Đến Lượt Tôi Lên Sân Khấu Gánh Team

Khiến người ta...

Nhất Thế Hoa Thường

2024-11-19 02:45:49

Kết quả của việc không nhận nổi bài là đội trưởng Khương lại thua.

Phương Cảnh Hành hỏi cậu muốn dán ở đâu, sau đó vươn tay dính tờ giấy lên trán Khương Thần, không nhịn được cười: "Anh không tính bài à?"

Khương Thần nói: "Có."

Cậu tìm cớ cho con bốn đỏ chót này của mình: "Tôi biết vẫn còn một lá nữa chưa ra, nhưng đã chơi đến đây rồi thì chỉ có thể thử liều một lần."

Nếu như không phải AI thật sự sẽ giận, vào thời khắc mấu chốt kiểm soát cậu thì cậu đã thắng rồi.

Cậu chỉ là liều nhưng không ăn nhiều thôi.

Phương Cảnh Hành đưa ra kiến nghị: "Báo thù cho anh nhé, bọn mình hợp tác dán giấy lên mặt AI có được không?"

Y tá nhỏ phân biệt được giọng nói, kêu lên: "Không được chơi xấu."

Khương Thần nhìn khuôn mặt sạch sẽ kia, mở miệng cùng lúc với AI: "Không hợp tác."

Hậu quả của không hợp tác là mặt cậu nhanh chóng xuất hiện thêm hai mẩu giấy.

Trên mặt AI cũng có thêm một mẩu, mà vị nam thần kia vẫn là dáng vẻ ôn tồn lễ độ ngồi ở đó, trông rất là cảnh đẹp ý vui.

Khương Thần đột nhiên thấy hơi nhớ tổ trưởng Tần.

Dưới cái nhìn chòng chọc của Khương Thần, Phương Cảnh Hành tươi cười xé một mẩu giấy mới dán lên mặt cậu, ngón cái hơi vuốt lên nốt ruồi chỗ khóe mắt: "Chơi thêm mấy ván nữa thì ăn cơm nhé. Tối nay anh muốn ăn gì?"

Khương Thần nói: "Cậu chọn đi, tôi mời."

Phương Cảnh Hành không khách khí với cậu: "Được."

Ván sau anh làm địa chủ, tiếc là bốc bài không đẹp lắm, bị Khương Thần và AI hợp tác trừng trị, cuối cùng cũng bị dán giấy.

Khương Thần học theo Phương Cảnh Hành, trưng cầu ý kiến của anh: "Muốn dán ở đâu?"

Phương Cảnh Hành rất chiều cậu: "Tùy anh, thích dán ở đâu cũng được."

Khương Thần quan sát khuôn mặt đầy tội lỗi này, cầm mẩu giấy dán lên cằm anh.

Phương Cảnh Hành hỏi: "Trông đẹp không?"

Khương Thần nhìn tạo hình mới của anh, thấy vui hẳn: "Đẹp lắm."

Hai người một máy lại chơi thêm mấy ván rồi mới ngừng làm tổn thương nhau.

Khương Thần đi tìm nhân viên công tác mượn điện thoại, mở phần mềm đặt đồ ăn, đưa cho Phương Cảnh Hành.

Phương Cảnh Hành hỏi: "Điện thoại của anh à?"

Khương Thần đáp: "Không phải."

Điện thoại di động của cậu đã tắt nguồn rồi, mỗi tuần gọi thức ăn ngoài đều dùng điện thoại của nhân viên, đến cuối tháng tổng kết lại tính tiền.

Phương Cảnh Hành nhịn không được hỏi: "Lúc trước em có gửi mấy tin nhắn bằng giọng nói cho anh, anh đã nghe chưa?"

Khương Thần đáp: "... Cậu còn có mặt mũi nhắc đến chuyện đó à."

Phương Cảnh Hành cười: "Bị người khác nghe thấy à?"

Khương Thần không muốn trả lời, ra hiệu cho anh chọn món.

Phương Cảnh Hành lại hỏi thêm hai câu, thấy cậu vẫn không hé răng thì đành phải kiềm chế lòng hiếu kì, chọn một nhà hàng khá nổi tiếng, gọi mấy món đặc sản của họ. Khương Thần để nhân viên trả tiền, nhân lúc đồ ăn chưa được giao đến thì đi thay quần áo, dẫn Phương Cảnh Hành xuống lầu đi dạo.

Đã sắp vào đông, tầm giờ này thì mặt trời đã lặn, những ngọn đèn trong vườn hoa đã sáng lên.

Đang là cuối tuần nên không có nhiều người trong viện nghiên cứu, hầu hết là thành viên của tổ dự án. Khu vườn vô cùng yên tĩnh, đưa mắt nhìn khắp nơi cũng chỉ thấy hai người bọn họ.

Phương Cảnh Hành đi cùng cậu cho vịt ăn, rồi chậm rãi dạo bước trên con đường nhỏ trải đá cuội.

Khương Thần nghiêng đầu nhìn anh, dưới ánh đèn đường ấm áp, nam thần của liên minh lại càng có vẻ dịu dàng hiền hòa, là kiểu bất cứ ai nhìn thấy cũng sẽ có thiện cảm.

Lần thứ hai trong ngày hôm nay cậu nghĩ: Đúng là không thiệt.

Thật thần kì.

Trước đây cậu chưa từng hẹn hò với ai, cứ nghĩ là đồng ý thử với Phương Cảnh Hành xong, quan hệ thay đổi đột ngột như vậy thì buổi gặp gỡ ngày hôm nay sẽ có phần gượng gạo. Nhưng thực tế lại hoàn toàn trái ngược, Phương Cảnh Hành thật sự rất biết quan tâm đến cảm giác của người khác, cậu không chỉ không cảm thấy khó chịu mà còn rất tự tại.

Phương Cảnh Hành phát hiện ánh mắt của cậu, nhìn lại: "Sao vậy?"

Khương Thần nói: "Không có gì."

Phương Cảnh Hành nhướng mày, có hơi tự luyến: "Thấy em đẹp trai quá à?"

Khương Thần đáp: "Nếu cậu mà không mở mồm nói câu này thì đã có thêm không ít điểm."

Phương Cảnh Hành dở khóc dở cười, thức thời đổi chủ đề.

Hai người đợi thức ăn giao đến rồi mới về, hưởng thụ cùng ngồi ăn tối với nhau.

Sau bữa ăn, Phương Cảnh Hành ngồi thêm chừng mười phút, thấy đã sắp đến năm rưỡi, bèn lưu luyến đứng dậy ra về.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khương Thần như thường lệ tiễn người đến cửa thang máy.

Phương Cảnh Hành đối mặt với cậu, nghe thấy tiếng thang máy "đinh" một cái, cuối cùng vẫn áp xuống nội tâm đang xúc động, không dám suồng sã, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay Khương Thần. Anh cười nói: "Em về đây, tối gặp lại trong game nhé."

Khương Thần "ừ" một tiếng, nhìn cửa thang máy chậm rãi khép lại, cho đến khi bóng dáng đối phương hoàn toàn biến mất.

Trong không khí dường như vẫn thoang thoảng hương nước hoa, như có như không lửng lơ, tĩnh lặng bồi hồi trong thoáng chốc, rồi nhanh chóng tan đi cùng với độ ấm còn sót lại trên mu bàn tay.

Không phiền toái, cũng chẳng mãnh liệt.

Giống như chủ nhân của nó, dịu dàng và kiềm chế.

Đại khái là vì quá quan tâm nên mới khiến người ta vô thức sinh ra mấy phần lưu luyến.

Khương Thần đứng im tại chỗ chừng hai giây rồi mới quay người về phòng.

Cậu biết Phương Cảnh Hành phải mất một lúc lâu mới về đến nhà, bèn đi tắm trước, vệ sinh cá nhân xong mới lên giường nằm, đeo kính vào game.

Âm nhạc quen thuộc vang lên, trên đường phố tấp nập người qua kẻ lại.

Cậu nhìn sang Ám Minh Sư bên cạnh, gọi thử mấy câu, thấy tên kia vẫn ở trạng thái treo máy thì nhìn sang tiến độ nhiệm vụ.

Lúc trước khi treo máy, bọn họ đã định giá sẵn cho vật liệu, người chơi tới có thể tự giao dịch.

Sau mấy tiếng thì họ đã thu được một lượng lớn vật phẩm, chỉ còn thiếu chút nữa là đủ.

Thế là Khương Thần lên loa, muốn gom nốt số còn lại.

Tin tức vừa mới lên thì kênh chat đã nổ tung.

[Thế giới] Kim Thập Bát: Online rồi [kinh hãi]

[Thế giới] Người Trong Gương: Anh ăn no chưa, chưa no thì đi ăn thêm chút nữa đi [chờ mong]

[Thế giới] Đồng sinh cộng tử: Đại lão có muốn đánh phó bản không? Muốn đánh cái nào em cũng sẽ sát cánh bên anh.

[Thế giới] Kim Thập Lục: Đấu trường cũng được [đáng thương]

[Thế giới] Chữ Tình trên đầu: Boss thế giới cũng chơi luôn!

[Thế giới] Cửa này đều là bạn ta: Hay là tâm sự, bàn luận về cuộc đời lý tưởng gì đó?

Khương Thần ngạc nhiên, cho một kí hiệu.

[Thế giới] Thập Phương Câu Diệt: ?

[Thế giới] Thần Tinh quan sát Duyên: Để em giải thích cho, chó của bọn họ vẫn còn khỏe như vâm, nên họ muốn cho chó của anh nghỉ ngơi một lát.

[Thế giới] Mứt quả: Bọn họ muốn dụ anh tối nay chơi cái khác đó, đừng có mắc mưu nha!

[Thế giới] Dưa chín: Hôm nay tui tận mắt chứng kiến nhóm của Bạch Long Cốt lăn lộn với con chó luôn, bị chó cắn chết tươi ba phát.

[Thế giới] Rễ Bản Lam: Má há há há!

[Thế giới] Điên cuồng phục chế: Tôi cũng thấy, Bạch Long Cốt không phải nhà duy nhất cắn nhau với chó đâu [cười khóc]

[Thế giới] Tra nam cút ra: Cười chết mất, để kích hoạt được nhiệm vụ tìm thuốc cho chó mà chuyện điên rồ nào họ cũng dám làm.

[Thế giới] Tàng Thư: Tôi nghe bọn họ đồn là chó thành ra như thế là do bị đại lão đánh đó.

Khương Thần đã hiểu, không chat nữa, vừa trả lời mấy vấn đề của bên Như Ý, vừa đợi người chơi tới giao vật liệu.

Một lát sau, cậu thấy người bên cạnh nhúc nhích, nội tâm bỗng vô cớ nhảy lên. Khương Thần hỏi: "Về đến nhà rồi à?"

Phương Cảnh Hành nói: "Vâng, anh đợi lâu chưa?"

Khương Thần đáp: "Không lâu lắm, tôi vừa tắm."

Phương Cảnh Hành trả lời, anh cũng đang xem tiến độ thu gom vật liệu, không buồn nhìn một đống tin nhắn cuồn cuộn hiện lên. Kiếm đủ đồ rồi thì hai người cùng đi vào giao cho Dược Sư.

Dược Sư chữa trị cho con chó xong thì xoa đầu nó, tiếc thương thở dài: "Trên người nó vốn có vết thương cũ chưa lành hẳn, giờ lại trúng độc, phải nghỉ ngơi một thời gian mới được."

Thanh nhiệm vụ cập nhật, yêu cầu cứu chó đã hoàn thành.

Ngoài ra thì không hiện thêm nội dung nào mới.

Rồi, nói thẳng ra là giờ không được mang chó đi chơi.

Hai người bèn quay lại núi Mai Cốt, tiếc tục tìm đầu mối nhiệm vụ.

Lần này mục tiêu của bọn họ rất nhất trí, đi thẳng đến cái hồ nhỏ kia, bởi vì chó là loài rất thông minh, nếu đã chạy đến đây thì chắc chắn có lí do gì đó.

Hồ nước có thể khiến cho không loài cá nào sống được mang màu xám, những tia sáng dập dờn phản chiếu trên mặt nước.

Cũng may là trong game nên dù hồ nước có độc thì nó vẫn trong suốt. Hai người lặn xuống đáy cẩn thận tìm kiếm một hồi, tìm được một thẻ bài khác, cũng viết hai chữ "Nghịch Phong".

Khương Thần cầm cái thẻ bài nho nhỏ lên bờ, có hơi thắc mắc: "Cách một cái hồ nước mà chó cũng ngửi được à?"

Cậu nhớ là trong phim, thường kẻ chạy trốn chỉ cần rưới chút nước trên người là mấy con chó đuổi theo sau đã không thể ngửi được hắn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Phương Cảnh Hành cũng đang nghĩ về vấn đề này, quan sát xung quanh một hồi mới phát hiện trên mặt đất có vệt máu khô.

Những chấm máu chỉ to bằng ngón cái, chúng cách nhau một khoảng nhỏ, rải đến tận hồ nước thì biến mất. Có lẽ chính vì thế nên con chó kia mới sốt ruột đến mức nhảy xuống hồ.

Hai người cất thẻ bài đi, thấy nhiệm vụ tra tìm manh mối cũng đã hoàn thành, bèn xuống núi đi xem con chó thế nào.

Bỗng một bóng đen lóe lên, một con chó mực to đùng với ID trên đầu là "đội Cô Vấn" phăm phăm lao tới. Nó ngửi vệt máu bên hồ, ư ử mấy tiếng rồi nhảy tùm xuống nước.

Một lát sau nó giãy giạu bò lên bờ, bắt đầu lăn lộn trên đất.

Lăn đến vòng thứ ba thì đầu nó đập cái "cốp" vào tảng đá, cả người nó nghiêng sang một bên, theo con dốc nhỏ lăn lông lốc vào trong khe đá, bất động.

Khương Thần: "..."

Phương Cảnh Hành: "..."

Được rồi, ít nhất thì bọn họ đã biết con chó làm thế nào để giày vò mình thành cái đức hạnh kia.

Hai người rời khỏi hồ nhỏ, trên đường lại gặp được Cô Vấn và Phi Tinh Trọng Mộc.

Phương Cảnh Hành cười chào hỏi: "Tình cờ quá."

Cô Vấn và Phi Tinh Trọng Mộc cùng gật đầu.

Người sau hỏi: "Đại lão đánh tới đâu rồi?"

Phương Cảnh Hành nói: "Làm xong nhiệm vụ tìm manh mối rồi, hai người cố lên."

Hai bên trò chuyện vài câu đơn giản rồi chào tạm biệt nhau.

Cô Vấn và Phi Tinh Trọng Mộc đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, sau đó nhìn nhau.

Phi Tinh Trọng Mộc nói: "Vật liệu trên đơn thuốc đã tìm đủ rồi, tôi với ông khiêng chó xuống là có thể giao được luôn."

Cô Vấn: "Nên?"

Phi Tinh Trọng Mộc nói: "Cày cả đêm tiếp thôi."

Cô Vấn: "..."

Phi Tinh Trọng Mộc nói: "Cố gắng một chút, lần này người thắng sẽ là chúng ta."

Cô Vấn: "Được rồi."

Ý chí chiến đấu của hai người dâng cao, lên núi tìm chó.

Khương Thần và Phương Cảnh Hành lại là xuống núi tìm chó, đi vào y quán thì lấy ra thẻ bài mới phát hiện, thấy con chó lập tức mở mắt.

Nó ngửi mùi trên thẻ bài, bắt đầu ư ử.

Dược Sư thấy nó giãy giụa đòi xuống đất, đành phải cho nó ăn thêm một liều thuốc.

Cũng không biết là thần dược gì, chó đen lập tức hồi sinh đầy máu, nhảy xuống đất.

Dược Sư nói: "Cơ thể nó hiện giờ rất yếu, hãy cho nó nghỉ ngơi nhiều một chút."

Phương Cảnh Hành nói một tiếng được, dắt con chó rời đi.

Khương Thần lại được chơi chó, rất chi là hài lòng, cầm thẻ bài muốn tiếp tục sự nghiệp còn dang dở.

Phương Cảnh Hành vừa nhìn cái dáng vẻ này của cậu là biết cậu đang toan tính chuyện gì, cười nói: "Đến chỗ tường nhiệm vụ nhé?"

Khương Thần gật đầu.

Nếu như chỗ này không còn nhiệm vụ mới thì chỉ có thể cầm thẻ bài tới hỏi người quản lý của nhà săn tiền thưởng, để xem rốt cuộc là thẻ của ai.

Bọn họ truyền tống đến tòa thành kia, đứng trước tường nhiệm vụ.

Đang định đối thoại với NPC thì thấy có hai người quen đi tới, đó là Đỗ Phi Chu và phó giám đốc Đường.

Ngài phó giám đốc thấy Phong Ấn Sư thì hai mắt lập tức sáng ngời, tiến lên trước nói: "Trên kênh chat toàn nói về các cậu thôi."

Nói rồi ông nhìn xuống con chó bên chân bọn họ: "Đây là con chó đó à?"

Khương Thần được toại nguyện, đưa thẻ bài cho ông: "Vâng, đây là đạo cụ, tiền bối xem thử đi."

Ngài phó giám đốc bèn cầm lấy, chưa kịp nhìn thì đã có một bóng đen nhào lên.

Con chó đen vồ tới há miệng cắn ngay, ngài phó giám đốc lập tức theo bước Hồng Trần Nha Sang Nhân lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân.

Đỗ Phi Chu: "..."

Phó giám đốc Đường: "..."

Khương Thần đã thí nghiệm ra thẻ bài và mặt dây chuyền sẽ mang lại hiệu quả như nhau.

Cậu cúi xuống nhặt lại thẻ bài, nhìn cái xác trước mặt, cảm thấy khoan khoái vô cùng.

____________________________

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đến Lượt Tôi Lên Sân Khấu Gánh Team

Số ký tự: 0