Chương 4
Phương Ninh
2024-07-13 20:51:22
Đêm khuya thanh vắng, thi thoảng sẽ có vài cơn gió nhẹ thổi qua. Tất cả tiên nữ đều đã chìm vào giấc ngủ thì ta vẫn phải ngồi nghiêm chỉnh thực hiện hình phạt.
Ta nhìn ngó xung quanh, khi xác nhận không có bất kỳ tiên nữ nào còn thức nữa thì ta mới dám trốn vào một góc vắng vẻ và lấy ra bảo vật của ta, một viên hồng ngọc.
Ta xoa nhẹ viên ngọc, ngay lập tức một áng mây hồng nhẹ xuất hiện và kết thành một người đàn ông đang che miệng ngáp ngủ. Khi hắn chuẩn bị mở miệng nói chuyện thì ta ngay lập tức che miệng hắn lại. Tư Huyền dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn ta.
Ta thu bàn tay về rồi đưa một ngón tay lên miệng ra hiệu cho hắn không được làm ồn.
“Tại sao lại che miệng ta?” Tư Huyền bất mãn nói. Tuy hắn không hài lòng về hành động của ta nhưng vẫn nghe theo ta, nói nhỏ chỉ đủ cho ta và hắn nghe thấy.
“Đầy là Thiên Cung.” Ta nhỏ giọng nói.
Tư Huyền vốn thích ăn to nói lớn, nếu ta không kịp thời ngăn cản thì có lẽ tiếng nói của hắn ta đã khiến tất cả tiên nữ ở đây tỉnh dậy.
Tư Huyền đưa mắt nhìn khung cảnh xung quanh một lượt, đập vào mắt hắn là cung điện nguy nga với những áng mây trắng nhẹ nhàng, chắc chắn không phải Ma Giới.
Hắn hốt hoảng lên tiếng: “Tiểu tổ tông, tại sao ngươi lại chạy tới nơi này?”
“Ta sẽ giải thích chuyện này sau. Trước tiên hãy giúp ta một việc.” Ta tươi cười nịnh nọt.
“Chuyện gì?” Tư Huyền nhăn mày.
Ta chạy vèo đi lấy sách rồi đưa đến trước mặt Tư Huyền.
“Tư Huyền thân mến, mau giúp ta chép mười lần cuốn sách này đi.” Ta nài nỉ.
Tư Huyền không thèm nhìn cuốn sách ta đang cầm. Hắn hất tay một cái, mười cuốn sách xuất hiện trên tay ta. Ta không kịp chuẩn bị, suýt chút nữa thì làm rơi cả mười cuốn sách xuống đất.
“Tư Huyền!” Ta phồng mồm oán trách. “Ngươi phải bảo trước để ta chuẩn bị chứ.”
Tư Huyền cứng đầu không chịu đáp. Nể tình hắn vừa giúp ta nên ta không oán giận.
Ta đặt chồng sách xuống đất rồi lấy một cuốn ra xem. Nội dung trong sách không sai, nét chữ cũng là của ta.
“Liệu có bị phát hiện không?” Ta cẩn thận hỏi Tư Huyền.
“Yên tâm đi, trừ những kẻ có phép thuật cao siêu như Ma Vương thì không ai có thể phát hiện được những cuốn sách này là do pháp thuật biến ra.” Tư Huyền hờ dừng đáp.
Ta thở phào một hơi, vậy thì ta có thể yên tâm ngủ ngon mà không cần chép sách rồi.
“Bây giờ thì có thể nói cho ta biết ngươi đang làm cái gì ở đây rồi chưa?” Hắn chẳng còn nhẫn nại.
Tư Huyền là thuộc hạ thân cận nhất của Ma Vương. Có điều hắn phải giải quyết rắc rối cho ta còn nhiều hơn làm việc cho Ma Vương. Mỗi lần ta tìm Tư Huyền đều mang đến cho hắn không ít phiền phức, chính vì vậy hắn ta không thích gặp ta một chút nào.
Trước sự khó chịu của Tư Huyền, ta bèn hạ giọng lấy lòng. “Trước đây không lâu ta đi qua nhân gian, vô tình có được một vò rượu cực ngon, nếu ngươi thích thì ta sẽ tặng nó cho ngươi.”
“Vậy còn tạm được.” Tư Huyền lạnh lùng nói nhưng mắt hắn ta đã sáng lên.
“Đừng tưởng dùng rượu lấy lòng ta là được, ngươi vẫn phải nói cho ta biết vì sao ngươi tới Thiên Cung, nếu không ta sẽ lập tức đưa ngươi về Ma Giới.” Tư Huyền nghiêm túc.
“Ta rất ngưỡng mộ nữ thần Ngọc Liên, muốn gặp nữ thần.” Ta cắn môi nói ra suy nghĩ trong lòng.
“Chỉ có vậy?” Tu Huy hiển nhiên không tin ta.
“Tất nhiên rồi, ngoài Thanh Phong ra thì người mà ta ngưỡng mộ nhất chính là nữ thần Ngọc Liên.” Thanh Phong chính là tên của Ma Vương. Nữ thần Ngọc Liên cũng có tên nhưng rất ít người biết tên của cô ấy.
Khi nghe thấy Ma Vương được nhắc đến cùng nữ thần Ngọc Liên, Tư Huyền hiển nhiên không vui. Không chỉ có Tư Huyền mà tất cả yêu ma đều không muốn nghe thấy hai cái tên đó đặt cùng nhau. Lý do rất đơn giản vì nữ thần Ngọc Liên đã đánh bại Ma Vương, khiến chàng bị phong ấn hơn một triệu năm và cũng khiến Ma Giới trở thành một nơi hoang vắng trong hơn một triệu năm đó.
Tư Huyền không vui vì còn một lý do khác. Đó chính là vì hắn cho rằng nữ thần Ngọc Liên đã lợi dụng tình yêu và sự tín nhiệm của Ma Vương để đánh bại chàng. Ta không chắc chuyện này có phải là sự thật hay không có điều một vài lần ta vô tình nhắc tới nữ thần Ngọc Liên, ánh mắt của Thanh Phong liền thay đổi ngay lập tức. Trong ánh mắt đó không chỉ có thù hận mà còn có cảm xúc không rõ ràng mà chàng cố gắng che giấu. Lần này ta lên Thiên Cung chính là muốn gặp nữ thần Ngọc Liên, muốn kiểm chứng sự thật này.
“Bệ hạ đã bế quan tu luyện 500 năm, ngài ấy sắp tái xuất rồi, khi đó ngươi không thể tùy hứng nữa. Ta tạm thời để ngươi tiếp tục ở đây nhưng ngươi không được gây chuyện đó.” Tư Huyền nghiêm túc cảnh cáo ta.
“Ta hiểu mà.” Ta vui vẻ mỉm cười, kéo tay áo Tư Huyền. “Ta còn có một chuyện nữa muốn nhờ ngươi.”
“Chuyện gì?” Tư Huyền mất kiên nhẫn. Hắn bị ta đánh thức khi đang ngủ, hiển nhiên không vui.
“Ta muốn ngươi khiến kẻ khiến ta không vui phải chịu một sự trừng phạt nhỏ.” Ta cong môi.
“Kẻ nào to gan dám đắc tội ngươi vậy?” Tư Huyền kinh ngạc nhìn ta sau đó hắn nhận ra chúng ta đang ở Thiên Giới chứ không phải Ma Giới, người đắc tội ta không phải là yêu ma hay người phàm mà là thần tiên.
Tư Huyền ngay lập tức trở nên nghiêm khắc. “Đây không phải nơi mà ngươi có thể làm loạn, nếu ngươi gây họa lớn thì không những ta mà bệ hạ cũng không thể cứu ngươi.”
“Không lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn ta bị người khác bắt nạt sao?” Ta cắn môi tỏ vẻ đáng thương.
Tư Huyền thở dài bất đắc dĩ nói. “Chỉ một lần này thôi, chơi chán thì mau trở về.”
Ta vui vẻ gật đầu thật mạnh.
Ta nhìn ngó xung quanh, khi xác nhận không có bất kỳ tiên nữ nào còn thức nữa thì ta mới dám trốn vào một góc vắng vẻ và lấy ra bảo vật của ta, một viên hồng ngọc.
Ta xoa nhẹ viên ngọc, ngay lập tức một áng mây hồng nhẹ xuất hiện và kết thành một người đàn ông đang che miệng ngáp ngủ. Khi hắn chuẩn bị mở miệng nói chuyện thì ta ngay lập tức che miệng hắn lại. Tư Huyền dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn ta.
Ta thu bàn tay về rồi đưa một ngón tay lên miệng ra hiệu cho hắn không được làm ồn.
“Tại sao lại che miệng ta?” Tư Huyền bất mãn nói. Tuy hắn không hài lòng về hành động của ta nhưng vẫn nghe theo ta, nói nhỏ chỉ đủ cho ta và hắn nghe thấy.
“Đầy là Thiên Cung.” Ta nhỏ giọng nói.
Tư Huyền vốn thích ăn to nói lớn, nếu ta không kịp thời ngăn cản thì có lẽ tiếng nói của hắn ta đã khiến tất cả tiên nữ ở đây tỉnh dậy.
Tư Huyền đưa mắt nhìn khung cảnh xung quanh một lượt, đập vào mắt hắn là cung điện nguy nga với những áng mây trắng nhẹ nhàng, chắc chắn không phải Ma Giới.
Hắn hốt hoảng lên tiếng: “Tiểu tổ tông, tại sao ngươi lại chạy tới nơi này?”
“Ta sẽ giải thích chuyện này sau. Trước tiên hãy giúp ta một việc.” Ta tươi cười nịnh nọt.
“Chuyện gì?” Tư Huyền nhăn mày.
Ta chạy vèo đi lấy sách rồi đưa đến trước mặt Tư Huyền.
“Tư Huyền thân mến, mau giúp ta chép mười lần cuốn sách này đi.” Ta nài nỉ.
Tư Huyền không thèm nhìn cuốn sách ta đang cầm. Hắn hất tay một cái, mười cuốn sách xuất hiện trên tay ta. Ta không kịp chuẩn bị, suýt chút nữa thì làm rơi cả mười cuốn sách xuống đất.
“Tư Huyền!” Ta phồng mồm oán trách. “Ngươi phải bảo trước để ta chuẩn bị chứ.”
Tư Huyền cứng đầu không chịu đáp. Nể tình hắn vừa giúp ta nên ta không oán giận.
Ta đặt chồng sách xuống đất rồi lấy một cuốn ra xem. Nội dung trong sách không sai, nét chữ cũng là của ta.
“Liệu có bị phát hiện không?” Ta cẩn thận hỏi Tư Huyền.
“Yên tâm đi, trừ những kẻ có phép thuật cao siêu như Ma Vương thì không ai có thể phát hiện được những cuốn sách này là do pháp thuật biến ra.” Tư Huyền hờ dừng đáp.
Ta thở phào một hơi, vậy thì ta có thể yên tâm ngủ ngon mà không cần chép sách rồi.
“Bây giờ thì có thể nói cho ta biết ngươi đang làm cái gì ở đây rồi chưa?” Hắn chẳng còn nhẫn nại.
Tư Huyền là thuộc hạ thân cận nhất của Ma Vương. Có điều hắn phải giải quyết rắc rối cho ta còn nhiều hơn làm việc cho Ma Vương. Mỗi lần ta tìm Tư Huyền đều mang đến cho hắn không ít phiền phức, chính vì vậy hắn ta không thích gặp ta một chút nào.
Trước sự khó chịu của Tư Huyền, ta bèn hạ giọng lấy lòng. “Trước đây không lâu ta đi qua nhân gian, vô tình có được một vò rượu cực ngon, nếu ngươi thích thì ta sẽ tặng nó cho ngươi.”
“Vậy còn tạm được.” Tư Huyền lạnh lùng nói nhưng mắt hắn ta đã sáng lên.
“Đừng tưởng dùng rượu lấy lòng ta là được, ngươi vẫn phải nói cho ta biết vì sao ngươi tới Thiên Cung, nếu không ta sẽ lập tức đưa ngươi về Ma Giới.” Tư Huyền nghiêm túc.
“Ta rất ngưỡng mộ nữ thần Ngọc Liên, muốn gặp nữ thần.” Ta cắn môi nói ra suy nghĩ trong lòng.
“Chỉ có vậy?” Tu Huy hiển nhiên không tin ta.
“Tất nhiên rồi, ngoài Thanh Phong ra thì người mà ta ngưỡng mộ nhất chính là nữ thần Ngọc Liên.” Thanh Phong chính là tên của Ma Vương. Nữ thần Ngọc Liên cũng có tên nhưng rất ít người biết tên của cô ấy.
Khi nghe thấy Ma Vương được nhắc đến cùng nữ thần Ngọc Liên, Tư Huyền hiển nhiên không vui. Không chỉ có Tư Huyền mà tất cả yêu ma đều không muốn nghe thấy hai cái tên đó đặt cùng nhau. Lý do rất đơn giản vì nữ thần Ngọc Liên đã đánh bại Ma Vương, khiến chàng bị phong ấn hơn một triệu năm và cũng khiến Ma Giới trở thành một nơi hoang vắng trong hơn một triệu năm đó.
Tư Huyền không vui vì còn một lý do khác. Đó chính là vì hắn cho rằng nữ thần Ngọc Liên đã lợi dụng tình yêu và sự tín nhiệm của Ma Vương để đánh bại chàng. Ta không chắc chuyện này có phải là sự thật hay không có điều một vài lần ta vô tình nhắc tới nữ thần Ngọc Liên, ánh mắt của Thanh Phong liền thay đổi ngay lập tức. Trong ánh mắt đó không chỉ có thù hận mà còn có cảm xúc không rõ ràng mà chàng cố gắng che giấu. Lần này ta lên Thiên Cung chính là muốn gặp nữ thần Ngọc Liên, muốn kiểm chứng sự thật này.
“Bệ hạ đã bế quan tu luyện 500 năm, ngài ấy sắp tái xuất rồi, khi đó ngươi không thể tùy hứng nữa. Ta tạm thời để ngươi tiếp tục ở đây nhưng ngươi không được gây chuyện đó.” Tư Huyền nghiêm túc cảnh cáo ta.
“Ta hiểu mà.” Ta vui vẻ mỉm cười, kéo tay áo Tư Huyền. “Ta còn có một chuyện nữa muốn nhờ ngươi.”
“Chuyện gì?” Tư Huyền mất kiên nhẫn. Hắn bị ta đánh thức khi đang ngủ, hiển nhiên không vui.
“Ta muốn ngươi khiến kẻ khiến ta không vui phải chịu một sự trừng phạt nhỏ.” Ta cong môi.
“Kẻ nào to gan dám đắc tội ngươi vậy?” Tư Huyền kinh ngạc nhìn ta sau đó hắn nhận ra chúng ta đang ở Thiên Giới chứ không phải Ma Giới, người đắc tội ta không phải là yêu ma hay người phàm mà là thần tiên.
Tư Huyền ngay lập tức trở nên nghiêm khắc. “Đây không phải nơi mà ngươi có thể làm loạn, nếu ngươi gây họa lớn thì không những ta mà bệ hạ cũng không thể cứu ngươi.”
“Không lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn ta bị người khác bắt nạt sao?” Ta cắn môi tỏ vẻ đáng thương.
Tư Huyền thở dài bất đắc dĩ nói. “Chỉ một lần này thôi, chơi chán thì mau trở về.”
Ta vui vẻ gật đầu thật mạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro