Đi Kỹ Viện Mua Tình Địch Về Nhà
Chương 28
Oa Ngưu
2024-08-20 12:06:58
Cảm giác tội lỗi trong lòng Hiểu Thu khi nhìn thấy bóng lưng đáng thương của nàng, trong đầu cũng dựng nên một câu chuyện đáng thương về việc bị ép bán thân. Rốt cuộc cũng là người bất đắc dĩ, mỗi ngày sống trong vòng vây của bầy sói, phải đối phó với tên vô lại như Thất hoàng tử.
Hiểu Thu vô cùng hối hận, nàng đứng dậy nắm lấy tay Bắc Diên: "Không, ta mới là người phải nói lời xin lỗi, ngươi không có lỗi, nếu có lỗi thì cũng là lỗi của Kỷ Thiếu Hoài." Kỷ Thiếu Hoài có thể chọn không lên lầu xanh nhưng Bắc Diên không thể chọn không tiếp khách, nói thế nào thì Bắc Diên cũng là nạn nhân, nàng sao có thể trách nạn nhân được?
Hiểu Thu có thể cảm nhận được mỹ nhân đang chống cự nàng, nàng nhớ lại trong kịch những thư sinh, công tử thường dỗ dành cô nương như thế nào, hơi bá đạo xoay người Bắc Diên lại, nàng nghiêm túc xin lỗi Bắc Diên thêm lần nữa: "Xin lỗi, cô nương Bắc Diên, ta thực sự vì quan hệ với Kỷ Thiếu Hoài nên mới có thành kiến với ngươi nhưng đây là lỗi của ta, cô nương Bắc Diên dung mạo xinh đẹp lại có tài, nếu cô nương nguyện kết giao khăn tay với ta, ta rất vui lòng, hay là chúng ta bỏ chữ cô nương đi, ngươi gọi ta là Hiểu Thu, ta gọi ngươi là Bắc Diên, được không?"
Vốn dĩ cũng không biểu hiện quá đau buồn, trên mặt Bắc Diên lập tức nở nụ cười như mưa tạnh trời quang: "Tất nhiên là tốt rồi, thiếp chưa từng kết giao bạn nữ nào." Nàng cúi mắt nhìn về phía xa, vẻ mặt khó tả.
Chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ hơi buồn phiền của nàng, không cần giải thích, trong đầu Hiểu Thu tự nhiên hiện lên kịch bản nàng vì quá xinh đẹp mà bị xa lánh, ngược đãi, nhất thời trong lòng tràn đầy thương xót đối với Bắc Diên.
"Thật sự được không?" Trên mặt Bắc Diên tràn đầy vẻ vui mừng, đôi mắt kia sáng lên như sao trời, đẹp đến mức khiến Hiểu Thu nín thở.
"Tất nhiên là được." Cảm giác tội lỗi trong lòng Hiểu Thu càng lớn, không tự chủ được mà cúi mắt xuống.
Khi Hiểu Thu cúi mắt xuống, ánh mắt Bắc Diên tối sầm lại, trong lòng nàng run rẩy, cô nương này và trong trí nhớ của nàng không hề thay đổi chút nào.
Vẫn lương thiện, ngây thơ như vậy, thích giúp đỡ kẻ yếu.
Từ khi có khả năng tự bảo vệ mình, Bắc Diên thích cảm giác mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát nhưng trước mặt Hiểu Thu, nàng không bài xích việc để lộ ra một mặt yếu đuối của mình, chỉ để nàng thương hại.
"Hiểu Thu, thiếp năm nay mười chín, còn ngươi?" Giọng Bắc Diên nhỏ nhẹ, nhìn Hiểu Thu với ánh mắt e thẹn như một chú nai nhỏ, khiến người ta không khỏi muốn gần gũi, muốn vuốt ve, ngón tay Hiểu Thu vẫn nắm lấy cổ tay Bắc Diên, thế mà lại vô thức vuốt ve làn da trắng mịn của nàng, Bắc Diên cũng không phản kháng, trên mặt còn hiện lên hai đóa mây hồng.
"Ta năm nay mười bảy." Hiểu Thu không tự chủ được bị nhan sắc của nàng hấp dẫn, vô thức đáp lại, giọng nói nghe có vẻ mơ hồ.
"Vậy thì tốt quá, từ nhỏ thiếp đã muốn có chị em gái, đáng tiếc không được như ý, ngươi có nguyện kết nghĩa tỷ muội với thiếp không?" Cả người Bắc Diên tỏa ra vẻ mong đợi, giống như một đóa cúc nhỏ run rẩy trong gió, vô cùng động lòng người.
Hiểu Thu tự nhiên nảy sinh một lòng muốn bảo vệ, nàng hào sảng vỗ vai Bắc Diên: "Được, vậy sau này chúng ta sẽ kết nghĩa tỷ muội."
"Tỷ tỷ Bắc Diên!" Hiểu Thu nở nụ cười ngọt ngào với Bắc Diên, Bắc Diên nhất thời đến cả hơi thở cũng nhẹ đi vài phần, trong lồng ngực như có con ác thú muốn phá tan xiềng xích lao ra.
"Muội, muội muội..." Bắc Diên nhẹ giọng đáp lại, từ muội muội này trong miệng nàng nói ra, lại có một ý vị lưu luyến không nói nên lời.
"Muội muội cũng nên nghỉ ngơi rồi, tỷ tỷ hầu hạ muội tắm rửa nhé."
"Ơ?" Hiểu Thu hơi nhíu mày.
Cái này... cái này không ổn lắm đâu...
"Không, không được sao?" Mỹ nhân tỏ vẻ buồn phiền, khiến người ta không thể từ chối.
"Cũng, cũng không phải không được." Nghĩ lại thì, hai người đều là nữ tử, hẳn là không có vấn đề gì nhỉ?
Hiểu Thu từ nhỏ đã lớn lên cùng một đám đàn ông, không có kinh nghiệm chung đụng với nữ tử, bên cạnh nàng chỉ có một Kiếm Thu nhưng nói thật thì Kiếm Thu căn bản chẳng khác gì con trai, ngay cả Kỷ Thiếu Hoài cũng còn nữ tính hơn nàng.
Hiểu Thu vô cùng hối hận, nàng đứng dậy nắm lấy tay Bắc Diên: "Không, ta mới là người phải nói lời xin lỗi, ngươi không có lỗi, nếu có lỗi thì cũng là lỗi của Kỷ Thiếu Hoài." Kỷ Thiếu Hoài có thể chọn không lên lầu xanh nhưng Bắc Diên không thể chọn không tiếp khách, nói thế nào thì Bắc Diên cũng là nạn nhân, nàng sao có thể trách nạn nhân được?
Hiểu Thu có thể cảm nhận được mỹ nhân đang chống cự nàng, nàng nhớ lại trong kịch những thư sinh, công tử thường dỗ dành cô nương như thế nào, hơi bá đạo xoay người Bắc Diên lại, nàng nghiêm túc xin lỗi Bắc Diên thêm lần nữa: "Xin lỗi, cô nương Bắc Diên, ta thực sự vì quan hệ với Kỷ Thiếu Hoài nên mới có thành kiến với ngươi nhưng đây là lỗi của ta, cô nương Bắc Diên dung mạo xinh đẹp lại có tài, nếu cô nương nguyện kết giao khăn tay với ta, ta rất vui lòng, hay là chúng ta bỏ chữ cô nương đi, ngươi gọi ta là Hiểu Thu, ta gọi ngươi là Bắc Diên, được không?"
Vốn dĩ cũng không biểu hiện quá đau buồn, trên mặt Bắc Diên lập tức nở nụ cười như mưa tạnh trời quang: "Tất nhiên là tốt rồi, thiếp chưa từng kết giao bạn nữ nào." Nàng cúi mắt nhìn về phía xa, vẻ mặt khó tả.
Chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ hơi buồn phiền của nàng, không cần giải thích, trong đầu Hiểu Thu tự nhiên hiện lên kịch bản nàng vì quá xinh đẹp mà bị xa lánh, ngược đãi, nhất thời trong lòng tràn đầy thương xót đối với Bắc Diên.
"Thật sự được không?" Trên mặt Bắc Diên tràn đầy vẻ vui mừng, đôi mắt kia sáng lên như sao trời, đẹp đến mức khiến Hiểu Thu nín thở.
"Tất nhiên là được." Cảm giác tội lỗi trong lòng Hiểu Thu càng lớn, không tự chủ được mà cúi mắt xuống.
Khi Hiểu Thu cúi mắt xuống, ánh mắt Bắc Diên tối sầm lại, trong lòng nàng run rẩy, cô nương này và trong trí nhớ của nàng không hề thay đổi chút nào.
Vẫn lương thiện, ngây thơ như vậy, thích giúp đỡ kẻ yếu.
Từ khi có khả năng tự bảo vệ mình, Bắc Diên thích cảm giác mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát nhưng trước mặt Hiểu Thu, nàng không bài xích việc để lộ ra một mặt yếu đuối của mình, chỉ để nàng thương hại.
"Hiểu Thu, thiếp năm nay mười chín, còn ngươi?" Giọng Bắc Diên nhỏ nhẹ, nhìn Hiểu Thu với ánh mắt e thẹn như một chú nai nhỏ, khiến người ta không khỏi muốn gần gũi, muốn vuốt ve, ngón tay Hiểu Thu vẫn nắm lấy cổ tay Bắc Diên, thế mà lại vô thức vuốt ve làn da trắng mịn của nàng, Bắc Diên cũng không phản kháng, trên mặt còn hiện lên hai đóa mây hồng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ta năm nay mười bảy." Hiểu Thu không tự chủ được bị nhan sắc của nàng hấp dẫn, vô thức đáp lại, giọng nói nghe có vẻ mơ hồ.
"Vậy thì tốt quá, từ nhỏ thiếp đã muốn có chị em gái, đáng tiếc không được như ý, ngươi có nguyện kết nghĩa tỷ muội với thiếp không?" Cả người Bắc Diên tỏa ra vẻ mong đợi, giống như một đóa cúc nhỏ run rẩy trong gió, vô cùng động lòng người.
Hiểu Thu tự nhiên nảy sinh một lòng muốn bảo vệ, nàng hào sảng vỗ vai Bắc Diên: "Được, vậy sau này chúng ta sẽ kết nghĩa tỷ muội."
"Tỷ tỷ Bắc Diên!" Hiểu Thu nở nụ cười ngọt ngào với Bắc Diên, Bắc Diên nhất thời đến cả hơi thở cũng nhẹ đi vài phần, trong lồng ngực như có con ác thú muốn phá tan xiềng xích lao ra.
"Muội, muội muội..." Bắc Diên nhẹ giọng đáp lại, từ muội muội này trong miệng nàng nói ra, lại có một ý vị lưu luyến không nói nên lời.
"Muội muội cũng nên nghỉ ngơi rồi, tỷ tỷ hầu hạ muội tắm rửa nhé."
"Ơ?" Hiểu Thu hơi nhíu mày.
Cái này... cái này không ổn lắm đâu...
"Không, không được sao?" Mỹ nhân tỏ vẻ buồn phiền, khiến người ta không thể từ chối.
"Cũng, cũng không phải không được." Nghĩ lại thì, hai người đều là nữ tử, hẳn là không có vấn đề gì nhỉ?
Hiểu Thu từ nhỏ đã lớn lên cùng một đám đàn ông, không có kinh nghiệm chung đụng với nữ tử, bên cạnh nàng chỉ có một Kiếm Thu nhưng nói thật thì Kiếm Thu căn bản chẳng khác gì con trai, ngay cả Kỷ Thiếu Hoài cũng còn nữ tính hơn nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro