu Mộ An ngồi im, quay đầu về hướng của Dư Liễu Liễu. Trong lòng anh cảm thấy cô gái này chẳng hề giống với những lời đồn đại mà mọi người rêu rao chút nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thạch đại phu viết lại một toa thuốc rồi rời đi. Chu mẫu coi nó như báu vật, cất kỹ vào túi áo.
Những người đến hóng chuyện thấy chẳng còn gì để xem, đành lục tục kéo nhau ra về.
Nhưng trước khi họ đi, Dư Liễu Liễu đứng ra chặn họ lại. Giọng cô chắc nịch:
“Xin lỗi!”
“Xin lỗi gì cơ?”
Cả đám quay qua nhìn nhau, rõ ràng không ai hiểu từ “xin lỗi” mà cô nói có nghĩa là gì.
Dư Liễu Liễu hừ lạnh, nói từng chữ:
“Các người đã bôi nhọ tôi thế nào, thì bây giờ xin lỗi tôi y như thế!”
Bà Bao Nha quay sang nhìn Chu mẫu, tìm sự trợ giúp:
“Văn Huệ, cô xem con dâu nhà cô kìa. Chuyện đã qua rồi mà còn không chịu buông, bắt bọn tôi phải xin lỗi?”
Chu mẫu khó xử, nhưng nghĩ đến những uất ức mà Dư Liễu Liễu phải chịu, bà cố gắng hòa giải:
“Liễu Liễu quả thật bị mọi người làm oan. Xin lỗi một câu cũng chẳng mất mát gì, mọi người cứ nói đi.”
Bà Bao Nha và những người khác mặt mày hầm hầm, rõ ràng không cam tâm, nhưng cũng không muốn đôi co thêm. Họ hậm hực quay lưng đi thẳng, bỏ ra ngoài mà không ngoảnh lại.
Không ngờ Dư Liễu Liễu chẳng nhượng bộ chút nào, cô cầm cây chổi lên, giống như sát thần đứng chắn ngay cửa, ai bước lại gần liền bị cô đập không thương tiếc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đám người hết cách, dù miễn cưỡng không tình nguyện, cuối cùng cũng phải cúi đầu nhận sai.
Thấy vậy, Dư Liễu Liễu mới chịu buông tha.
Cuối cùng, mọi thứ cũng yên tĩnh trở lại.
Chu mẫu thở phào nhẹ nhõm, không nói không rằng, lặng lẽ đun một nồi nước ấm cho Dư Liễu Liễu, rồi dọn dẹp tấm đệm giường đã bị cô làm bẩn, thay bằng một tấm đệm cũ sạch sẽ hơn.
Dư Liễu Liễu dù sao cũng đã sống trong mạt thế nhiều năm, qua đủ mọi hoàn cảnh khắc nghiệt nên khả năng thích nghi của cô cực kỳ cao. Không có gì là cô không thể xoay xở.
Tìm được bộ quần áo sạch từ trong của hồi môn của nguyên chủ, cô đi tắm rửa qua. Nhưng khi chuẩn bị thay đồ, cô mới phát hiện Chu Mộ An vẫn đang ngồi trong phòng.
Cô cau mày, tiện miệng hỏi:
“Sao anh vẫn còn ở đây?”
Chu Mộ An ngạc nhiên:
“Sao tôi lại không được ở đây?”
Dư Liễu Liễu nhíu mày, hỏi thẳng:
“Đừng nói là anh định ngủ ở đây đêm nay nhé?”
Chu Mộ An vốn định ra phòng chứa đồ để chắp vá ngủ tạm. Nhưng sau khi chứng kiến cách cô đối đáp đám người kia, anh đột nhiên đổi ý. Anh bình thản đáp:
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro