Phan Hữu Vinh
2024-11-29 15:39:30
Quán cafe nhỏ nằm khuất sau con phố tấp nập, với ánh đèn vàng ấm áp chiếu qua những tấm rèm cửa sổ, tạo nên một không gian yên tĩnh và thoải mái. Tiếng lách cách nhẹ nhàng của những chiếc ly thủy tinh va chạm, hòa cùng mùi hương cà phê thơm ngát, mang đến cảm giác dễ chịu đến lạ.
Châu Anh và Thanh Hương chọn một bàn gần góc khuất, nơi mà cả hai có thể thoải mái trò chuyện mà không sợ bị làm phiền. Thanh Hương, với phong thái tự tin và mạnh mẽ, ngồi dựa lưng vào ghế, tay cầm tách cà phê nóng, đôi mắt sắc sảo nhìn chăm chú vào Châu Anh.
“Này Châu Anh, có sao không vậy, công việc không ổn hay là điều tra ra được manh mối gì không vừa ý cậu à?” Thanh Hương mở lời, giọng điệu vừa quan tâm vừa trêu chọc.
Châu Anh thở dài, khẽ khuấy ly trà của mình, ánh mắt hơi xa xăm. “Cũng ổn thôi, nhưng có vài chuyện mình vẫn không thể hiểu được.”
“Lại là chuyện của Cao Gia Nguyên gì đó hả?” Thanh Hương đặt tách cà phê xuống, dựa người về phía trước, ánh mắt tò mò.
Châu Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu “Thanh Hương, mình vẫn cảm thấy bệnh viện này có điều gì đó không bình thường.”
Thanh Hương nhíu mày, nghiêng người về phía trước, tập trung vào từng lời của Châu Anh. “Cậu nói rõ hơn đi.”
“Chuyện là...Có những lúc mình đi qua hành lang, mình nghe thấy những tiếng thì thầm từ các bệnh nhân. Họ nói về những điều mà mình không thể hiểu hết được, nhưng luôn có một cảm giác rằng họ đang che giấu điều gì đó. Nhiều lúc mình còn thấy họ nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ, như thể mình đang làm điều gì sai trái.”
"Mình biết là những bệnh nhân tâm thần thường có những hành vi và lời nói không dễ hiểu, điều đó không có gì lạ. Nhưng còn những lời trưởng khoa Minh nói với y tá Lưu Tuyến có ý nghĩa gì?”
Thanh Hương gật đầu, hiểu được sự lo lắng của Châu Anh “Là chuyện hôm trước cậu kể mình nghe đấy à? Phải có điều gì đó không tốt đẹp của Gia Nguyên vào bốn năm trước thì họ mới không muốn người khác biết đến.”
Châu Anh ngừng lại một chút, như thể đang cân nhắc nên nói tiếp hay không. “Hôm trước, mình đã nhìn thấy một căn phòng trên tầng ba của dãy bệnh nhân. Căn phòng đó bị khóa tới ba ổ khóa. Và có vẻ như không ai muốn mình biết đến sự tồn tại của nó. Khi mình hỏi trưởng khoa về căn phòng đó, ông ấy chỉ cười mỉm và lảng tránh, nói rằng đó chỉ là một căn phòng không sử dụng.”
“Ba ổ khóa?” Thanh Hương hơi giật mình.
“Này, nó kỳ lạ thật đấy. Bình thường, một căn phòng không sử dụng thì cần gì phải khóa kín đến vậy?”
“Mình cũng nghĩ thế. Cảm giác như mọi thứ ở bệnh viện này đều bao phủ bởi một lớp màn bí ẩn mà mình không thể nào vén lên được,” Châu Anh nói, giọng trầm xuống.
“Những bệnh nhân cũng thế. Có những lúc họ như đang cố gắng nói với mình điều gì đó, nhưng rồi lại im bặt khi thấy có ai đó đến gần.”
Thanh Hương ngồi im lặng một lúc, rồi đặt câu hỏi: “Cậu có nghĩ rằng tất cả những điều này có liên quan đến Gia Nguyên không?”
Châu Anh nhíu mày gật đầu nhẹ “Mình không chắc chắn, nhưng có thể. Gia Nguyên là một bệnh nhân đặc biệt, và có vẻ như mọi người ở đây đều có một sự dè chừng nhất định đối với anh ấy.”
“Châu Anh, cậu có nghĩ đến những điều mình nói tối hôm nọ không?” Thanh Hương hỏi, ánh mắt nghiêm túc.
"Hả? Cậu nghĩ là Gia Nguyên có liên quan đến vụ án mạng hay gì đó à?”
“Thật ra cũng không phải là không thể, nhưng mà...chưa thể nói rõ điều gì được, mình chỉ hơi kì lạ thôi, mình hiểu tại sao cậu có suy nghĩ đó.”
“Đúng là bầu không khí ở bệnh viện không được thoải mái, thậm chí đôi khi còn có cảm giác u ám. Nhưng mình phải nhấn mạnh một điều, không phải mọi thứ đều như vẻ bề ngoài. Khi tiếp xúc với những bệnh nhân tâm thần, mọi suy nghĩ và hành vi của họ đều phức tạp và khó lường.” Châu Anh nói với thái độ nghiêm túc.
Thanh Hương lắng nghe, cô biết rằng Châu Anh không phải là người dễ dàng bị tác động. Cô bạn của mình luôn có khả năng phân tích sâu sắc, nhìn thấu bản chất vấn đề qua những lớp vỏ bọc bên ngoài "Nhưng theo cậu có lý do nào đơn giản hơn để giải thích không?”
“Cậu có nhớ lần mình kể với cậu về khái niệm ‘ảo giác tập thể’ không? Trong môi trường bệnh viện tâm thần, đôi khi những cảm xúc và suy nghĩ tiêu cực có thể lan truyền từ người này sang người khác, tạo ra một không khí căng thẳng chung. Những tiếng thì thầm, những ánh mắt sợ hãi mà mình nghe thấy, có thể chỉ là sản phẩm của trạng thái tâm lý bị tác động. Và trong trường hợp này, điều đó có thể không chỉ là bệnh nhân, mà cả nhân viên y tế cũng bị ảnh hưởng.”
Thanh Hương gật đầu, nhưng vẫn còn chút ngờ vực. “Nhưng cậu cũng không phủ nhận rằng có gì đó rất lạ lùng ở đây mà”
Châu Anh đặt tách trà xuống, ánh mắt nghiêm nghị hơn. “Đúng là có những điều mình chưa hiểu rõ. Nhưng, thay vì vội vàng suy luận về một vụ án mạng hay tội ác nào đó, mình cần phải tiếp cận vấn đề một cách logic, không thể để những cảm giác bất an, hay những giả thuyết chưa được kiểm chứng dẫn dắt suy nghĩ.”
Cô dừng lại, suy nghĩ một chút rồi tiếp tục. “Trong bất kỳ tình huống nào, điều quan trọng nhất là giữ một cái đầu lạnh, không để cảm xúc chi phối, nhưng cậu cứ yên tâm, Đinh Châu Anh này đã có nghi ngờ thì sẽ có cách tìm ra sự thật.”
Thanh Hương nhìn Châu Anh với ánh mắt thán phục. “Cậu lúc nào cũng vậy, luôn giữ được sự tỉnh táo và bản lĩnh, bất kể tình huống khó khăn đến đâu.”
“Tâm lý không vững thì điều trị cho ai chứ, cậu quên bạn cậu là ai à” Châu Anh cười trêu chọc.
Thanh Hương im lặng một lúc, như đang tiêu hóa những gì Châu Anh vừa nói. Cuối cùng, cô khẽ gật đầu, ánh mắt hiện lên sự hiểu biết và đồng tình.
“Được rồi được rồi, cậu thật sự biết thao túng quan điểm của người khác đó, đưa ra những nghi ngờ để mình phải vắt óc nghĩ ra cả một kịch bản dài, rồi lại kết thúc bằng bản năng nghề nghiệp, nói chuyện với cậu, vô cùng hại não” Thanh Hương giả vờ ôm lấy đầu mình tỏ vẻ đau đầu trong khi đang cười khúc khích.
“Vũ Thanh Hương, cậu nên làm diễn viên thì đúng hơn, cụ thể là diễn viên hài” Châu Anh nhếch mép cười cố ý chọc ghẹo.
“Mình mà nổi tiếng thì cậu còn lâu mới gặp được mình ở đây”
Thanh Hương dừng lại khi nhìn thấy vết bỏng trên tay trái của Châu Anh, Thanh Hương nheo mắt, nghiêng đầu lại gần để nhìn kĩ hơn “Này, tay bị gì đấy?”
Châu Anh giật mình, cô không nghĩ rằng vết thương nhỏ này lại bị phát hiện. Cô nhanh chóng rụt tay lại, khẽ mỉm cười trấn an bạn. “Không sao, chỉ là tai nạn nhỏ thôi. Mình bất cẩn trong lúc làm việc.”
Nhưng Thanh Hương không dễ bị đánh lừa. “Tai nạn nhỏ? Với một người cẩn thận như cậu? Đừng đùa với mình nữa. Cậu quên là mình cũng làm trong ngành y à? Mình biết rõ những vết thương này có thể là do đâu đấy.”
Châu Anh thở dài, biết rằng không thể che giấu mãi. Cô đặt tách trà xuống bàn, nhìn thẳng vào mắt Thanh Hương rồi kể lại câu chuyện. “Thật ra, là chuyện liên quan đến… Cao Gia Nguyên. Mình đã cố gắng thuyết phục anh ấy tham gia vào buổi điều trị chính thức đầu tiên. Nhưng anh ấy... cậu cũng biết mà, không dễ dàng để một người như anh ấy chấp nhận điều trị. Anh ấy tỏ ra rất xa lánh, lạnh nhạt và không muốn ai đến gần.”
“Anh ta làm cậu bị thương à? Đúng là khó tiếp cận thật đấy” Thanh Hương nói to với vẻ mặt không mấy vui vẻ.
“Anh ấy... rất lạnh nhạt và xa cách. Mình đã cố gắng để tiếp cận, nhưng anh ấy không muốn hợp tác. Mình không trách anh ấy, chỉ là có vẻ như anh ấy rất sợ hãi việc điều trị, sợ rằng mình sẽ ép anh ấy cởi bỏ lớp phòng vệ mà anh ấy đã xây dựng trong suốt những năm qua.”
“Thật khó khăn khi làm việc với những người như vậy,” Thanh Hương thở dài, hiểu rõ cảm giác của Châu Anh. “Mình cũng từng gặp những bệnh nhân không muốn hợp tác. Nhưng phải tiếp túc thôi.”
“Này, nếu anh ta cố ý làm cậu bị thương thì nên cẩn thận đó, với một người bí ẩn như vậy, không biết trước được điều gì đâu.”
“Không phải, cậu nghe mình nói hết đã. Lúc mình bước vào phòng, anh ấy đã chẳng buồn nhìn mình, chỉ ngồi đó, không nói gì cả. Mình nghĩ rằng có thể làm anh ấy cảm thấy thoải mái hơn nếu giải thích về liệu trình điều trị, nhưng mọi thứ không như ý.”
“Anh ấy phản ứng như nào?” Thanh Hương hỏi, giọng có phần lo lắng.
“Lúc đầu thì chỉ là im lặng, nhưng khi mình cố gắng tiếp cận và sắp xếp mọi thứ, anh ấy bắt đầu phản đối mạnh mẽ. Mình nghĩ anh ấy cảm thấy bị dồn ép và không an toàn. Anh ấy thậm chí còn nói rằng không cần sự giúp đỡ của ai, rằng anh ấy đã sống tốt mà không cần đến bất kỳ ai.”
“Mình vẫn tiếp tục, cố gắng thuyết phục anh ấy. Nhưng rồi... có một tai nạn nhỏ xảy ra.”
“Tai nạn? Đó là nguyên nhân à?” Thanh Hương cau mày nhẹ.
Châu Anh nhớ lại khoảnh khắc ấy, cảm giác đau nhói từ tay mình. “Anh ấy không muốn điều trị...khi mình lại gần thì bị đẩy ra, vấp phải chân ghế gần đó rồi loạng choạng vớ tay vào ổ cấm điện...nên mới.” Châu Anh cười trừ.
Thanh Hương cố định hình những lời Châu Anh nói “Sao dạo này cậu hay ngã thế hả Đinh Châu Anh? Còn cái tên Gia Nguyên đó nữa, anh ta có nói gì không, đẩy bạn tôi ra nông nỗi này.”
“Hay ngã gì chứ, sự cố, chỉ là sự cố! Với cả, Gia Nguyên không cố ý làm mình bị thương, anh ấy là hoảng loạn quá khi nghe đến điều trị thôi...Sau đó thì anh ấy có xin lỗi, trông cũng ấy náy lắm” Châu Anh phản bác lại lời nói của Thanh Hương.
“Được rồi, bệnh nhân lúc nào cũng đặt lên hàng đầu, mình đến chịu cậu đấy Châu Anh ạ, có còn đau không?” Thanh Hương gặng hỏi.
“Không sao, bôi thuốc vài hôm là khỏi, nữ cường của mình không phải lo.” Châu Anh bĩu môi nói.
“Sau khi buổi điều trị kết thúc, mình có cảm giác rằng anh ấy đã bắt đầu suy nghĩ lại. Anh ấy không nói gì thêm, nhưng mình tin rằng việc anh ấy cảm thấy có lỗi sẽ khiến anh ấy suy nghĩ nhiều hơn về cách anh ấy đối xử với mình.” Châu Anh gật gù trong khi kể lại sự việc.
Thanh Hương nhìn Châu Anh, cảm nhận được sự kiên nhẫn và quyết tâm trong ánh mắt của cô. “Cậu có nghĩ rằng anh ấy sẽ mở lòng hơn không?”
“Mình không biết,” Châu Anh thú nhận.
“Nhưng mình sẽ cố gắng khiến anh ấy dần dần chấp nhận điều trị. Điều đầu tiên là làm sao để anh ấy cảm thấy thoải mái và an toàn khi ở bên mình.”
Thanh Hương im lặng một lúc, suy nghĩ kỹ trước khi nói. “Có lẽ cậu nên tìm một thứ gì đó để giúp Gia Nguyên cảm thấy yên tâm hơn, kể cả khi cậu không có ở đó. Hmm, thứ gì đó mang lại cảm giác bình yên, như một lời nhắc nhở rằng cậu luôn ở bên anh ấy, dù chỉ là tinh thần.”
Châu Anh ngước mắt lên, ánh sáng trong đôi mắt cô bừng lên như thể cô vừa nghĩ ra điều gì đó. “Cậu nói đúng, Thanh Hương! Có một thứ... Hoa sen!”
“Hoa sen?” Thanh Hương nhíu mày, ngạc nhiên trước sự liên tưởng của Châu Anh. “Ý cậu là sao?”
“Ở phía sau khu vườn của bệnh viện, có một cái ao nhỏ mọc rất nhiều sen. Mình sẽ hái vài nhánh sen về trồng trong chậu rồi đặt bên ngoài cửa sổ phòng anh ấy.”
“Mình đã từng áp dụng cách này và thành công đấy.”
Thanh Hương mỉm cười, gật đầu tán thành. “Đúng ha, hoa sen không chỉ đẹp mà còn biểu tượng cho sự kiên cường, vượt qua khó khăn. Cậu làm vậy sẽ giúp anh ấy cảm thấy được an ủi hơn. Chỉ cần cậu ở bên cạnh, mình tin rằng Gia Nguyên sẽ dần dần chấp nhận điều trị và mở lòng hơn.”
Châu Anh cảm thấy một niềm hy vọng dâng lên trong lòng. “Cảm ơn cậu, Thanh Hương, mình sẽ thử.”
"Mà cậu từng áp dụng khi nào?” Thanh Hương tò mò.
“Lâu lắm rồi, mình từng dùng sen để giúp một người bạn lấy lại động lực, nhưng giờ cậu ấy đi đâu mình cũng không rõ.” Châu Anh thơ thẩn.
Thanh Hương cười nhẹ “Tổ nghề chọn cậu từ bé.”
“Uống nước đi, tan đá hết cả rồi, lắm trò.” Thanh Hương cười lớn.
“Không thèm uống nữa, đi thôi, mình khao cậu ăn tối.” Châu Anh đứng dậy kéo tay Thanh Hương đi thanh toán.
Trong nhà hàng sang trọng nằm giữa trung tâm thành phố Suff, Châu Anh và Thanh Hương bước vào, cảm nhận ngay được không khí ấm áp nhưng không kém phần thanh lịch. Ánh đèn dịu nhẹ cùng tiếng nhạc piano du dương càng làm tăng thêm sự thoải mái cho không gian. Hai người chọn một bàn cạnh cửa sổ, nơi có thể ngắm nhìn toàn cảnh phố phường nhộn nhịp bên dưới.
"Gọi món đi, hôm nay đại tiểu thư đây mời cậu” Châu Anh mỉm cười khi kéo ghế ngồi xuống.
“Đừng hối hận, mình ăn nhiều lắm đấy” Thanh Hương ngồi đối diện cô cười trêu.
“Mình nghe nói ở Suff có nhiều nơi đẹp lắm, đúng thật ha, ở đây cứ như dành cho giới thượng lưu ấy” Châu Anh nhìn ngắm khung cảnh tuyệt đẹp xung quanh.
"Đẹp đúng không? Nhưng cũng không đắt lắm, mình hay đến đây ăn nên hôm nay giới thiệu cho cậu, sẵn dịp nghỉ cuối tuần cậu tới Suff thăm mình” Thanh Hương cười đáp lại.
Nhưng rồi, bầu không khí thoải mái ấy nhanh chóng bị phá vỡ khi một nhóm người đàn ông lạ mặt tiến đến bàn của họ. Một trong số họ, người có vẻ là cầm đầu, cao lớn và khoác lên vẻ tự tin lấn át, bước tới trước và cười nham nhở khi nhìn thấy Châu Anh. Ánh mắt hắn ánh lên sự quan tâm không mấy thiện cảm, khiến Châu Anh cảm thấy không thoải mái.
"Chào, người đẹp” hắn nói với giọng điệu cợt nhã “Chúng tôi có thể ngồi ở đây không? Có vẻ còn trống.”
Thanh Hương liếc nhìn nhóm đàn ông, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị. Cô cảm nhận được sự khó chịu từ Châu Anh và không muốn bạn mình bị quấy rối thêm. “Xin lỗi, nhưng chúng tôi không muốn bị làm phiền” cô nói, giọng cứng rắn và rõ ràng.
Nhưng tên cầm đầu không bỏ cuộc. Hắn cười khẩy, kéo ghế ngồi xuống cạnh Châu Anh mà không cần sự đồng ý. “Thôi nào, đừng lạnh lùng thế chứ. Chúng tôi chỉ muốn làm quen thôi mà.”
Châu Anh nhíu mày, rõ ràng không thoải mái với sự xấc xược của hắn. Cô cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhưng không thể che giấu sự khó chịu. “Tôi nghĩ anh nghe rõ bạn tôi nói gì mà. Chúng tôi không có hứng thú làm quen” cô nói, giọng dịu dàng nhưng dứt khoát.
Tên cầm đầu nhếch mép, ánh mắt lướt qua Thanh Hương với vẻ thách thức. “Bạn cô hình như không có chút thú vị nào nhỉ” hắn nói, nụ cười trên môi càng khiến hắn trở nên đáng sợ hơn.
Thanh Hương cau mày đứng phắt dậy “Này, các người có tự trọng không vậy, đã nói là không cần.”
“Sao nóng vậy, giao lưu chút không được à?” một trong những tên đàn em của hắn lên tiếng “Anh của chúng tôi thích bạn của cô rồi đấy, còn không cảm thấy may mắn.”
Thanh Hương kéo tay Châu Anh để cô đứng sau lưng mình “Anh là chủ cái quán này chắc?”
“Haha, cô gái cẩn thận lời nói, anh của chúng tôi có thể mua cả cái quán này đấy!” hắn ta cười khẩy khi nhìn Thanh Hương.
Thanh Hương không thể chịu đựng thêm nữa. Đối diện trực tiếp với tên cầm đầu, ánh mắt mạnh mẽ không kém phần quyết liệt. “Tôi đã nói rõ ràng rồi. Anh không nghe thấy à? Chúng tôi không muốn bị quấy rối. Nếu anh không biết điều, tôi sẽ gọi bảo vệ!”
“Cô nghĩ cô là ai? Bảo vệ dám xử lí tôi sao? Tôi chỉ có lòng tốt muốn giúp đỡ thôi” hắn nghênh mặt hóng hách.
“Giúp đỡ? Chúng tôi vô gia cư hay sao mà cần anh giúp đỡ?”
"Người đẹp này không hiểu ý đại ca gì hết, ý của anh ấy là nếu hai người dễ tính một chút thì anh ấy có thể xây cho các cô vài cái nhà là chuyện bình thường, này phía trung tâm bên dưới có một dãy dinh thự to đùng, đều là của anh tôi đấy.” Tên đàn em của hắn lớn giọng.
Châu Anh khẽ nghiêng đầu, ánh mắt dịu dàng nhưng lại mang chút sắc lạnh. Cô cất giọng, từng lời như được cân nhắc kỹ lưỡng.
“Dinh thự to đùng? Đẹp đến cỡ nào? cô bắt đầu, giọng nhẹ nhàng như làn gió thoảng qua. “Một người đàn ông lịch thiệp với vẻ ngoài sang trọng và cách ăn mặc chỉn chu, thường để lại ấn tượng tốt với người đối diện ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng đáng tiếc thay, những gì rực rỡ bên ngoài đôi khi lại che giấu đi một thực tế khác.”
Cô dừng lại, đôi mắt sáng của cô ánh lên một tia sáng tinh quái. “Như một tòa nhà được xây dựng với ngoại thất hoa lệ, nhưng bên trong lại chỉ là những bức tường trống rỗng và xuống cấp. Thật khó để đánh giá một thứ chỉ qua vẻ bề ngoài, đúng không?”
Nhóm người kia thoáng chốc im lặng, không ai dám lên tiếng. Châu Anh tiếp tục, vẫn là giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng mang theo một sự chắc chắn đến lạnh lùng.
“Những điều tốt đẹp nhất, thường không cần phải phô bày, mà tự thân nó đã toát lên sự vững vàng. Có lẽ, sự lịch lãm thật sự không nằm ở vẻ ngoài hay lời nói to lớn, mà là ở những hành động thấu đáo, biết điểm dừng và tôn trọng sự thoải mái của người khác.”
Tên cầm đầu bối rối, sắc mặt hắn dần thay đổi, đôi mắt sắc bén ban đầu giờ đây dần mất đi sự tự tin. Hắn dường như cảm nhận được sự trống trải, hụt hẫng từ những lời nói của Châu Anh, như một người đang bị bóc trần tất cả sự giả tạo bên ngoài.
Ánh mắt cô lướt qua từng người trong nhóm, dừng lại một chút ở tên cầm đầu. “Đôi khi, biết rút lui đúng lúc cũng là cách để giữ lại sự tôn trọng cuối cùng dành cho bản thân mình.”
Không khí như ngưng đọng. Tên cầm đầu không nói gì thêm. Sau vài giây căng thẳng, hắn ta lùi lại một bước, liếc nhìn đám đàn em rồi ra hiệu rút lui, giữ lại chút tàn dư của sự hóng hách.
Khi họ rời đi, Thanh Hương nhìn Châu Anh với ánh mắt ngạc nhiên và khâm phục “Sao cậu không nói sớm vậy, để mình phải gào đứt cả hơi.”
“Trông như dân kinh doanh...nhưng có vấn đề về tâm thần, tiếc thật nhỉ” Châu Anh cười khinh bỉ.
“Có lẽ vài ngày nữa cậu sẽ tiếp nhận bệnh nhân mới đấy.” Thanh Hương ngồi xuống nhếch mép với thái độ cợt nhã.
Ở đằng xa, nơi góc khuất của nhà hàng, một người đàn ông trẻ, tầm 24 tuổi, với dáng vẻ lịch lãm và tự tin, đang ngồi tại một chiếc bàn gần cửa sổ. Anh đã quan sát toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối. Người đàn ông này có một đôi mắt sắc sảo, ánh lên vẻ thông minh và quyết đoán của một người thành công.
Anh chính là Phan Hữu Vinh, CEO của một công ty lớn, thường được biết đến như một người lãnh đạo có tầm nhìn xa và phong thái điềm tĩnh. Dù không can thiệp vào sự việc, nhưng thái độ và cách xử lý tình huống của Châu Anh đã khiến anh không khỏi ấn tượng.
Anh ngả người về phía sau, đôi mắt không rời khỏi hình ảnh của Châu Anh. Sự mạnh mẽ và khéo léo của cô, cách cô giải quyết tình huống một cách tinh tế nhưng đầy bản lĩnh, đã để lại trong lòng anh một dấu ấn sâu đậm.
Phan Hữu Vinh khẽ mỉm cười, đôi mắt đầy suy tư. Anh cầm chiếc ly rượu trên bàn, xoay nhẹ ly rượu trong tay, như thể đang nghiền ngẫm điều gì đó. Có lẽ, sự gặp gỡ này sẽ mở ra một mối liên hệ không ngờ tới giữa hai người, mà chính anh cũng chưa thể hình dung hết được.
Châu Anh và Thanh Hương chọn một bàn gần góc khuất, nơi mà cả hai có thể thoải mái trò chuyện mà không sợ bị làm phiền. Thanh Hương, với phong thái tự tin và mạnh mẽ, ngồi dựa lưng vào ghế, tay cầm tách cà phê nóng, đôi mắt sắc sảo nhìn chăm chú vào Châu Anh.
“Này Châu Anh, có sao không vậy, công việc không ổn hay là điều tra ra được manh mối gì không vừa ý cậu à?” Thanh Hương mở lời, giọng điệu vừa quan tâm vừa trêu chọc.
Châu Anh thở dài, khẽ khuấy ly trà của mình, ánh mắt hơi xa xăm. “Cũng ổn thôi, nhưng có vài chuyện mình vẫn không thể hiểu được.”
“Lại là chuyện của Cao Gia Nguyên gì đó hả?” Thanh Hương đặt tách cà phê xuống, dựa người về phía trước, ánh mắt tò mò.
Châu Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu “Thanh Hương, mình vẫn cảm thấy bệnh viện này có điều gì đó không bình thường.”
Thanh Hương nhíu mày, nghiêng người về phía trước, tập trung vào từng lời của Châu Anh. “Cậu nói rõ hơn đi.”
“Chuyện là...Có những lúc mình đi qua hành lang, mình nghe thấy những tiếng thì thầm từ các bệnh nhân. Họ nói về những điều mà mình không thể hiểu hết được, nhưng luôn có một cảm giác rằng họ đang che giấu điều gì đó. Nhiều lúc mình còn thấy họ nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ, như thể mình đang làm điều gì sai trái.”
"Mình biết là những bệnh nhân tâm thần thường có những hành vi và lời nói không dễ hiểu, điều đó không có gì lạ. Nhưng còn những lời trưởng khoa Minh nói với y tá Lưu Tuyến có ý nghĩa gì?”
Thanh Hương gật đầu, hiểu được sự lo lắng của Châu Anh “Là chuyện hôm trước cậu kể mình nghe đấy à? Phải có điều gì đó không tốt đẹp của Gia Nguyên vào bốn năm trước thì họ mới không muốn người khác biết đến.”
Châu Anh ngừng lại một chút, như thể đang cân nhắc nên nói tiếp hay không. “Hôm trước, mình đã nhìn thấy một căn phòng trên tầng ba của dãy bệnh nhân. Căn phòng đó bị khóa tới ba ổ khóa. Và có vẻ như không ai muốn mình biết đến sự tồn tại của nó. Khi mình hỏi trưởng khoa về căn phòng đó, ông ấy chỉ cười mỉm và lảng tránh, nói rằng đó chỉ là một căn phòng không sử dụng.”
“Ba ổ khóa?” Thanh Hương hơi giật mình.
“Này, nó kỳ lạ thật đấy. Bình thường, một căn phòng không sử dụng thì cần gì phải khóa kín đến vậy?”
“Mình cũng nghĩ thế. Cảm giác như mọi thứ ở bệnh viện này đều bao phủ bởi một lớp màn bí ẩn mà mình không thể nào vén lên được,” Châu Anh nói, giọng trầm xuống.
“Những bệnh nhân cũng thế. Có những lúc họ như đang cố gắng nói với mình điều gì đó, nhưng rồi lại im bặt khi thấy có ai đó đến gần.”
Thanh Hương ngồi im lặng một lúc, rồi đặt câu hỏi: “Cậu có nghĩ rằng tất cả những điều này có liên quan đến Gia Nguyên không?”
Châu Anh nhíu mày gật đầu nhẹ “Mình không chắc chắn, nhưng có thể. Gia Nguyên là một bệnh nhân đặc biệt, và có vẻ như mọi người ở đây đều có một sự dè chừng nhất định đối với anh ấy.”
“Châu Anh, cậu có nghĩ đến những điều mình nói tối hôm nọ không?” Thanh Hương hỏi, ánh mắt nghiêm túc.
"Hả? Cậu nghĩ là Gia Nguyên có liên quan đến vụ án mạng hay gì đó à?”
“Thật ra cũng không phải là không thể, nhưng mà...chưa thể nói rõ điều gì được, mình chỉ hơi kì lạ thôi, mình hiểu tại sao cậu có suy nghĩ đó.”
“Đúng là bầu không khí ở bệnh viện không được thoải mái, thậm chí đôi khi còn có cảm giác u ám. Nhưng mình phải nhấn mạnh một điều, không phải mọi thứ đều như vẻ bề ngoài. Khi tiếp xúc với những bệnh nhân tâm thần, mọi suy nghĩ và hành vi của họ đều phức tạp và khó lường.” Châu Anh nói với thái độ nghiêm túc.
Thanh Hương lắng nghe, cô biết rằng Châu Anh không phải là người dễ dàng bị tác động. Cô bạn của mình luôn có khả năng phân tích sâu sắc, nhìn thấu bản chất vấn đề qua những lớp vỏ bọc bên ngoài "Nhưng theo cậu có lý do nào đơn giản hơn để giải thích không?”
“Cậu có nhớ lần mình kể với cậu về khái niệm ‘ảo giác tập thể’ không? Trong môi trường bệnh viện tâm thần, đôi khi những cảm xúc và suy nghĩ tiêu cực có thể lan truyền từ người này sang người khác, tạo ra một không khí căng thẳng chung. Những tiếng thì thầm, những ánh mắt sợ hãi mà mình nghe thấy, có thể chỉ là sản phẩm của trạng thái tâm lý bị tác động. Và trong trường hợp này, điều đó có thể không chỉ là bệnh nhân, mà cả nhân viên y tế cũng bị ảnh hưởng.”
Thanh Hương gật đầu, nhưng vẫn còn chút ngờ vực. “Nhưng cậu cũng không phủ nhận rằng có gì đó rất lạ lùng ở đây mà”
Châu Anh đặt tách trà xuống, ánh mắt nghiêm nghị hơn. “Đúng là có những điều mình chưa hiểu rõ. Nhưng, thay vì vội vàng suy luận về một vụ án mạng hay tội ác nào đó, mình cần phải tiếp cận vấn đề một cách logic, không thể để những cảm giác bất an, hay những giả thuyết chưa được kiểm chứng dẫn dắt suy nghĩ.”
Cô dừng lại, suy nghĩ một chút rồi tiếp tục. “Trong bất kỳ tình huống nào, điều quan trọng nhất là giữ một cái đầu lạnh, không để cảm xúc chi phối, nhưng cậu cứ yên tâm, Đinh Châu Anh này đã có nghi ngờ thì sẽ có cách tìm ra sự thật.”
Thanh Hương nhìn Châu Anh với ánh mắt thán phục. “Cậu lúc nào cũng vậy, luôn giữ được sự tỉnh táo và bản lĩnh, bất kể tình huống khó khăn đến đâu.”
“Tâm lý không vững thì điều trị cho ai chứ, cậu quên bạn cậu là ai à” Châu Anh cười trêu chọc.
Thanh Hương im lặng một lúc, như đang tiêu hóa những gì Châu Anh vừa nói. Cuối cùng, cô khẽ gật đầu, ánh mắt hiện lên sự hiểu biết và đồng tình.
“Được rồi được rồi, cậu thật sự biết thao túng quan điểm của người khác đó, đưa ra những nghi ngờ để mình phải vắt óc nghĩ ra cả một kịch bản dài, rồi lại kết thúc bằng bản năng nghề nghiệp, nói chuyện với cậu, vô cùng hại não” Thanh Hương giả vờ ôm lấy đầu mình tỏ vẻ đau đầu trong khi đang cười khúc khích.
“Vũ Thanh Hương, cậu nên làm diễn viên thì đúng hơn, cụ thể là diễn viên hài” Châu Anh nhếch mép cười cố ý chọc ghẹo.
“Mình mà nổi tiếng thì cậu còn lâu mới gặp được mình ở đây”
Thanh Hương dừng lại khi nhìn thấy vết bỏng trên tay trái của Châu Anh, Thanh Hương nheo mắt, nghiêng đầu lại gần để nhìn kĩ hơn “Này, tay bị gì đấy?”
Châu Anh giật mình, cô không nghĩ rằng vết thương nhỏ này lại bị phát hiện. Cô nhanh chóng rụt tay lại, khẽ mỉm cười trấn an bạn. “Không sao, chỉ là tai nạn nhỏ thôi. Mình bất cẩn trong lúc làm việc.”
Nhưng Thanh Hương không dễ bị đánh lừa. “Tai nạn nhỏ? Với một người cẩn thận như cậu? Đừng đùa với mình nữa. Cậu quên là mình cũng làm trong ngành y à? Mình biết rõ những vết thương này có thể là do đâu đấy.”
Châu Anh thở dài, biết rằng không thể che giấu mãi. Cô đặt tách trà xuống bàn, nhìn thẳng vào mắt Thanh Hương rồi kể lại câu chuyện. “Thật ra, là chuyện liên quan đến… Cao Gia Nguyên. Mình đã cố gắng thuyết phục anh ấy tham gia vào buổi điều trị chính thức đầu tiên. Nhưng anh ấy... cậu cũng biết mà, không dễ dàng để một người như anh ấy chấp nhận điều trị. Anh ấy tỏ ra rất xa lánh, lạnh nhạt và không muốn ai đến gần.”
“Anh ta làm cậu bị thương à? Đúng là khó tiếp cận thật đấy” Thanh Hương nói to với vẻ mặt không mấy vui vẻ.
“Anh ấy... rất lạnh nhạt và xa cách. Mình đã cố gắng để tiếp cận, nhưng anh ấy không muốn hợp tác. Mình không trách anh ấy, chỉ là có vẻ như anh ấy rất sợ hãi việc điều trị, sợ rằng mình sẽ ép anh ấy cởi bỏ lớp phòng vệ mà anh ấy đã xây dựng trong suốt những năm qua.”
“Thật khó khăn khi làm việc với những người như vậy,” Thanh Hương thở dài, hiểu rõ cảm giác của Châu Anh. “Mình cũng từng gặp những bệnh nhân không muốn hợp tác. Nhưng phải tiếp túc thôi.”
“Này, nếu anh ta cố ý làm cậu bị thương thì nên cẩn thận đó, với một người bí ẩn như vậy, không biết trước được điều gì đâu.”
“Không phải, cậu nghe mình nói hết đã. Lúc mình bước vào phòng, anh ấy đã chẳng buồn nhìn mình, chỉ ngồi đó, không nói gì cả. Mình nghĩ rằng có thể làm anh ấy cảm thấy thoải mái hơn nếu giải thích về liệu trình điều trị, nhưng mọi thứ không như ý.”
“Anh ấy phản ứng như nào?” Thanh Hương hỏi, giọng có phần lo lắng.
“Lúc đầu thì chỉ là im lặng, nhưng khi mình cố gắng tiếp cận và sắp xếp mọi thứ, anh ấy bắt đầu phản đối mạnh mẽ. Mình nghĩ anh ấy cảm thấy bị dồn ép và không an toàn. Anh ấy thậm chí còn nói rằng không cần sự giúp đỡ của ai, rằng anh ấy đã sống tốt mà không cần đến bất kỳ ai.”
“Mình vẫn tiếp tục, cố gắng thuyết phục anh ấy. Nhưng rồi... có một tai nạn nhỏ xảy ra.”
“Tai nạn? Đó là nguyên nhân à?” Thanh Hương cau mày nhẹ.
Châu Anh nhớ lại khoảnh khắc ấy, cảm giác đau nhói từ tay mình. “Anh ấy không muốn điều trị...khi mình lại gần thì bị đẩy ra, vấp phải chân ghế gần đó rồi loạng choạng vớ tay vào ổ cấm điện...nên mới.” Châu Anh cười trừ.
Thanh Hương cố định hình những lời Châu Anh nói “Sao dạo này cậu hay ngã thế hả Đinh Châu Anh? Còn cái tên Gia Nguyên đó nữa, anh ta có nói gì không, đẩy bạn tôi ra nông nỗi này.”
“Hay ngã gì chứ, sự cố, chỉ là sự cố! Với cả, Gia Nguyên không cố ý làm mình bị thương, anh ấy là hoảng loạn quá khi nghe đến điều trị thôi...Sau đó thì anh ấy có xin lỗi, trông cũng ấy náy lắm” Châu Anh phản bác lại lời nói của Thanh Hương.
“Được rồi, bệnh nhân lúc nào cũng đặt lên hàng đầu, mình đến chịu cậu đấy Châu Anh ạ, có còn đau không?” Thanh Hương gặng hỏi.
“Không sao, bôi thuốc vài hôm là khỏi, nữ cường của mình không phải lo.” Châu Anh bĩu môi nói.
“Sau khi buổi điều trị kết thúc, mình có cảm giác rằng anh ấy đã bắt đầu suy nghĩ lại. Anh ấy không nói gì thêm, nhưng mình tin rằng việc anh ấy cảm thấy có lỗi sẽ khiến anh ấy suy nghĩ nhiều hơn về cách anh ấy đối xử với mình.” Châu Anh gật gù trong khi kể lại sự việc.
Thanh Hương nhìn Châu Anh, cảm nhận được sự kiên nhẫn và quyết tâm trong ánh mắt của cô. “Cậu có nghĩ rằng anh ấy sẽ mở lòng hơn không?”
“Mình không biết,” Châu Anh thú nhận.
“Nhưng mình sẽ cố gắng khiến anh ấy dần dần chấp nhận điều trị. Điều đầu tiên là làm sao để anh ấy cảm thấy thoải mái và an toàn khi ở bên mình.”
Thanh Hương im lặng một lúc, suy nghĩ kỹ trước khi nói. “Có lẽ cậu nên tìm một thứ gì đó để giúp Gia Nguyên cảm thấy yên tâm hơn, kể cả khi cậu không có ở đó. Hmm, thứ gì đó mang lại cảm giác bình yên, như một lời nhắc nhở rằng cậu luôn ở bên anh ấy, dù chỉ là tinh thần.”
Châu Anh ngước mắt lên, ánh sáng trong đôi mắt cô bừng lên như thể cô vừa nghĩ ra điều gì đó. “Cậu nói đúng, Thanh Hương! Có một thứ... Hoa sen!”
“Hoa sen?” Thanh Hương nhíu mày, ngạc nhiên trước sự liên tưởng của Châu Anh. “Ý cậu là sao?”
“Ở phía sau khu vườn của bệnh viện, có một cái ao nhỏ mọc rất nhiều sen. Mình sẽ hái vài nhánh sen về trồng trong chậu rồi đặt bên ngoài cửa sổ phòng anh ấy.”
“Mình đã từng áp dụng cách này và thành công đấy.”
Thanh Hương mỉm cười, gật đầu tán thành. “Đúng ha, hoa sen không chỉ đẹp mà còn biểu tượng cho sự kiên cường, vượt qua khó khăn. Cậu làm vậy sẽ giúp anh ấy cảm thấy được an ủi hơn. Chỉ cần cậu ở bên cạnh, mình tin rằng Gia Nguyên sẽ dần dần chấp nhận điều trị và mở lòng hơn.”
Châu Anh cảm thấy một niềm hy vọng dâng lên trong lòng. “Cảm ơn cậu, Thanh Hương, mình sẽ thử.”
"Mà cậu từng áp dụng khi nào?” Thanh Hương tò mò.
“Lâu lắm rồi, mình từng dùng sen để giúp một người bạn lấy lại động lực, nhưng giờ cậu ấy đi đâu mình cũng không rõ.” Châu Anh thơ thẩn.
Thanh Hương cười nhẹ “Tổ nghề chọn cậu từ bé.”
“Uống nước đi, tan đá hết cả rồi, lắm trò.” Thanh Hương cười lớn.
“Không thèm uống nữa, đi thôi, mình khao cậu ăn tối.” Châu Anh đứng dậy kéo tay Thanh Hương đi thanh toán.
Trong nhà hàng sang trọng nằm giữa trung tâm thành phố Suff, Châu Anh và Thanh Hương bước vào, cảm nhận ngay được không khí ấm áp nhưng không kém phần thanh lịch. Ánh đèn dịu nhẹ cùng tiếng nhạc piano du dương càng làm tăng thêm sự thoải mái cho không gian. Hai người chọn một bàn cạnh cửa sổ, nơi có thể ngắm nhìn toàn cảnh phố phường nhộn nhịp bên dưới.
"Gọi món đi, hôm nay đại tiểu thư đây mời cậu” Châu Anh mỉm cười khi kéo ghế ngồi xuống.
“Đừng hối hận, mình ăn nhiều lắm đấy” Thanh Hương ngồi đối diện cô cười trêu.
“Mình nghe nói ở Suff có nhiều nơi đẹp lắm, đúng thật ha, ở đây cứ như dành cho giới thượng lưu ấy” Châu Anh nhìn ngắm khung cảnh tuyệt đẹp xung quanh.
"Đẹp đúng không? Nhưng cũng không đắt lắm, mình hay đến đây ăn nên hôm nay giới thiệu cho cậu, sẵn dịp nghỉ cuối tuần cậu tới Suff thăm mình” Thanh Hương cười đáp lại.
Nhưng rồi, bầu không khí thoải mái ấy nhanh chóng bị phá vỡ khi một nhóm người đàn ông lạ mặt tiến đến bàn của họ. Một trong số họ, người có vẻ là cầm đầu, cao lớn và khoác lên vẻ tự tin lấn át, bước tới trước và cười nham nhở khi nhìn thấy Châu Anh. Ánh mắt hắn ánh lên sự quan tâm không mấy thiện cảm, khiến Châu Anh cảm thấy không thoải mái.
"Chào, người đẹp” hắn nói với giọng điệu cợt nhã “Chúng tôi có thể ngồi ở đây không? Có vẻ còn trống.”
Thanh Hương liếc nhìn nhóm đàn ông, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị. Cô cảm nhận được sự khó chịu từ Châu Anh và không muốn bạn mình bị quấy rối thêm. “Xin lỗi, nhưng chúng tôi không muốn bị làm phiền” cô nói, giọng cứng rắn và rõ ràng.
Nhưng tên cầm đầu không bỏ cuộc. Hắn cười khẩy, kéo ghế ngồi xuống cạnh Châu Anh mà không cần sự đồng ý. “Thôi nào, đừng lạnh lùng thế chứ. Chúng tôi chỉ muốn làm quen thôi mà.”
Châu Anh nhíu mày, rõ ràng không thoải mái với sự xấc xược của hắn. Cô cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhưng không thể che giấu sự khó chịu. “Tôi nghĩ anh nghe rõ bạn tôi nói gì mà. Chúng tôi không có hứng thú làm quen” cô nói, giọng dịu dàng nhưng dứt khoát.
Tên cầm đầu nhếch mép, ánh mắt lướt qua Thanh Hương với vẻ thách thức. “Bạn cô hình như không có chút thú vị nào nhỉ” hắn nói, nụ cười trên môi càng khiến hắn trở nên đáng sợ hơn.
Thanh Hương cau mày đứng phắt dậy “Này, các người có tự trọng không vậy, đã nói là không cần.”
“Sao nóng vậy, giao lưu chút không được à?” một trong những tên đàn em của hắn lên tiếng “Anh của chúng tôi thích bạn của cô rồi đấy, còn không cảm thấy may mắn.”
Thanh Hương kéo tay Châu Anh để cô đứng sau lưng mình “Anh là chủ cái quán này chắc?”
“Haha, cô gái cẩn thận lời nói, anh của chúng tôi có thể mua cả cái quán này đấy!” hắn ta cười khẩy khi nhìn Thanh Hương.
Thanh Hương không thể chịu đựng thêm nữa. Đối diện trực tiếp với tên cầm đầu, ánh mắt mạnh mẽ không kém phần quyết liệt. “Tôi đã nói rõ ràng rồi. Anh không nghe thấy à? Chúng tôi không muốn bị quấy rối. Nếu anh không biết điều, tôi sẽ gọi bảo vệ!”
“Cô nghĩ cô là ai? Bảo vệ dám xử lí tôi sao? Tôi chỉ có lòng tốt muốn giúp đỡ thôi” hắn nghênh mặt hóng hách.
“Giúp đỡ? Chúng tôi vô gia cư hay sao mà cần anh giúp đỡ?”
"Người đẹp này không hiểu ý đại ca gì hết, ý của anh ấy là nếu hai người dễ tính một chút thì anh ấy có thể xây cho các cô vài cái nhà là chuyện bình thường, này phía trung tâm bên dưới có một dãy dinh thự to đùng, đều là của anh tôi đấy.” Tên đàn em của hắn lớn giọng.
Châu Anh khẽ nghiêng đầu, ánh mắt dịu dàng nhưng lại mang chút sắc lạnh. Cô cất giọng, từng lời như được cân nhắc kỹ lưỡng.
“Dinh thự to đùng? Đẹp đến cỡ nào? cô bắt đầu, giọng nhẹ nhàng như làn gió thoảng qua. “Một người đàn ông lịch thiệp với vẻ ngoài sang trọng và cách ăn mặc chỉn chu, thường để lại ấn tượng tốt với người đối diện ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng đáng tiếc thay, những gì rực rỡ bên ngoài đôi khi lại che giấu đi một thực tế khác.”
Cô dừng lại, đôi mắt sáng của cô ánh lên một tia sáng tinh quái. “Như một tòa nhà được xây dựng với ngoại thất hoa lệ, nhưng bên trong lại chỉ là những bức tường trống rỗng và xuống cấp. Thật khó để đánh giá một thứ chỉ qua vẻ bề ngoài, đúng không?”
Nhóm người kia thoáng chốc im lặng, không ai dám lên tiếng. Châu Anh tiếp tục, vẫn là giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng mang theo một sự chắc chắn đến lạnh lùng.
“Những điều tốt đẹp nhất, thường không cần phải phô bày, mà tự thân nó đã toát lên sự vững vàng. Có lẽ, sự lịch lãm thật sự không nằm ở vẻ ngoài hay lời nói to lớn, mà là ở những hành động thấu đáo, biết điểm dừng và tôn trọng sự thoải mái của người khác.”
Tên cầm đầu bối rối, sắc mặt hắn dần thay đổi, đôi mắt sắc bén ban đầu giờ đây dần mất đi sự tự tin. Hắn dường như cảm nhận được sự trống trải, hụt hẫng từ những lời nói của Châu Anh, như một người đang bị bóc trần tất cả sự giả tạo bên ngoài.
Ánh mắt cô lướt qua từng người trong nhóm, dừng lại một chút ở tên cầm đầu. “Đôi khi, biết rút lui đúng lúc cũng là cách để giữ lại sự tôn trọng cuối cùng dành cho bản thân mình.”
Không khí như ngưng đọng. Tên cầm đầu không nói gì thêm. Sau vài giây căng thẳng, hắn ta lùi lại một bước, liếc nhìn đám đàn em rồi ra hiệu rút lui, giữ lại chút tàn dư của sự hóng hách.
Khi họ rời đi, Thanh Hương nhìn Châu Anh với ánh mắt ngạc nhiên và khâm phục “Sao cậu không nói sớm vậy, để mình phải gào đứt cả hơi.”
“Trông như dân kinh doanh...nhưng có vấn đề về tâm thần, tiếc thật nhỉ” Châu Anh cười khinh bỉ.
“Có lẽ vài ngày nữa cậu sẽ tiếp nhận bệnh nhân mới đấy.” Thanh Hương ngồi xuống nhếch mép với thái độ cợt nhã.
Ở đằng xa, nơi góc khuất của nhà hàng, một người đàn ông trẻ, tầm 24 tuổi, với dáng vẻ lịch lãm và tự tin, đang ngồi tại một chiếc bàn gần cửa sổ. Anh đã quan sát toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối. Người đàn ông này có một đôi mắt sắc sảo, ánh lên vẻ thông minh và quyết đoán của một người thành công.
Anh chính là Phan Hữu Vinh, CEO của một công ty lớn, thường được biết đến như một người lãnh đạo có tầm nhìn xa và phong thái điềm tĩnh. Dù không can thiệp vào sự việc, nhưng thái độ và cách xử lý tình huống của Châu Anh đã khiến anh không khỏi ấn tượng.
Anh ngả người về phía sau, đôi mắt không rời khỏi hình ảnh của Châu Anh. Sự mạnh mẽ và khéo léo của cô, cách cô giải quyết tình huống một cách tinh tế nhưng đầy bản lĩnh, đã để lại trong lòng anh một dấu ấn sâu đậm.
Phan Hữu Vinh khẽ mỉm cười, đôi mắt đầy suy tư. Anh cầm chiếc ly rượu trên bàn, xoay nhẹ ly rượu trong tay, như thể đang nghiền ngẫm điều gì đó. Có lẽ, sự gặp gỡ này sẽ mở ra một mối liên hệ không ngờ tới giữa hai người, mà chính anh cũng chưa thể hình dung hết được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro