Chính em rủ anh vào
Dư Trình
2024-07-21 16:37:45
Nhịp tim dồn dập làm rung màng nhĩ, cả thế giới như đang nổ đùng đoàng.
Lê Đường muốn chạy nhưng Tưởng Lâu chắn kín lối, ngước mắt là có thể thấy rõ mồn một hình xăm trên tai trái đã tháo máy trợ thính.
Dường như cậu chẳng còn đường trốn.
Không biết có phải bị ngấm nước biển không mà gần xương cụt tê ngứa râm ran, mạch suy nghĩ của Lê Đường rối rắm, vẫn đang hoảng hốt, chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào thì chợt có tiếng bước chân và tiếng cười nói từ xa lại gần, một người có vẻ là bố và đứa con ôm phao bơi đi vào nhà vệ sinh nam, Lê Đường vội tranh thủ lúc này đẩy vai Tưởng Lâu, lách người chuồn đi mất.
Ra bãi biển vẫn thấy vài người đang chơi bóng chuyền, trong đó có Tề Tư Nhàn.
Tôn Vũ Tường và Lý Viên Viên ăn xong quay lại, còn mang cho mọi người hoa quả với đồ ăn vặt. Bấy giờ cả đám vốn cũng không đói đều lười đi ăn trưa, cố nhịn chờ đến tối đánh chén buffet.
Lê Đường về dưới tán ô, vùi chân trong cát vốc cát phủ lên.
Dương Bách Xuyên đưa bánh mì cho cậu, cậu phủi tay, cầm lấy cắn vài miếng chỉ cảm thấy nhạt nhẽo, không bằng một phần mười nghìn bánh nướng mì lạnh lần trước ăn ở Tự Thành.
"Sếp mua vòng tay chưa?" Dương Bách Xuyên hỏi bất chợt.
"Hả?" Lê Đường hoàn hồn: "À, chưa mua. Cửa hàng có nhiều loại quá, chọn hoa cả mắt."
"Tôi có cửa hàng quen, giá phải chăng chất lượng cũng tốt... Nếu cần thì lần sau đi chung không?"
"Được đấy, đúng lúc tôi không hiểu, cậu giới thiệu cho tôi."
"Không thành vấn đề."
Thủy triều dâng khiến mọi người phải lui về bờ, số người xây lâu đài cát cũng nhiều lên, không khí sôi nổi hơn hẳn.
Dương Bách Xuyên lại hỏi một câu không liên quan: "Sếp Tưởng bên ROJA không chỉ là bạn học của sếp phải không?"
Đoán chừng bị lộ vì tiếng "bà chủ" to tướng của Tề Tư Nhàn, Lê Đường dứt khoát thú nhận: "Ừ, anh ấy là bạn trai cũ của tôi."
"Thảo nào..." Dương Bách Xuyên có vẻ hơi cảm khái, ngừng giây lát: "Vậy hai người sắp quay lại chưa?"
Lê Đường cảm thấy hôm nay Dương Bách Xuyên là lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng chẳng mấy khi nghỉ phép du lịch, cuối cùng cũng có thể giũ bỏ thân phận ông chủ và nhân viên mà tán gẫu như bạn bè.
Tuy nhiên Lê Đường không muốn đề cập quá nhiều về đời sống tình cảm cá nhân với người khác, vì thế úp mở: "Việc này không nói rõ được..."
Đang nói bỗng có một bàn tay gầy sượt qua người cậu, đặt quả dừa cắm ống hút xuống.
Lê Đường quay đầu trông thấy Tưởng Lâu.
Do vẫn đang mất tự nhiên vì chuyện xảy ra trong nhà vệ sinh ban nãy nên Lê Đường không lên tiếng, Tưởng Lâu cũng im lặng, vẻ mặt hắn u ám khác hẳn bầu trời trong xanh, đưa đồ xong đi luôn.
Trong lòng Lê Đường tự nhiên nặng trĩu.
Anh không vui sao, tại mình xem của anh mà không cho anh xem của mình?
Lê Đường hơi hối hận, nghĩ bụng vừa nãy nên lấy điện thoại chụp lại, nếu sau này anh không cho mình xem nữa, hoặc nóng giận đi xóa xăm thì phải làm sao?
Nỗi lo lắng kéo dài tới tận giờ cơm tối.
Cả đoàn ngồi quanh một bàn to ăn buffet, chị em phụ nữ có Tề Tư Nhàn dẫn đầu không ăn nhiều nhưng đam mê lấy đồ ăn cho mọi người, nói rằng cảm giác thích giống như đi mua sắm không cần nhìn giá, bởi vậy dù Lê Đường không hề đứng dậy thì đồ ăn trước mặt cũng nhiều tới mức không ăn hết.
Buffet hải sản khá ngon, chủ yếu phải tự pha nước chấm. Lê Đường chấm nước sốt thịt bò, ăn vài miếng thấy hơi cay bèn đứng dậy lấy nước uống. Lúc bê cốc quay lại, cậu phát hiện chỗ mình có một bát nước chấm trông màu sắc có vẻ không bỏ cay, ngay cả hành lá và tỏi cậu không thích ăn cũng không có, chỉ rắc đầy hạt vừng.
Về sau nhóm Tề Tư Nhàn còn lấy bia và rượu vang, mọi người uống bia chuyện trò, thậm chí có người còn bắt đầu chơi oẳn tù tì phạt bia và thi xem ai nhịn đi vệ sinh lâu hơn.
Giữa tiếng cười nói vui vẻ, Lê Đường cũng uống đỏ gay mặt.
Có người hỏi sếp Lê uống dở thế làm sao mà hô mưa gọi gió trên bàn nhậu, Lý Tử Sơ trả lời thay: "Đừng nhìn bộ dạng không thể tự lo liệu của cậu ta mà nhầm, thật ra đầu óc tỉnh táo lắm đấy, cậu ta càng say càng thông minh, mọi người nhớ cẩn thận."
Ăn xong về khách sạn, Lê Đường đi tụt lại phía sau, Dương Bách Xuyên đi theo hỏi cậu có cần thuốc giải rượu không, Lê Đường quay sang nhìn chằm chằm làm Dương Bách Xuyên thầm sợ hết hồn.
Nghĩ tới Lý Tử Sơ nói cậu uống say sẽ thông minh hơn, Dương Bách Xuyên chỉ lo bị nhìn ra đầu mối, vội vàng tạm biệt rồi chạy biến.
Đi thang máy lên tầng, bước trong hành lang trải thảm mà Lê Đường cảm giác như giẫm vào bông, nhũn chân được một bàn tay đưa ra đỡ lấy.
Cậu ngoái đầu nhìn, Tưởng Lâu kìa.
Lê Đường nhìn hắn một lúc lâu rồi thở dài: "... Sao lại là anh vậy."
Lời nói không hề mang ý phàn nàn mà chỉ nhuốm vẻ bất lực.
Hình như Tưởng Lâu đã chiếm cứ từ công việc, cuộc sống hay thậm chí là suy nghĩ của cậu, đáng sợ hơn là cái anh này hiểu cậu như lòng bàn tay, mặc cho cậu muốn trốn cũng chẳng thể thoát.
Ngoài ra còn có nỗi chua xót ùa lên trong lòng.
Phải tốn bao nhiêu tâm tư mới có thể hiểu một người đến thế?
Phải chăng trong rất nhiều khoảnh khắc cậu không hay biết, Tưởng Lâu cứ lặng lẽ đi sau cậu như thế này, còn sợ bị cậu nhìn thấy?
Đến cửa phòng, Lê Đường quẹt thẻ đi vào rồi chống tay lên khung cửa: "Không vào sao?"
Tưởng Lâu chớp mắt ngạc nhiên.
"Áo sơ mi của anh vẫn ở chỗ em." Lê Đường tỏ ra bình tĩnh, như thể đang vạch rõ ranh giới với sự mập mờ: "Không để chỗ em được, anh cầm về đi."
Tưởng Lâu bèn theo vào phòng.
Trong phòng bài trí như bao khách sạn khác, dù là lãnh đạo nhưng Lê Đường cũng không sắp cho mình phòng cao cấp hơn, phòng tiêu chuẩn hai giường, một giường ngủ một giường chất đồ.
Mà sơ mi của Tưởng Lâu vứt trên chiếc giường dùng để ngủ.
Không kịp nghĩ có phải ra hiệu ngầm gì hay không thì Lê Đường lôi hai lon bia trong tủ lạnh mini, đưa một lon cho Tưởng Lâu.
Tưởng Lâu lấy một lon chưa đủ, kể cả lon của Lê Đường cũng giành mất.
"Không được uống nữa." Hắn nói.
Lê Đường khẽ cau mày: "Nhưng em căng thẳng lắm."
Tưởng Lâu ngẫm nghĩ bèn hỏi: "Vì ở cùng một phòng với anh à?"
Chỉ có hai đứa, còn là phòng khách sạn, không khỏi gợi lên một vài kỷ niệm không hay.
Lê Đường gật gù nhưng lại chậm rãi lắc đầu: "Phải, mà cũng không phải."
"Về lý thuyết em nên sợ, nhưng không biết vì sao em còn mong đợi chuyện sắp xảy ra."
Cậu nhìn Lê Đường, đáy mắt mờ hơi nước: "... Có phải em rất kỳ lạ không?"
Dường như hắn từng nghe câu hỏi tương tự.
Năm ấy lần đầu đến nhà Lê Đường vào phòng cậu, nhìn thấy hoa hồng đỏ được làm thành hoa khô, Lê Đường đã ngại ngùng hỏi "anh có cảm thấy người như em thích màu đỏ rất kỳ lạ không?"
Mà lần này đáp án vẫn giống lần trước.
"Không lạ." Tưởng Lâu nói: "Anh chỉ cảm thấy quả nhiên là thế."
Lê Đường uống say chẳng những thông minh hơn mà còn thẳng thắn hơn. Nói cách khác Lê Đường vốn đã là người sôi nổi vô tư, bất kể năm xưa không có khúc mắc hay hiện tại hai đứa cách trở, Lê Đường cũng không bao giờ che giấu nỗi vấn vương với hắn.
Không học được cách che giấu, cũng không thèm che giấu.
Người ôm ấp lòng chân thành là màu sắc tươi sáng và nồng nhiệt nhất trần đời.
Người bắt được màu đỏ ấy là người may mắn nhất trần đời.
Tưởng Lâu chợt vỡ lẽ, hóa ra những khó khăn suốt hai mươi năm đầu đời là bóng tối trước bình mình, hắn chỉ đang góp nhặt vận may cho thời khắc mặt trời ló dạng này mà thôi.
Không chờ Lê Đường nhớ ra câu trả lời quen thuộc đến từ phần ký ức nào, Tưởng Lâu tháo gọng kính trên sống mũi cậu để lên mặt bàn bên cạnh.
Rồi hắn nghiêng người áp sát.
Lê Đường vô thức co rúm, nhưng bị giữ eo hết đường lùi lại.
Bấy giờ cậu mới nhận ra mình đã nói gì, song Tưởng Lâu không cho cậu đổi ý, cất giọng vô tội có lý chẳng sợ: "Chính em rủ anh vào."
Nụ hôn xa cách tám năm nồng cháy hơn xa tưởng tượng.
Tưởng Lâu đã chờ quá lâu, đời nào chờ được nữa, đỡ gáy Lê Đường cắn cánh môi mềm mại của cậu, nhấm nháp vị rượu chưa tan trong miệng cậu và mùi kẹo bạc hà mát lạnh nhai sau bữa cơm.
Mà Lê Đường cũng bị cướp đoạt toàn bộ oxy trong nụ hôn mãnh liệt không cách nào từ chối, đầu óc tỉnh táo cũng trở nên đờ đẫn, cầm lòng không đặng vươn tay ôm chặt cổ Tưởng Lâu.
Trái tim quặn đau vì phổi giãn nở quá mức khi hô hấp khó khăn, cũng là đau đớn do nỗi thiếu vắng ba nghìn ngày đêm được lấp đầy.
Còn chưa tách ra Lê Đường đã đẫm nước mắt. Tưởng Lâu hôn giọt nước mắt mằn mặn chảy xuống khóe môi cậu, dịch lên trên nhẹ nhàng liếm khóe mắt ẩm ướt.
Lê Đường khó nhịn chớp mắt, đáng lẽ nên tránh nhưng lại cắn môi, lấy can đảm rướn lên.
"Bên này." Cậu phơi bày con mắt còn lại vẫn ướt nhòe: "... Cũng muốn."
Thế là nụ hôn chia đều cho bên mắt còn lại, liếm sạch những cay đắng và e sợ bất an.
Rốt cuộc cũng không khui bia.
Tuy nhiên Lê Đường chấp nhận "trao đổi ngang giá", cho phép Tưởng Lâu sờ hình xăm gần xương cụt của mình.
Hai đứa mặt đối mặt ôm nhau, tay Tưởng Lâu luồn vào vạt áo cậu lần ra sau eo. Giây phút đầu ngón tay chạm vào cơ thể, Lê Đường không kìm được khẽ run.
Nơi ấy đã sớm bong vảy mà vẫn không bằng phẳng. Lê Đường nói hai năm đầu bệnh tình không ổn định, lúc phát bệnh cậu từng cạy hình xăm, mỗi lần tỉnh táo lại đều hối hận nhưng đã chẳng thể cứu chữa.
Tưởng Lâu không để ý hình xăm có hoàn chỉnh hay không, ngón tay lướt qua vết sẹo nắm cổ tay trái của Lê Đường, ngón cái gạt chuỗi vòng che chắn, vuốt ve vùng da từng bị dao cắt.
Tưởng Lâu run giọng hỏi: "Đau lắm phải không?"
Lê Đường nhoài trên vai hắn: "Đau, nhưng quên nhanh thôi."
Con người giỏi quên đau, cho nên mới có cụm từ giẫm lên vết xe đổ.
Nhưng giẫm lên vết xe đổ nghĩa là đi lại đường cũ từng đổ xe, nếu trước đó xe không đổ thì sao?
Nếu vốn dĩ hai bên tâm đầu ý hợp, chỉ bị số phận trêu đùa, bị che mờ mắt thì sao?
Dựa vào đâu không thể có cơ hội làm lại từ đầu?
Vết thương đã lành từ lâu ngứa ngáy bởi ngón tay chạm vào, Lê Đường không thể không làm gì trong hoàn cảnh này, bèn giơ tay kia sờ tai Tưởng Lâu.
Tai trái đeo máy trợ thính, Lê Đường bắt chước trình tự của hắn hôm nay, rút nút tai ra trước rồi kéo dây trong suốt nối với bộ thu nhận âm thanh.
Nhẹ nhàng lấy nó ra xong Lê Đường có phần đắc ý, nghển cổ ghé vào quan sát hình xăm ban ngày chưa kịp nhìn kỹ.
Và rồi cậu phát hiện, không chỉ hình thức và cấu trúc mà ngay cả kiểu chữ cũng y hệt.
Khác biệt duy nhất có lẽ là do diện tích da sau tai có hạn nên đành xăm dọc, nhưng lại ôm trọn vành tai, chữ màu đen xăm trên nền da trắng lạnh mang vẻ gợi cảm bí ẩn.
Lê Đường liếm môi, cảm thấy cổ họng cũng bắt đầu ngứa ngáy một cách khó hiểu.
Đúng lúc này Tưởng Lâu đột ngột hỏi: "Nhìn thấy không?"
Lê Đường ngơ ngác, nhận ra hắn đang nghi ngờ thị lực của mình bèn "ăn miếng trả miếng": "Anh thì sao, nghe thấy không?"
Tưởng Lâu bật cười, vừa định nói gì đó thì chợt cảm nhận được thứ mềm mại áp lên vùng da sau tai.
Hơi thở ẩm ướt phả lên da, Tưởng Lâu nhất thời bần thần.
Mấy năm nay hắn hối hận dằn vặt, coi hình xăm này là hình xăm của tội phạm, đã chuẩn bị sẵn tâm lý cả đời cũng không được tha thứ.
Nhưng hiện giờ, người nên hận hắn nhất lại dùng đôi môi ấm áp hôn hình xăm của hắn, nói với hắn anh không có tội.
Em vẫn rất yêu anh.
Cả hai lại hôn nhau, cùng ngã xuống chiếc giường để áo sơ mi.
Tưởng Lâu chống hai tay đè lên trên, mắt chú mục vào người bên dưới như chỉ sợ chớp mắt một cái cậu lại biến mất, tất cả những gì vừa xảy ra lại là giấc mơ hão huyền.
Để xác nhận tính chân thực, Tưởng Lâu nói: "Em xem rồi, cũng hôn rồi, anh cũng muốn hôn."
Lê Đường bĩu môi: "Ngày xưa anh hôn rồi."
"Thế em cũng chỉ được hôn một lần này."
"..." Lê Đường cạn lời trong phút chốc: "Lần sau nhé."
Tưởng Lâu vặn hỏi: "Lần sau là bao giờ?"
"Không biết." Lê Đường có chút phiền não: "Tiến độ của chúng mình có nhanh quá không?"
Nếu kết bạn Wechat là 1%, vậy thì tiến độ tối nay đã nhảy vọt đến 99%, gần như chỉ thiếu một bước.
Hơn nữa...
Lê Đường ngại mở miệng: "Thật ra em hơi tận hưởng trạng thái bây giờ, trước kia anh có theo đuổi em đâu..."
Điều này giống như một dạng tâm lý trì hoãn sự thỏa mãn, tính chất tương tự khi trưởng thành điên cuồng muốn mua món đồ mà hồi nhỏ không có được. [1]
[1] Trì hoãn sự thỏa mãn (Delayed gratification): Là hành vi mà bạn tạm thời trì hoãn một phần thưởng để (và với kỳ vọng sẽ) nhận được một phần thưởng lớn hơn trong tương lai.
Cho nên không phải cậu dây dưa không trả lời mà là cậu không nỡ. Cũng sợ mình lại "dễ theo đuổi" như ngày trước, thứ gì dễ dàng đạt được bao giờ cũng không được trân trọng.
Một lần nữa ngạc nhiên trước sự thẳng thắn của Lê Đường, Tưởng Lâu im lặng giây lát, thật sự không có lý do để không đồng ý.
Hắn khẽ thở dài, nằm vật ra bên cạnh Lê Đường.
Hai đứa chen chúc trên giường đơn chật hẹp, Lê Đường vô cùng tự nhiên gối đầu lên ngực Tưởng Lâu như trước, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của hắn, nói rất đểu giả: "Yên tâm, em sẽ chịu trách nhiệm với anh."
Tưởng Lâu bật cười: "Ít nhất cũng cho anh một thời hạn để anh hy vọng chứ."
Lê Đường vạch ngón tay nhưng không tính được: "Anh quyết định đi."
"Ba phút."
"... Sao ngày xưa không nhận ra anh nóng vội thế nhỉ?"
"Bây giờ khác ngày xưa."
Lê Đường tưởng hắn vẫn đang không vui vì ban ngày mình đẩy hắn rồi bỏ đi: "Ban ngày đang ở cửa nhà vệ sinh, bao nhiêu người qua lại, nhỡ bị nhìn thấy..."
"Không phải vì chuyện đấy."
"Thế là vì sao?"
Tưởng Lâu im thin thít.
Lê Đường nhớ ra khi ấy chỉ có mình và Dương Bách Xuyên ngồi dưới ô, tiếp tục kết hợp với thái độ của Tưởng Lâu trước đó, não nhảy số: "Không phải anh lại gh..."
Chữ "ghen" chưa thốt thành lời đã có một bàn tay vòng qua, chuẩn xác bịt miệng Lê Đường.
Tưởng Lâu nói đầy lý lẽ: "Bây giờ anh vẫn chưa phải bạn trai em, không xứng dùng chữ ấy."
Lê Đường: "..."
Lê Đường muốn chạy nhưng Tưởng Lâu chắn kín lối, ngước mắt là có thể thấy rõ mồn một hình xăm trên tai trái đã tháo máy trợ thính.
Dường như cậu chẳng còn đường trốn.
Không biết có phải bị ngấm nước biển không mà gần xương cụt tê ngứa râm ran, mạch suy nghĩ của Lê Đường rối rắm, vẫn đang hoảng hốt, chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào thì chợt có tiếng bước chân và tiếng cười nói từ xa lại gần, một người có vẻ là bố và đứa con ôm phao bơi đi vào nhà vệ sinh nam, Lê Đường vội tranh thủ lúc này đẩy vai Tưởng Lâu, lách người chuồn đi mất.
Ra bãi biển vẫn thấy vài người đang chơi bóng chuyền, trong đó có Tề Tư Nhàn.
Tôn Vũ Tường và Lý Viên Viên ăn xong quay lại, còn mang cho mọi người hoa quả với đồ ăn vặt. Bấy giờ cả đám vốn cũng không đói đều lười đi ăn trưa, cố nhịn chờ đến tối đánh chén buffet.
Lê Đường về dưới tán ô, vùi chân trong cát vốc cát phủ lên.
Dương Bách Xuyên đưa bánh mì cho cậu, cậu phủi tay, cầm lấy cắn vài miếng chỉ cảm thấy nhạt nhẽo, không bằng một phần mười nghìn bánh nướng mì lạnh lần trước ăn ở Tự Thành.
"Sếp mua vòng tay chưa?" Dương Bách Xuyên hỏi bất chợt.
"Hả?" Lê Đường hoàn hồn: "À, chưa mua. Cửa hàng có nhiều loại quá, chọn hoa cả mắt."
"Tôi có cửa hàng quen, giá phải chăng chất lượng cũng tốt... Nếu cần thì lần sau đi chung không?"
"Được đấy, đúng lúc tôi không hiểu, cậu giới thiệu cho tôi."
"Không thành vấn đề."
Thủy triều dâng khiến mọi người phải lui về bờ, số người xây lâu đài cát cũng nhiều lên, không khí sôi nổi hơn hẳn.
Dương Bách Xuyên lại hỏi một câu không liên quan: "Sếp Tưởng bên ROJA không chỉ là bạn học của sếp phải không?"
Đoán chừng bị lộ vì tiếng "bà chủ" to tướng của Tề Tư Nhàn, Lê Đường dứt khoát thú nhận: "Ừ, anh ấy là bạn trai cũ của tôi."
"Thảo nào..." Dương Bách Xuyên có vẻ hơi cảm khái, ngừng giây lát: "Vậy hai người sắp quay lại chưa?"
Lê Đường cảm thấy hôm nay Dương Bách Xuyên là lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng chẳng mấy khi nghỉ phép du lịch, cuối cùng cũng có thể giũ bỏ thân phận ông chủ và nhân viên mà tán gẫu như bạn bè.
Tuy nhiên Lê Đường không muốn đề cập quá nhiều về đời sống tình cảm cá nhân với người khác, vì thế úp mở: "Việc này không nói rõ được..."
Đang nói bỗng có một bàn tay gầy sượt qua người cậu, đặt quả dừa cắm ống hút xuống.
Lê Đường quay đầu trông thấy Tưởng Lâu.
Do vẫn đang mất tự nhiên vì chuyện xảy ra trong nhà vệ sinh ban nãy nên Lê Đường không lên tiếng, Tưởng Lâu cũng im lặng, vẻ mặt hắn u ám khác hẳn bầu trời trong xanh, đưa đồ xong đi luôn.
Trong lòng Lê Đường tự nhiên nặng trĩu.
Anh không vui sao, tại mình xem của anh mà không cho anh xem của mình?
Lê Đường hơi hối hận, nghĩ bụng vừa nãy nên lấy điện thoại chụp lại, nếu sau này anh không cho mình xem nữa, hoặc nóng giận đi xóa xăm thì phải làm sao?
Nỗi lo lắng kéo dài tới tận giờ cơm tối.
Cả đoàn ngồi quanh một bàn to ăn buffet, chị em phụ nữ có Tề Tư Nhàn dẫn đầu không ăn nhiều nhưng đam mê lấy đồ ăn cho mọi người, nói rằng cảm giác thích giống như đi mua sắm không cần nhìn giá, bởi vậy dù Lê Đường không hề đứng dậy thì đồ ăn trước mặt cũng nhiều tới mức không ăn hết.
Buffet hải sản khá ngon, chủ yếu phải tự pha nước chấm. Lê Đường chấm nước sốt thịt bò, ăn vài miếng thấy hơi cay bèn đứng dậy lấy nước uống. Lúc bê cốc quay lại, cậu phát hiện chỗ mình có một bát nước chấm trông màu sắc có vẻ không bỏ cay, ngay cả hành lá và tỏi cậu không thích ăn cũng không có, chỉ rắc đầy hạt vừng.
Về sau nhóm Tề Tư Nhàn còn lấy bia và rượu vang, mọi người uống bia chuyện trò, thậm chí có người còn bắt đầu chơi oẳn tù tì phạt bia và thi xem ai nhịn đi vệ sinh lâu hơn.
Giữa tiếng cười nói vui vẻ, Lê Đường cũng uống đỏ gay mặt.
Có người hỏi sếp Lê uống dở thế làm sao mà hô mưa gọi gió trên bàn nhậu, Lý Tử Sơ trả lời thay: "Đừng nhìn bộ dạng không thể tự lo liệu của cậu ta mà nhầm, thật ra đầu óc tỉnh táo lắm đấy, cậu ta càng say càng thông minh, mọi người nhớ cẩn thận."
Ăn xong về khách sạn, Lê Đường đi tụt lại phía sau, Dương Bách Xuyên đi theo hỏi cậu có cần thuốc giải rượu không, Lê Đường quay sang nhìn chằm chằm làm Dương Bách Xuyên thầm sợ hết hồn.
Nghĩ tới Lý Tử Sơ nói cậu uống say sẽ thông minh hơn, Dương Bách Xuyên chỉ lo bị nhìn ra đầu mối, vội vàng tạm biệt rồi chạy biến.
Đi thang máy lên tầng, bước trong hành lang trải thảm mà Lê Đường cảm giác như giẫm vào bông, nhũn chân được một bàn tay đưa ra đỡ lấy.
Cậu ngoái đầu nhìn, Tưởng Lâu kìa.
Lê Đường nhìn hắn một lúc lâu rồi thở dài: "... Sao lại là anh vậy."
Lời nói không hề mang ý phàn nàn mà chỉ nhuốm vẻ bất lực.
Hình như Tưởng Lâu đã chiếm cứ từ công việc, cuộc sống hay thậm chí là suy nghĩ của cậu, đáng sợ hơn là cái anh này hiểu cậu như lòng bàn tay, mặc cho cậu muốn trốn cũng chẳng thể thoát.
Ngoài ra còn có nỗi chua xót ùa lên trong lòng.
Phải tốn bao nhiêu tâm tư mới có thể hiểu một người đến thế?
Phải chăng trong rất nhiều khoảnh khắc cậu không hay biết, Tưởng Lâu cứ lặng lẽ đi sau cậu như thế này, còn sợ bị cậu nhìn thấy?
Đến cửa phòng, Lê Đường quẹt thẻ đi vào rồi chống tay lên khung cửa: "Không vào sao?"
Tưởng Lâu chớp mắt ngạc nhiên.
"Áo sơ mi của anh vẫn ở chỗ em." Lê Đường tỏ ra bình tĩnh, như thể đang vạch rõ ranh giới với sự mập mờ: "Không để chỗ em được, anh cầm về đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tưởng Lâu bèn theo vào phòng.
Trong phòng bài trí như bao khách sạn khác, dù là lãnh đạo nhưng Lê Đường cũng không sắp cho mình phòng cao cấp hơn, phòng tiêu chuẩn hai giường, một giường ngủ một giường chất đồ.
Mà sơ mi của Tưởng Lâu vứt trên chiếc giường dùng để ngủ.
Không kịp nghĩ có phải ra hiệu ngầm gì hay không thì Lê Đường lôi hai lon bia trong tủ lạnh mini, đưa một lon cho Tưởng Lâu.
Tưởng Lâu lấy một lon chưa đủ, kể cả lon của Lê Đường cũng giành mất.
"Không được uống nữa." Hắn nói.
Lê Đường khẽ cau mày: "Nhưng em căng thẳng lắm."
Tưởng Lâu ngẫm nghĩ bèn hỏi: "Vì ở cùng một phòng với anh à?"
Chỉ có hai đứa, còn là phòng khách sạn, không khỏi gợi lên một vài kỷ niệm không hay.
Lê Đường gật gù nhưng lại chậm rãi lắc đầu: "Phải, mà cũng không phải."
"Về lý thuyết em nên sợ, nhưng không biết vì sao em còn mong đợi chuyện sắp xảy ra."
Cậu nhìn Lê Đường, đáy mắt mờ hơi nước: "... Có phải em rất kỳ lạ không?"
Dường như hắn từng nghe câu hỏi tương tự.
Năm ấy lần đầu đến nhà Lê Đường vào phòng cậu, nhìn thấy hoa hồng đỏ được làm thành hoa khô, Lê Đường đã ngại ngùng hỏi "anh có cảm thấy người như em thích màu đỏ rất kỳ lạ không?"
Mà lần này đáp án vẫn giống lần trước.
"Không lạ." Tưởng Lâu nói: "Anh chỉ cảm thấy quả nhiên là thế."
Lê Đường uống say chẳng những thông minh hơn mà còn thẳng thắn hơn. Nói cách khác Lê Đường vốn đã là người sôi nổi vô tư, bất kể năm xưa không có khúc mắc hay hiện tại hai đứa cách trở, Lê Đường cũng không bao giờ che giấu nỗi vấn vương với hắn.
Không học được cách che giấu, cũng không thèm che giấu.
Người ôm ấp lòng chân thành là màu sắc tươi sáng và nồng nhiệt nhất trần đời.
Người bắt được màu đỏ ấy là người may mắn nhất trần đời.
Tưởng Lâu chợt vỡ lẽ, hóa ra những khó khăn suốt hai mươi năm đầu đời là bóng tối trước bình mình, hắn chỉ đang góp nhặt vận may cho thời khắc mặt trời ló dạng này mà thôi.
Không chờ Lê Đường nhớ ra câu trả lời quen thuộc đến từ phần ký ức nào, Tưởng Lâu tháo gọng kính trên sống mũi cậu để lên mặt bàn bên cạnh.
Rồi hắn nghiêng người áp sát.
Lê Đường vô thức co rúm, nhưng bị giữ eo hết đường lùi lại.
Bấy giờ cậu mới nhận ra mình đã nói gì, song Tưởng Lâu không cho cậu đổi ý, cất giọng vô tội có lý chẳng sợ: "Chính em rủ anh vào."
Nụ hôn xa cách tám năm nồng cháy hơn xa tưởng tượng.
Tưởng Lâu đã chờ quá lâu, đời nào chờ được nữa, đỡ gáy Lê Đường cắn cánh môi mềm mại của cậu, nhấm nháp vị rượu chưa tan trong miệng cậu và mùi kẹo bạc hà mát lạnh nhai sau bữa cơm.
Mà Lê Đường cũng bị cướp đoạt toàn bộ oxy trong nụ hôn mãnh liệt không cách nào từ chối, đầu óc tỉnh táo cũng trở nên đờ đẫn, cầm lòng không đặng vươn tay ôm chặt cổ Tưởng Lâu.
Trái tim quặn đau vì phổi giãn nở quá mức khi hô hấp khó khăn, cũng là đau đớn do nỗi thiếu vắng ba nghìn ngày đêm được lấp đầy.
Còn chưa tách ra Lê Đường đã đẫm nước mắt. Tưởng Lâu hôn giọt nước mắt mằn mặn chảy xuống khóe môi cậu, dịch lên trên nhẹ nhàng liếm khóe mắt ẩm ướt.
Lê Đường khó nhịn chớp mắt, đáng lẽ nên tránh nhưng lại cắn môi, lấy can đảm rướn lên.
"Bên này." Cậu phơi bày con mắt còn lại vẫn ướt nhòe: "... Cũng muốn."
Thế là nụ hôn chia đều cho bên mắt còn lại, liếm sạch những cay đắng và e sợ bất an.
Rốt cuộc cũng không khui bia.
Tuy nhiên Lê Đường chấp nhận "trao đổi ngang giá", cho phép Tưởng Lâu sờ hình xăm gần xương cụt của mình.
Hai đứa mặt đối mặt ôm nhau, tay Tưởng Lâu luồn vào vạt áo cậu lần ra sau eo. Giây phút đầu ngón tay chạm vào cơ thể, Lê Đường không kìm được khẽ run.
Nơi ấy đã sớm bong vảy mà vẫn không bằng phẳng. Lê Đường nói hai năm đầu bệnh tình không ổn định, lúc phát bệnh cậu từng cạy hình xăm, mỗi lần tỉnh táo lại đều hối hận nhưng đã chẳng thể cứu chữa.
Tưởng Lâu không để ý hình xăm có hoàn chỉnh hay không, ngón tay lướt qua vết sẹo nắm cổ tay trái của Lê Đường, ngón cái gạt chuỗi vòng che chắn, vuốt ve vùng da từng bị dao cắt.
Tưởng Lâu run giọng hỏi: "Đau lắm phải không?"
Lê Đường nhoài trên vai hắn: "Đau, nhưng quên nhanh thôi."
Con người giỏi quên đau, cho nên mới có cụm từ giẫm lên vết xe đổ.
Nhưng giẫm lên vết xe đổ nghĩa là đi lại đường cũ từng đổ xe, nếu trước đó xe không đổ thì sao?
Nếu vốn dĩ hai bên tâm đầu ý hợp, chỉ bị số phận trêu đùa, bị che mờ mắt thì sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dựa vào đâu không thể có cơ hội làm lại từ đầu?
Vết thương đã lành từ lâu ngứa ngáy bởi ngón tay chạm vào, Lê Đường không thể không làm gì trong hoàn cảnh này, bèn giơ tay kia sờ tai Tưởng Lâu.
Tai trái đeo máy trợ thính, Lê Đường bắt chước trình tự của hắn hôm nay, rút nút tai ra trước rồi kéo dây trong suốt nối với bộ thu nhận âm thanh.
Nhẹ nhàng lấy nó ra xong Lê Đường có phần đắc ý, nghển cổ ghé vào quan sát hình xăm ban ngày chưa kịp nhìn kỹ.
Và rồi cậu phát hiện, không chỉ hình thức và cấu trúc mà ngay cả kiểu chữ cũng y hệt.
Khác biệt duy nhất có lẽ là do diện tích da sau tai có hạn nên đành xăm dọc, nhưng lại ôm trọn vành tai, chữ màu đen xăm trên nền da trắng lạnh mang vẻ gợi cảm bí ẩn.
Lê Đường liếm môi, cảm thấy cổ họng cũng bắt đầu ngứa ngáy một cách khó hiểu.
Đúng lúc này Tưởng Lâu đột ngột hỏi: "Nhìn thấy không?"
Lê Đường ngơ ngác, nhận ra hắn đang nghi ngờ thị lực của mình bèn "ăn miếng trả miếng": "Anh thì sao, nghe thấy không?"
Tưởng Lâu bật cười, vừa định nói gì đó thì chợt cảm nhận được thứ mềm mại áp lên vùng da sau tai.
Hơi thở ẩm ướt phả lên da, Tưởng Lâu nhất thời bần thần.
Mấy năm nay hắn hối hận dằn vặt, coi hình xăm này là hình xăm của tội phạm, đã chuẩn bị sẵn tâm lý cả đời cũng không được tha thứ.
Nhưng hiện giờ, người nên hận hắn nhất lại dùng đôi môi ấm áp hôn hình xăm của hắn, nói với hắn anh không có tội.
Em vẫn rất yêu anh.
Cả hai lại hôn nhau, cùng ngã xuống chiếc giường để áo sơ mi.
Tưởng Lâu chống hai tay đè lên trên, mắt chú mục vào người bên dưới như chỉ sợ chớp mắt một cái cậu lại biến mất, tất cả những gì vừa xảy ra lại là giấc mơ hão huyền.
Để xác nhận tính chân thực, Tưởng Lâu nói: "Em xem rồi, cũng hôn rồi, anh cũng muốn hôn."
Lê Đường bĩu môi: "Ngày xưa anh hôn rồi."
"Thế em cũng chỉ được hôn một lần này."
"..." Lê Đường cạn lời trong phút chốc: "Lần sau nhé."
Tưởng Lâu vặn hỏi: "Lần sau là bao giờ?"
"Không biết." Lê Đường có chút phiền não: "Tiến độ của chúng mình có nhanh quá không?"
Nếu kết bạn Wechat là 1%, vậy thì tiến độ tối nay đã nhảy vọt đến 99%, gần như chỉ thiếu một bước.
Hơn nữa...
Lê Đường ngại mở miệng: "Thật ra em hơi tận hưởng trạng thái bây giờ, trước kia anh có theo đuổi em đâu..."
Điều này giống như một dạng tâm lý trì hoãn sự thỏa mãn, tính chất tương tự khi trưởng thành điên cuồng muốn mua món đồ mà hồi nhỏ không có được. [1]
[1] Trì hoãn sự thỏa mãn (Delayed gratification): Là hành vi mà bạn tạm thời trì hoãn một phần thưởng để (và với kỳ vọng sẽ) nhận được một phần thưởng lớn hơn trong tương lai.
Cho nên không phải cậu dây dưa không trả lời mà là cậu không nỡ. Cũng sợ mình lại "dễ theo đuổi" như ngày trước, thứ gì dễ dàng đạt được bao giờ cũng không được trân trọng.
Một lần nữa ngạc nhiên trước sự thẳng thắn của Lê Đường, Tưởng Lâu im lặng giây lát, thật sự không có lý do để không đồng ý.
Hắn khẽ thở dài, nằm vật ra bên cạnh Lê Đường.
Hai đứa chen chúc trên giường đơn chật hẹp, Lê Đường vô cùng tự nhiên gối đầu lên ngực Tưởng Lâu như trước, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của hắn, nói rất đểu giả: "Yên tâm, em sẽ chịu trách nhiệm với anh."
Tưởng Lâu bật cười: "Ít nhất cũng cho anh một thời hạn để anh hy vọng chứ."
Lê Đường vạch ngón tay nhưng không tính được: "Anh quyết định đi."
"Ba phút."
"... Sao ngày xưa không nhận ra anh nóng vội thế nhỉ?"
"Bây giờ khác ngày xưa."
Lê Đường tưởng hắn vẫn đang không vui vì ban ngày mình đẩy hắn rồi bỏ đi: "Ban ngày đang ở cửa nhà vệ sinh, bao nhiêu người qua lại, nhỡ bị nhìn thấy..."
"Không phải vì chuyện đấy."
"Thế là vì sao?"
Tưởng Lâu im thin thít.
Lê Đường nhớ ra khi ấy chỉ có mình và Dương Bách Xuyên ngồi dưới ô, tiếp tục kết hợp với thái độ của Tưởng Lâu trước đó, não nhảy số: "Không phải anh lại gh..."
Chữ "ghen" chưa thốt thành lời đã có một bàn tay vòng qua, chuẩn xác bịt miệng Lê Đường.
Tưởng Lâu nói đầy lý lẽ: "Bây giờ anh vẫn chưa phải bạn trai em, không xứng dùng chữ ấy."
Lê Đường: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro