Chương 11
2024-11-11 21:47:56
Tiết học của những buổi tối vào cuối tuần, Phó Tẫn đều vắng mặt.
Sau khi Chung Viễn Huỳnh kết thúc buổi học, cô về nhà kiểm tra thông tin liên lạc của học sinh, rồi tìm ra số điện thoại di động của Phó Tẫn, thật không ngờ, số của anh vẫn chưa đổi, trong điện thoại di động của cô vẫn còn lưu, chỉ là vẫn nằm im trong danh bạ điện thoại.
Đầu ngón tay cô lướt trên màn hình điện thoại, rồi lại nghĩ, nếu buổi tối của ngày cuối tuần anh có việc bận thì sao, đợi đến tuần sau anh nghỉ đến buổi học thứ ba, cô sẽ gọi điện hỏi thăm.
Cho đến thứ ba, Chung Viễn Huỳnh đã hoàn thành ba lớp nghệ thuật ở trường, khi cô trở lại văn phòng và lấy điện thoại di động ra, cô nhận được một tin nhắn từ Bối Trân Giai.
Tăng Gia: Này, buồn quá đi thôi.
Huỳnh không có mặt ở đây: Có chuyện gì vậy, công việc không suôn sẻ sao?
Tăng Gia: Tôi vừa giao kế hoạch sách mới, bà chủ Nguyên Tẫn đổ bệnh rồi, cũng không biết khi nào chương mới mới được tiếp tục cập nhật, tiến độ có thể bị trì hoãn nhiều.
Huỳnh không có mặt ở đây: Có phải là giao cho Nguyên Tẫn đến ba cuốn sách, không tải nổi đúng không?
Tăng Gia: Chắc là vậy, nên không biết sau này cô ấy có tạm dừng "Đèn khuya le lói " không nữa.
Huỳnh không có mặt ở đây: Nguyên Tẫn nói với cậu sao.
Tăng Gia: Sao có thể chứ, tớ đã đàm phán với trợ lý của cô ấy, có lẽ cô ấy sợ đông người? Tóm lại, cô ấy không thích giao tiếp với mọi người cho lắm, không biết tớ nói có đúng hay không, những người luôn chìm đắm trong thế giới của riêng mình luôn nhạy cảm hơn trong cảm xúc và tâm lý.
Chung Viễn Huỳnh nói chuyện phiếm với cô ấy thêm vài câu, sau đó tan học về nhà.
Ngay khi đặt túi xuống, cô nhận được một cuộc gọi từ Phó Lăng Thanh.
Giọng nói dịu dàng của Phó Lăng Thanh truyền đến: "Huỳnh à, gần đây cháu có khỏe không? Có bận không?"
Chung Viễn Huỳnh: "Cháu vẫn khỏe, cũng không bận lắm."
Phó Lăng Thanh hỏi với giọng đầy sự thương lượng, "Cháu có thể giúp dì một việc được không?"
Trong những năm qua, Phó Lăng Thanh hiếm khi nhờ Chung Viễn Huỳnh giúp đỡ việc gì, tính cả lần này, cũng chỉ có ba lần.
Lần đầu tiên là khi Phó Lăng Thanh mất ngủ và nhờ Chung Viễn Huỳnh thu âm một số bài hát cho bà, lần thứ hai là khi bà về quê ăn Tết.
Chung Viễn Huỳnh: "Dì cứ nói đi ạ."
"Dì hiện tại đang ở nước ngoài thì biết tin Tẫn đang ốm, dì nhất thời không thể về thăm nó ngay được, ở Bắc Đường nó cũng chỉ quen mình con, Viễn Huỳnh có thể giúp dì đến chăm sóc nó hay không."
Chung Viễn Huỳnh trong tiềm thức muốn nói rằng anh ấy có một trợ lý nam hiểu anh rõ hơn cô, nhưng nghe giọng điệu của Phó Lăng Thanh đầy lo lắng và sốt sắng, cô không thể từ chối: "Được rồi, dì cho cháu địa chỉ của anh ấy đi."
"Cảm ơn cháu, Viễn Huỳnh." Phó Lăng Thanh nói.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Chung Viễn Huỳnh nhìn lướt qua lịch học buổi chiều, có một tiết học của cô, cô chỉ đành gọi cho Dư Tuệ Mỹ nhờ cô ấy lên lớp hộ một tiết, sau đó báo cáo với chủ nhiệm xin nghỉ vào buổi chiều và đã không đến trường.
Cô đến nơi ở của Phó Tẫn theo địa chỉ Phó Lăng Thanh gửi cho cô.
Đó là một ngôi nhà nhỏ kiểu châu Âu cao ba tầng, hai bên trái phải có vườn nhỏ bao quanh bằng hàng rào sắt đen, ở giữa có một hòn đá cuội.
Có một con đường lát đá có hoa văn, có một chỗ nhập mật mã ở cửa, Chung Viễn Huỳnh ấn chuông cửa, nhưng rất lâu cũng không có ai đáp lại.
Anh đến bệnh viện, nên không ở nhà sao?
Chung Viễn Huỳnh lấy điện thoại di động ra gọi cho anh, muốn hỏi anh đến bệnh viện nào, nhưng điện thoại di động của anh đã tắt máy, không thể liên lạc được.
Dường như không còn cách nào khác, cô đành bấm chuông gọi điện, mong có người hồi âm.
Chung Viễn Huỳnh cảm thấy có thể là do thời tiết chuyển mùa, rất nhiều người ốm, Nguyên Tẫn chắc hẳn đã làm việc quá sức mà không chú ý đến cơ thể của mình, còn Phó Tẫn chắc chắn là do dính mưa lần trước.
Sau khi đợi vài phút, Chung Viễn Huỳnh chắc chắn rằng không có ai trong nhà, định bỏ cuộc, tối lại quay lại thì thấy cửa được mở ra.
"Cạch" một tiếng, cô ngẩng đầu nhìn sang.
Đã hai ngày không gặp nhau, tình trạng của Phó Tẫn càng ngày càng tồi tệ hơn, nước da của anh càng nhợt nhạt hơn, tóc rối bời, mí mắt hơi nhướng lên, vẻ mặt lạnh lùng, và ánh mắt lạnh băng quét qua.
Khi nhìn thấy người tới, anh đương nhiên là giật mình, chậm rãi nhướng mi, vẻ mặt kiềm chế, tựa như vẻ lạnh lùng vừa rồi chỉ là ảo giác của cô.
"Làm sao chị đến đây được."
Giọng anh khàn đến khó tin, như thể đã lâu không uống nước, có vẻ như đã quá lâu anh không nói chuyện với ai.
Chung Viễn Huỳnh nói thật: "Dì Phó bảo chị đến thăm em."
Phó Tẫn nhíu mày, che đi ánh sáng mờ ảo trong mắt, "Thôi, chị vào trong nhà trước đi."
Chung Viễn Huỳnh đứng ở cửa ra vào cởi giày, Phó Tẫn lấy một đôi dép nam mới cho cô.
Cô đi theo vào trong, thấy trong phòng khách lầu một, ngoài ghế sô pha, bàn ghế, thảm, phần lớn đều là tủ gỗ các loại, những chiếc tủ gỗ này cơ bản có thể chứa được người, nhìn hơi giống quan tài, ngoài ra không có nội thất trang trí nào khác.
Đơn điệu và vắng vẻ, còn có chút lạnh lẽo đến lạ lùng, nó hoàn toàn khác với kiểu phòng khách ấm áp trong tưởng tượng.
Cổ họng của Phó Tẫn không được thoải mái cho lắm, giọng nói có chút khàn khàn: "Chị ngồi trước đi, tôi rót nước cho chị."
Chung Viễn Huỳnh ngồi xuống nhìn anh đi về phía quầy bếp, bên đó cuối cùng cũng coi như giống nhà có người ở, đồ dùng nhà bếp bát đĩa đều đủ cả.
Phó Tẫn rót cho cô một cốc nước nóng ngồi đối diện với cô.
Hệ thống sưởi trong phòng rất tốt, Chung Viễn Huỳnh đã sớm đổ mồ hôi vì nóng.
Nhìn thấy đôi má xinh xắn của cô hơi ửng hồng, Phó Tẫn nhìn sang chỗ khác, quay đầu sang chỗ khác, nói: "Nếu không vội, chị có thể cởi bớt áo khoác ra."
Anh dường như nghĩ rằng bảo cô cởi áo khoác ra, lúc về lại phải mặc vào sẽ rất phiền phức, nên anh đứng dậy tắt máy sưởi đi.
Chung Viễn Huỳnh thấy anh mặc quần áo mỏng mà vẫn là bệnh nhân, lập tức nói: "Đừng tắt đi, để máy sưởi sẽ tốt hơn. Chị mặc nhiều cũng không thấy thoải mái."
Cô cởi áo khoác len, đặt trên sô pha, hỏi anh: "Thế nào rồi, có đỡ hơn chưa? Còn không thoải mái sao?"
Khuôn mặt vẫn còn ấm áp, khuôn mặt đỏ như hoa đào, Phó Tẫn hạ giọng và mỉm cười nói: "Ừm, đỡ hơn nhiều rồi."
Đương nhiên Chung Viễn Huỳnh không tin, anh khỏe hơn nhiều rồi, sao Phó Lăng Thanh lại gọi cho cô một cách vội vàng như vậy và yêu cầu cô đến thăm anh.
Không nói lời nào, đầu tiên cô đo nhiệt độ cho Phó Tẫn - 39,2 độ.
"Em đã đi khám bác sĩ chưa," Chung Viễn Huỳnh hỏi: "Em đã uống thuốc hạ sốt chưa?"
Như thể cơ thể bị bỏng không phải của mình, anh giống như một người bình thường, đưa ra những đáp án phủ định.
"..."
Chung Viễn Huỳnh có cảm giác nghẹn họng, không biết nên nói cái gì: "Được rồi, đến bệnh viện xem."
Phó Tẫn từ chối thẳng thừng: "Tôi không muốn đi."
Chung Viễn Huỳnh cố gắng lý luận với anh: "Đi khám bác sĩ sẽ nhanh khỏe lại, ốm khó chịu như vậy không phải tự làm khổ mình à."
Phó Tẫn không nói nữa, cụp mi xuống, nhìn mặt đất, trông vô cùng ốm yếu và đáng thương.
"..."
Lại là như vậy, lại là cảm giác quen thuộc này.
Còn làm được gì nữa, cô không thể đánh gục anh mà lôi anh đi, Chung Viễn Huỳnh lùi lại rồi đưa ra phương án thỏa hiệp: "Vậy thì trước tiên uống một ít thuốc hạ sốt, buổi tối đến lúc chị về, nếu em còn chưa hạ sốt, chúng ta bắt buộc phải đến bệnh viện khám."
Cô phải ở lại đây đến tối.
Câu nói này khiến Phó Tẫn cong khóe môi.
Chung Viễn Huỳnh thực sự cảm thấy rằng Phó Tẫn không coi trọng cơ thể của mình, hoặc anh không coi trọng bản thân mình một chút nào.
Anh không ăn sáng, rõ ràng có đồ ăn sáng dì làm thịnh soạn hâm nóng sẵn trong bếp, anh cũng không ăn chút nào.
Từ Tết đến lần gặp gỡ này, Chung Viễn Huỳnh không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra với sự chán nản vô hồn từ trong ra ngoài này của anh.
Dường như anh đang đứng trên mép vực thẳm, sẵn sàng nhảy xuống bất cứ lúc nào khiến người ta không khỏi kinh hãi.
Chung Viễn Huỳnh mất bình tĩnh, đã hứa với Phó Lăng Thanh sẽ chăm sóc anh, vì vậy cô xắn tay áo và bắt đầu nấu ăn.
Cô hiểu rõ tài nấu nướng của mình, nấu ăn không ngon lắm, đánh giá toàn diện là có thể ăn được.
Dựa vào sự hiểu biết của cô về vị thiếu gia cao quý từ nhỏ này, cô đã nghi ngờ rằng anh không chỉ kén ăn mà còn biếng ăn, các đầu bếp ở nhà đều thay đổi liên tục, nhưng rất hiếm khi thấy anh hài lòng với những gì mình ăn.
Chăm sóc bệnh nhân chủ yếu vẫn nên cho ăn những nhẹ nhàng thanh đạm, Chung Viễn Huỳnh hầm một nồi cháo thịt nạc rau xanh, một phần thịt băm, giá đỗ và đậu phụ xào hành lá.
Khi lật đậu hũ, do không lật đúng cách, cô đã làm miếng đậu hũ nát ra.
Chung Viễn Huỳnh trong lòng thầm nghĩ cô đã cố gắng hết sức, nhưng nếu anh không hài lòng, cô ấy chỉ có thể gọi đồ ăn bên ngoài.
Cô không chú ý đến, ánh mắt anh lướt qua ghế sofa và dán chặt vào tấm lưng bận rộn của cô.
Chung Viễn Huỳnh bê rau và cháo lên cho anh nói: "Có thể không hợp khẩu vị lắm, ăn nhiều một chút, lát nữa còn uống thuốc."
Phó Tẫn còn chưa ăn đã khen: "Trông rất ngon."
Không ngờ anh lại ăn hết đồ ăn, anh cũng húp gần hết nồi cháo, thấy anh sắp ăn hết cháo, Chung Viễn Huỳnh cau mày, nghi ngờ anh ăn không biết no, với trình độ này, có khi no vỡ bụng mất.”
"Đừng ăn nhiều quá, để xuôi cơm, lát còn uống thuốc."
Chung Viễn Huỳnh đưa tay ra giữ lấy bàn tay đang tiếp tục múc cháo của anh.
Nhiệt độ cơ thể hơi nóng của cô từ mu bàn tay truyền đến, Phó Tẫn như bị bỏng, đầu ngón tay khẽ run lên, sau đó mỉm cười: "Chị nấu ăn rất ngon."
Nụ cười của anh là kiểu cười tỏa nắng và vui vẻ, đường cung của nụ cười rất chuẩn xác, giống như một cỗ máy đang thực hiện chương trình, nhưng với đôi lông mày lạnh lùng của anh ta lại rất mâu thuẫn.
Chung Viễn Huỳnh không thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra với Phó Tẫn trong vài năm qua khiến nó trở nên kỳ lạ như vậy.
Mặc dù chứng hoang tưởng đáng sợ đến nghẹt thở của anh đã biến mất, nhưng mấy năm nay anh… Thực sự sống tốt sao.
Chung viễn Huỳnh rút tay về: "Đừng ăn nữa, tối nay lại nấu món khác cho em."
"Được." Cuối cùng Phó Tẫn cũng đặt thìa xuống.
Chung Viễn Huỳnh: "Ở nhà có thuốc hạ sốt không? Nếu không, chị ra cửa hàng thuốc mua."
"Có." Phó Tẫn đứng dậy và mở một chiếc tủ có kích thước bằng một chiếc tủ lạnh ở góc phòng khách.
Chung Viễn huỳnh nhìn lướt qua thì thấy đầy thuốc, vì khoảng cách khá gần nên cô nhìn thấy có vài chữ fluoxetine và chlorpromazine.
Phó Tẫn lấy thuốc hạ sốt ra, đóng tủ lại, Chung Viễn Huỳnh cầm lấy xem, bảo đảm không cho tên này uống thuốc bừa bãi, bảo anh ngồi xuống nghỉ một lát cho tiêu hóa bớt.
Chỉ là không ngờ Phó Tẫn không lâu sau lại ôm bụng, sắc mặt tái nhợt, thái dương ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Chung Viễn Huỳnh giật mình: "Đau dạ dày à?"
Phó Tẫn nghiến răng không nói, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh nôn mửa.
Chung Viễn Huỳnh lẳng lặng đi theo bước chân anh, đứng ở cửa liếc mắt nhìn anh, đôi tay gầy lạnh lẽo chống đỡ chậu rửa mặt, khẽ lay động, như muốn nôn cả nội tạng ra ngoài.
Ý thức được anh đang nghiêng đầu nhìn, Chung Viễn Huỳnh lập tức xoay người đi trở lại phòng khách.
Bởi vì cô nhớ đến một chuyện để lại cho cô ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Phó Tẫn đã uống quá nhiều loại thuốc và phải chịu rất nhiều tác dụng phụ, có lần tác dụng phụ quá mạnh khiến anh không thể đứng dậy nôn mửa khi đang đi vệ sinh.
Rõ ràng là toàn thân anh đang bị suy nhược và co giật, nhưng mắt anh vẫn không đỏ lên cho đến khi anh nhận ra ánh mắt nhìn về phía cửa.
Anh ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của cô, nước mắt lập tức rơi xuống, khàn giọng nói: "Đừng nhìn em."
...
Chung Viễn Huỳnh sau này không biết lý do của việc này, chỉ vì cô khen cậu ấy khi còn nhỏ - sao cậu có thể xinh đẹp hơn công chúa nhỏ trong truyện cổ tích.
Anh không bao giờ muốn làm một kẻ ngốc trước mặt cô một lần nữa.
Sau khi Chung Viễn Huỳnh kết thúc buổi học, cô về nhà kiểm tra thông tin liên lạc của học sinh, rồi tìm ra số điện thoại di động của Phó Tẫn, thật không ngờ, số của anh vẫn chưa đổi, trong điện thoại di động của cô vẫn còn lưu, chỉ là vẫn nằm im trong danh bạ điện thoại.
Đầu ngón tay cô lướt trên màn hình điện thoại, rồi lại nghĩ, nếu buổi tối của ngày cuối tuần anh có việc bận thì sao, đợi đến tuần sau anh nghỉ đến buổi học thứ ba, cô sẽ gọi điện hỏi thăm.
Cho đến thứ ba, Chung Viễn Huỳnh đã hoàn thành ba lớp nghệ thuật ở trường, khi cô trở lại văn phòng và lấy điện thoại di động ra, cô nhận được một tin nhắn từ Bối Trân Giai.
Tăng Gia: Này, buồn quá đi thôi.
Huỳnh không có mặt ở đây: Có chuyện gì vậy, công việc không suôn sẻ sao?
Tăng Gia: Tôi vừa giao kế hoạch sách mới, bà chủ Nguyên Tẫn đổ bệnh rồi, cũng không biết khi nào chương mới mới được tiếp tục cập nhật, tiến độ có thể bị trì hoãn nhiều.
Huỳnh không có mặt ở đây: Có phải là giao cho Nguyên Tẫn đến ba cuốn sách, không tải nổi đúng không?
Tăng Gia: Chắc là vậy, nên không biết sau này cô ấy có tạm dừng "Đèn khuya le lói " không nữa.
Huỳnh không có mặt ở đây: Nguyên Tẫn nói với cậu sao.
Tăng Gia: Sao có thể chứ, tớ đã đàm phán với trợ lý của cô ấy, có lẽ cô ấy sợ đông người? Tóm lại, cô ấy không thích giao tiếp với mọi người cho lắm, không biết tớ nói có đúng hay không, những người luôn chìm đắm trong thế giới của riêng mình luôn nhạy cảm hơn trong cảm xúc và tâm lý.
Chung Viễn Huỳnh nói chuyện phiếm với cô ấy thêm vài câu, sau đó tan học về nhà.
Ngay khi đặt túi xuống, cô nhận được một cuộc gọi từ Phó Lăng Thanh.
Giọng nói dịu dàng của Phó Lăng Thanh truyền đến: "Huỳnh à, gần đây cháu có khỏe không? Có bận không?"
Chung Viễn Huỳnh: "Cháu vẫn khỏe, cũng không bận lắm."
Phó Lăng Thanh hỏi với giọng đầy sự thương lượng, "Cháu có thể giúp dì một việc được không?"
Trong những năm qua, Phó Lăng Thanh hiếm khi nhờ Chung Viễn Huỳnh giúp đỡ việc gì, tính cả lần này, cũng chỉ có ba lần.
Lần đầu tiên là khi Phó Lăng Thanh mất ngủ và nhờ Chung Viễn Huỳnh thu âm một số bài hát cho bà, lần thứ hai là khi bà về quê ăn Tết.
Chung Viễn Huỳnh: "Dì cứ nói đi ạ."
"Dì hiện tại đang ở nước ngoài thì biết tin Tẫn đang ốm, dì nhất thời không thể về thăm nó ngay được, ở Bắc Đường nó cũng chỉ quen mình con, Viễn Huỳnh có thể giúp dì đến chăm sóc nó hay không."
Chung Viễn Huỳnh trong tiềm thức muốn nói rằng anh ấy có một trợ lý nam hiểu anh rõ hơn cô, nhưng nghe giọng điệu của Phó Lăng Thanh đầy lo lắng và sốt sắng, cô không thể từ chối: "Được rồi, dì cho cháu địa chỉ của anh ấy đi."
"Cảm ơn cháu, Viễn Huỳnh." Phó Lăng Thanh nói.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Chung Viễn Huỳnh nhìn lướt qua lịch học buổi chiều, có một tiết học của cô, cô chỉ đành gọi cho Dư Tuệ Mỹ nhờ cô ấy lên lớp hộ một tiết, sau đó báo cáo với chủ nhiệm xin nghỉ vào buổi chiều và đã không đến trường.
Cô đến nơi ở của Phó Tẫn theo địa chỉ Phó Lăng Thanh gửi cho cô.
Đó là một ngôi nhà nhỏ kiểu châu Âu cao ba tầng, hai bên trái phải có vườn nhỏ bao quanh bằng hàng rào sắt đen, ở giữa có một hòn đá cuội.
Có một con đường lát đá có hoa văn, có một chỗ nhập mật mã ở cửa, Chung Viễn Huỳnh ấn chuông cửa, nhưng rất lâu cũng không có ai đáp lại.
Anh đến bệnh viện, nên không ở nhà sao?
Chung Viễn Huỳnh lấy điện thoại di động ra gọi cho anh, muốn hỏi anh đến bệnh viện nào, nhưng điện thoại di động của anh đã tắt máy, không thể liên lạc được.
Dường như không còn cách nào khác, cô đành bấm chuông gọi điện, mong có người hồi âm.
Chung Viễn Huỳnh cảm thấy có thể là do thời tiết chuyển mùa, rất nhiều người ốm, Nguyên Tẫn chắc hẳn đã làm việc quá sức mà không chú ý đến cơ thể của mình, còn Phó Tẫn chắc chắn là do dính mưa lần trước.
Sau khi đợi vài phút, Chung Viễn Huỳnh chắc chắn rằng không có ai trong nhà, định bỏ cuộc, tối lại quay lại thì thấy cửa được mở ra.
"Cạch" một tiếng, cô ngẩng đầu nhìn sang.
Đã hai ngày không gặp nhau, tình trạng của Phó Tẫn càng ngày càng tồi tệ hơn, nước da của anh càng nhợt nhạt hơn, tóc rối bời, mí mắt hơi nhướng lên, vẻ mặt lạnh lùng, và ánh mắt lạnh băng quét qua.
Khi nhìn thấy người tới, anh đương nhiên là giật mình, chậm rãi nhướng mi, vẻ mặt kiềm chế, tựa như vẻ lạnh lùng vừa rồi chỉ là ảo giác của cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Làm sao chị đến đây được."
Giọng anh khàn đến khó tin, như thể đã lâu không uống nước, có vẻ như đã quá lâu anh không nói chuyện với ai.
Chung Viễn Huỳnh nói thật: "Dì Phó bảo chị đến thăm em."
Phó Tẫn nhíu mày, che đi ánh sáng mờ ảo trong mắt, "Thôi, chị vào trong nhà trước đi."
Chung Viễn Huỳnh đứng ở cửa ra vào cởi giày, Phó Tẫn lấy một đôi dép nam mới cho cô.
Cô đi theo vào trong, thấy trong phòng khách lầu một, ngoài ghế sô pha, bàn ghế, thảm, phần lớn đều là tủ gỗ các loại, những chiếc tủ gỗ này cơ bản có thể chứa được người, nhìn hơi giống quan tài, ngoài ra không có nội thất trang trí nào khác.
Đơn điệu và vắng vẻ, còn có chút lạnh lẽo đến lạ lùng, nó hoàn toàn khác với kiểu phòng khách ấm áp trong tưởng tượng.
Cổ họng của Phó Tẫn không được thoải mái cho lắm, giọng nói có chút khàn khàn: "Chị ngồi trước đi, tôi rót nước cho chị."
Chung Viễn Huỳnh ngồi xuống nhìn anh đi về phía quầy bếp, bên đó cuối cùng cũng coi như giống nhà có người ở, đồ dùng nhà bếp bát đĩa đều đủ cả.
Phó Tẫn rót cho cô một cốc nước nóng ngồi đối diện với cô.
Hệ thống sưởi trong phòng rất tốt, Chung Viễn Huỳnh đã sớm đổ mồ hôi vì nóng.
Nhìn thấy đôi má xinh xắn của cô hơi ửng hồng, Phó Tẫn nhìn sang chỗ khác, quay đầu sang chỗ khác, nói: "Nếu không vội, chị có thể cởi bớt áo khoác ra."
Anh dường như nghĩ rằng bảo cô cởi áo khoác ra, lúc về lại phải mặc vào sẽ rất phiền phức, nên anh đứng dậy tắt máy sưởi đi.
Chung Viễn Huỳnh thấy anh mặc quần áo mỏng mà vẫn là bệnh nhân, lập tức nói: "Đừng tắt đi, để máy sưởi sẽ tốt hơn. Chị mặc nhiều cũng không thấy thoải mái."
Cô cởi áo khoác len, đặt trên sô pha, hỏi anh: "Thế nào rồi, có đỡ hơn chưa? Còn không thoải mái sao?"
Khuôn mặt vẫn còn ấm áp, khuôn mặt đỏ như hoa đào, Phó Tẫn hạ giọng và mỉm cười nói: "Ừm, đỡ hơn nhiều rồi."
Đương nhiên Chung Viễn Huỳnh không tin, anh khỏe hơn nhiều rồi, sao Phó Lăng Thanh lại gọi cho cô một cách vội vàng như vậy và yêu cầu cô đến thăm anh.
Không nói lời nào, đầu tiên cô đo nhiệt độ cho Phó Tẫn - 39,2 độ.
"Em đã đi khám bác sĩ chưa," Chung Viễn Huỳnh hỏi: "Em đã uống thuốc hạ sốt chưa?"
Như thể cơ thể bị bỏng không phải của mình, anh giống như một người bình thường, đưa ra những đáp án phủ định.
"..."
Chung Viễn Huỳnh có cảm giác nghẹn họng, không biết nên nói cái gì: "Được rồi, đến bệnh viện xem."
Phó Tẫn từ chối thẳng thừng: "Tôi không muốn đi."
Chung Viễn Huỳnh cố gắng lý luận với anh: "Đi khám bác sĩ sẽ nhanh khỏe lại, ốm khó chịu như vậy không phải tự làm khổ mình à."
Phó Tẫn không nói nữa, cụp mi xuống, nhìn mặt đất, trông vô cùng ốm yếu và đáng thương.
"..."
Lại là như vậy, lại là cảm giác quen thuộc này.
Còn làm được gì nữa, cô không thể đánh gục anh mà lôi anh đi, Chung Viễn Huỳnh lùi lại rồi đưa ra phương án thỏa hiệp: "Vậy thì trước tiên uống một ít thuốc hạ sốt, buổi tối đến lúc chị về, nếu em còn chưa hạ sốt, chúng ta bắt buộc phải đến bệnh viện khám."
Cô phải ở lại đây đến tối.
Câu nói này khiến Phó Tẫn cong khóe môi.
Chung Viễn Huỳnh thực sự cảm thấy rằng Phó Tẫn không coi trọng cơ thể của mình, hoặc anh không coi trọng bản thân mình một chút nào.
Anh không ăn sáng, rõ ràng có đồ ăn sáng dì làm thịnh soạn hâm nóng sẵn trong bếp, anh cũng không ăn chút nào.
Từ Tết đến lần gặp gỡ này, Chung Viễn Huỳnh không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra với sự chán nản vô hồn từ trong ra ngoài này của anh.
Dường như anh đang đứng trên mép vực thẳm, sẵn sàng nhảy xuống bất cứ lúc nào khiến người ta không khỏi kinh hãi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chung Viễn Huỳnh mất bình tĩnh, đã hứa với Phó Lăng Thanh sẽ chăm sóc anh, vì vậy cô xắn tay áo và bắt đầu nấu ăn.
Cô hiểu rõ tài nấu nướng của mình, nấu ăn không ngon lắm, đánh giá toàn diện là có thể ăn được.
Dựa vào sự hiểu biết của cô về vị thiếu gia cao quý từ nhỏ này, cô đã nghi ngờ rằng anh không chỉ kén ăn mà còn biếng ăn, các đầu bếp ở nhà đều thay đổi liên tục, nhưng rất hiếm khi thấy anh hài lòng với những gì mình ăn.
Chăm sóc bệnh nhân chủ yếu vẫn nên cho ăn những nhẹ nhàng thanh đạm, Chung Viễn Huỳnh hầm một nồi cháo thịt nạc rau xanh, một phần thịt băm, giá đỗ và đậu phụ xào hành lá.
Khi lật đậu hũ, do không lật đúng cách, cô đã làm miếng đậu hũ nát ra.
Chung Viễn Huỳnh trong lòng thầm nghĩ cô đã cố gắng hết sức, nhưng nếu anh không hài lòng, cô ấy chỉ có thể gọi đồ ăn bên ngoài.
Cô không chú ý đến, ánh mắt anh lướt qua ghế sofa và dán chặt vào tấm lưng bận rộn của cô.
Chung Viễn Huỳnh bê rau và cháo lên cho anh nói: "Có thể không hợp khẩu vị lắm, ăn nhiều một chút, lát nữa còn uống thuốc."
Phó Tẫn còn chưa ăn đã khen: "Trông rất ngon."
Không ngờ anh lại ăn hết đồ ăn, anh cũng húp gần hết nồi cháo, thấy anh sắp ăn hết cháo, Chung Viễn Huỳnh cau mày, nghi ngờ anh ăn không biết no, với trình độ này, có khi no vỡ bụng mất.”
"Đừng ăn nhiều quá, để xuôi cơm, lát còn uống thuốc."
Chung Viễn Huỳnh đưa tay ra giữ lấy bàn tay đang tiếp tục múc cháo của anh.
Nhiệt độ cơ thể hơi nóng của cô từ mu bàn tay truyền đến, Phó Tẫn như bị bỏng, đầu ngón tay khẽ run lên, sau đó mỉm cười: "Chị nấu ăn rất ngon."
Nụ cười của anh là kiểu cười tỏa nắng và vui vẻ, đường cung của nụ cười rất chuẩn xác, giống như một cỗ máy đang thực hiện chương trình, nhưng với đôi lông mày lạnh lùng của anh ta lại rất mâu thuẫn.
Chung Viễn Huỳnh không thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra với Phó Tẫn trong vài năm qua khiến nó trở nên kỳ lạ như vậy.
Mặc dù chứng hoang tưởng đáng sợ đến nghẹt thở của anh đã biến mất, nhưng mấy năm nay anh… Thực sự sống tốt sao.
Chung viễn Huỳnh rút tay về: "Đừng ăn nữa, tối nay lại nấu món khác cho em."
"Được." Cuối cùng Phó Tẫn cũng đặt thìa xuống.
Chung Viễn Huỳnh: "Ở nhà có thuốc hạ sốt không? Nếu không, chị ra cửa hàng thuốc mua."
"Có." Phó Tẫn đứng dậy và mở một chiếc tủ có kích thước bằng một chiếc tủ lạnh ở góc phòng khách.
Chung Viễn huỳnh nhìn lướt qua thì thấy đầy thuốc, vì khoảng cách khá gần nên cô nhìn thấy có vài chữ fluoxetine và chlorpromazine.
Phó Tẫn lấy thuốc hạ sốt ra, đóng tủ lại, Chung Viễn Huỳnh cầm lấy xem, bảo đảm không cho tên này uống thuốc bừa bãi, bảo anh ngồi xuống nghỉ một lát cho tiêu hóa bớt.
Chỉ là không ngờ Phó Tẫn không lâu sau lại ôm bụng, sắc mặt tái nhợt, thái dương ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Chung Viễn Huỳnh giật mình: "Đau dạ dày à?"
Phó Tẫn nghiến răng không nói, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh nôn mửa.
Chung Viễn Huỳnh lẳng lặng đi theo bước chân anh, đứng ở cửa liếc mắt nhìn anh, đôi tay gầy lạnh lẽo chống đỡ chậu rửa mặt, khẽ lay động, như muốn nôn cả nội tạng ra ngoài.
Ý thức được anh đang nghiêng đầu nhìn, Chung Viễn Huỳnh lập tức xoay người đi trở lại phòng khách.
Bởi vì cô nhớ đến một chuyện để lại cho cô ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Phó Tẫn đã uống quá nhiều loại thuốc và phải chịu rất nhiều tác dụng phụ, có lần tác dụng phụ quá mạnh khiến anh không thể đứng dậy nôn mửa khi đang đi vệ sinh.
Rõ ràng là toàn thân anh đang bị suy nhược và co giật, nhưng mắt anh vẫn không đỏ lên cho đến khi anh nhận ra ánh mắt nhìn về phía cửa.
Anh ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của cô, nước mắt lập tức rơi xuống, khàn giọng nói: "Đừng nhìn em."
...
Chung Viễn Huỳnh sau này không biết lý do của việc này, chỉ vì cô khen cậu ấy khi còn nhỏ - sao cậu có thể xinh đẹp hơn công chúa nhỏ trong truyện cổ tích.
Anh không bao giờ muốn làm một kẻ ngốc trước mặt cô một lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro