Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài
Bạn à, bạn là một truyền kỳ đấy (2)
Ngải Hề Hề
2024-07-24 08:13:09
>
- Kêu cái gì mà kêu? Chẳng lẽ bạn chưa từng thấy bản đại tiểu thư tôi à?
Hạ Mạt cố ý nói.
- Lớp trưởng Hạ, đây là xe của bạn hay là xe của Tử Mi?
Các bạn học trong lớp đều biết cha của Hạ Mạt sở hữu một gia tài không nhỏ, còn cha mẹ của Dương Tử Mi chỉ là những người ở quê, cha là thầy giáo tiểu học, bây giờ mẹ mở một tiệm bánh mỳ, theo lý mà nói hẳn là sẽ không mua nổi cái xe như thế này.
- Mình làm gì có tiền mà mua được loại xe như thế này. Đương nhiên đây là xe xịn của Dương Tử Mi của chúng ta rồi. Hạ Mạt vỗ vai Dương Tử Mi rồi nói.
- Chắc là mượn à? Đây là xe quân đội đó, người bình thường không thể mua được đâu.
Tiểu Cường quan sát cẩn thận chiếc xe hàng hiệu kia một lần nữa rồi nói:
- Hơn nữa còn là nhãn hiệu xe khủng nữa chứ!
- Khủng đến mấy cũng chẳng khủng bằng Dương Tử Mi của chúng ta được! Cái xe này là của bạn ấy, nếu các bạn muốn ngồi thử thì cứ lên đi.
Hạ Mạt vô cùng hào phóng, nói.
Lập tức Dương Tử Mi lườm cô một cái.
Tần Khải Văn từ xa đi tới:
- Tử Mi, em còn chưa tròn mười tám tuổi, sao có thể điều khiển được nó? Nguy hiểm lắm đấy.
- Hì hì…
Dương Tử Mi nhe răng, cười một cách giảo hoạt, nói:
- Xe quân đội không bị kiểm tra, vì thế ở Quảng Nguyên em đi rất thoải mái, tự do, không bị ai chặn lại cả. Nhưng thầy đừng tố cáo em nha.
- Woa, Tử Mi, bạn còn đi đến thành phố lớn như Quảng Nguyên nữa à? Bạn lợi hại quá đi mất, rốt cuộc bạn lấy cái xe này ở đâu ra vậy? Loại xe quân đội này á, cho dù có tiền cũng không mua được đâu.
Tiểu Cường ở bên cạnh nghe vậy la lớn.
- Đây là bí mật, mình sẽ không nói cho bạn biết đâu.
- Sốc thật đấy, Tử Mi, thì ra bạn vẫn luôn là một truyền kỳ!
Tiểu Cường nói xong kéo cửa xe ra ngồi vào chiếc ghế ngồi được làm bằng da thật có tính đàn hồi cực tốt, sau đó nhắm mắt lại cảm thụ cảm giác sung sướng ấy.
- Thật sự là vô cùng, cực kỳ thoải mái! Tử Mi, mình mãnh liệt yêu cầu bạn chờ bọn mình đi hóng gió.
- Đúng vậy, bọn mình muốn được đi hóng gió trên cái xe này!
Những bạn học khác cũng rối rít phụ họa theo.
Dương Tử Mi nhăn nhó:
- Nhưng xe mình không chở được nhiều người như vậy, huống hồ chúng ta đến đây là để nướng đồ nướng chứ có phải là đến hóng gió đâu? Để sau này tính sau đi.
Tất cả các bạn học khác đều muốn cảm nhận trải nghiệm cái xe cao cấp này bèn thay phiên nhau lên xe ngồi với biểu tình cực kỳ hâm mộ.
Sau khi xuống xe với tâm trạng hưng phấn, các bạn học bắt đầu dò xét quan sát Dương Tử Mi lần nữa.
Thời gian bọn họ tiếp xúc với Dương Tử Mi không nhiều, bạn ấy vừa biết xem bói vừa biết y thuật, bình thường cũng chỉ mặc đồng phục học sinh giống như bọn họ, cũng không hề phách lối ngạo mạn mà vẫn cười cười nói nói vui vẻ với mọi người nên họ tưởng cùng lắm chỉ có chút bất đồng mà thôi, thật không ngờ lại có nhiều chuyện bọn họ không thể biết được như vậy.
Chỉ mới mười sáu tuổi đã có thể tung hoành khắp các nẻo đường trên con xe Landrover cao cấp chỉ những người thuộc bộ tư lệnh mới có thể đi, thật sự là quá thần kỳ!
Đương nhiên, bọn họ đều không biết rằng một miếng phỉ thúy hay một món đồ cổ mà Dương Tử Mi tùy ý bán đi đều tính bằng tiền triệu, cũng không biết rằng cho dù là bí thư thị trưởng của thành phố A khi đứng trước mặt cô cũng trở nên cung kính hết mực.
Những điều này chỉ có Hạ Mạt là biết sơ qua.
Thấy ánh mắt của mọi người trở nên khác thường, trong ánh mắt họ xen lẫn chút kính sợ, Dương Tử Mi có chút hối hận khi lái con xe Landrover đến đây.
Cô không muốn bọn họ xa cách với mình.
Cô chỉ muốn bọn họ đối xử với cô như một người bạn học bình thường thôi.
Cảm giác được tâm tư cô thay đổi, Hạ Mạt bèn quay sang nói với các bạn học:
- Thật là, các bạn đừng nhìn Tử Mi như thế chứ, cho dù bạn ấy có lái máy bay đến thì vẫn là bạn của chúng ta mà, có gì khác trước đây đâu.
- Đúng vậy, bất kể mình có thay đổi như thế nào thì mình vẫn là bạn học của các bạn, không có gì đặc biệt cả. Mọi người đừng đối xử với mình như người ngoài hành tinh nha, như thế sẽ khiến mình cô đơn và đau lòng lắm đấy.
Dương Tử Mi nói với vẻ chân thành và khẩn thiết.
- Đúng, bất kể thế nào Tử Mi cũng là bạn học của chúng ta, từ trước đến nay bạn ấy chưa từng khinh thường và chê bai những người bình thường như chúng ta, chúng ta cũng không thể vì thấy bạn ấy đi xe Land Rover mà trở nên xa cách với bạn ấy được!
Tiểu Cường lập tức phụ họa theo:
- Bất kể có thân phận địa vị thế nào, chúng ta vĩnh viễn là bạn học của nhau!
- Vĩnh viễn là bạn học của nhau!
Các bạn học bị lây nhiễm tinh thần của Tiểu Cường, bắt đầu tiến lại vây quanh Dương Tử Mi nói cười với cô.
- Kêu cái gì mà kêu? Chẳng lẽ bạn chưa từng thấy bản đại tiểu thư tôi à?
Hạ Mạt cố ý nói.
- Lớp trưởng Hạ, đây là xe của bạn hay là xe của Tử Mi?
Các bạn học trong lớp đều biết cha của Hạ Mạt sở hữu một gia tài không nhỏ, còn cha mẹ của Dương Tử Mi chỉ là những người ở quê, cha là thầy giáo tiểu học, bây giờ mẹ mở một tiệm bánh mỳ, theo lý mà nói hẳn là sẽ không mua nổi cái xe như thế này.
- Mình làm gì có tiền mà mua được loại xe như thế này. Đương nhiên đây là xe xịn của Dương Tử Mi của chúng ta rồi. Hạ Mạt vỗ vai Dương Tử Mi rồi nói.
- Chắc là mượn à? Đây là xe quân đội đó, người bình thường không thể mua được đâu.
Tiểu Cường quan sát cẩn thận chiếc xe hàng hiệu kia một lần nữa rồi nói:
- Hơn nữa còn là nhãn hiệu xe khủng nữa chứ!
- Khủng đến mấy cũng chẳng khủng bằng Dương Tử Mi của chúng ta được! Cái xe này là của bạn ấy, nếu các bạn muốn ngồi thử thì cứ lên đi.
Hạ Mạt vô cùng hào phóng, nói.
Lập tức Dương Tử Mi lườm cô một cái.
Tần Khải Văn từ xa đi tới:
- Tử Mi, em còn chưa tròn mười tám tuổi, sao có thể điều khiển được nó? Nguy hiểm lắm đấy.
- Hì hì…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dương Tử Mi nhe răng, cười một cách giảo hoạt, nói:
- Xe quân đội không bị kiểm tra, vì thế ở Quảng Nguyên em đi rất thoải mái, tự do, không bị ai chặn lại cả. Nhưng thầy đừng tố cáo em nha.
- Woa, Tử Mi, bạn còn đi đến thành phố lớn như Quảng Nguyên nữa à? Bạn lợi hại quá đi mất, rốt cuộc bạn lấy cái xe này ở đâu ra vậy? Loại xe quân đội này á, cho dù có tiền cũng không mua được đâu.
Tiểu Cường ở bên cạnh nghe vậy la lớn.
- Đây là bí mật, mình sẽ không nói cho bạn biết đâu.
- Sốc thật đấy, Tử Mi, thì ra bạn vẫn luôn là một truyền kỳ!
Tiểu Cường nói xong kéo cửa xe ra ngồi vào chiếc ghế ngồi được làm bằng da thật có tính đàn hồi cực tốt, sau đó nhắm mắt lại cảm thụ cảm giác sung sướng ấy.
- Thật sự là vô cùng, cực kỳ thoải mái! Tử Mi, mình mãnh liệt yêu cầu bạn chờ bọn mình đi hóng gió.
- Đúng vậy, bọn mình muốn được đi hóng gió trên cái xe này!
Những bạn học khác cũng rối rít phụ họa theo.
Dương Tử Mi nhăn nhó:
- Nhưng xe mình không chở được nhiều người như vậy, huống hồ chúng ta đến đây là để nướng đồ nướng chứ có phải là đến hóng gió đâu? Để sau này tính sau đi.
Tất cả các bạn học khác đều muốn cảm nhận trải nghiệm cái xe cao cấp này bèn thay phiên nhau lên xe ngồi với biểu tình cực kỳ hâm mộ.
Sau khi xuống xe với tâm trạng hưng phấn, các bạn học bắt đầu dò xét quan sát Dương Tử Mi lần nữa.
Thời gian bọn họ tiếp xúc với Dương Tử Mi không nhiều, bạn ấy vừa biết xem bói vừa biết y thuật, bình thường cũng chỉ mặc đồng phục học sinh giống như bọn họ, cũng không hề phách lối ngạo mạn mà vẫn cười cười nói nói vui vẻ với mọi người nên họ tưởng cùng lắm chỉ có chút bất đồng mà thôi, thật không ngờ lại có nhiều chuyện bọn họ không thể biết được như vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ mới mười sáu tuổi đã có thể tung hoành khắp các nẻo đường trên con xe Landrover cao cấp chỉ những người thuộc bộ tư lệnh mới có thể đi, thật sự là quá thần kỳ!
Đương nhiên, bọn họ đều không biết rằng một miếng phỉ thúy hay một món đồ cổ mà Dương Tử Mi tùy ý bán đi đều tính bằng tiền triệu, cũng không biết rằng cho dù là bí thư thị trưởng của thành phố A khi đứng trước mặt cô cũng trở nên cung kính hết mực.
Những điều này chỉ có Hạ Mạt là biết sơ qua.
Thấy ánh mắt của mọi người trở nên khác thường, trong ánh mắt họ xen lẫn chút kính sợ, Dương Tử Mi có chút hối hận khi lái con xe Landrover đến đây.
Cô không muốn bọn họ xa cách với mình.
Cô chỉ muốn bọn họ đối xử với cô như một người bạn học bình thường thôi.
Cảm giác được tâm tư cô thay đổi, Hạ Mạt bèn quay sang nói với các bạn học:
- Thật là, các bạn đừng nhìn Tử Mi như thế chứ, cho dù bạn ấy có lái máy bay đến thì vẫn là bạn của chúng ta mà, có gì khác trước đây đâu.
- Đúng vậy, bất kể mình có thay đổi như thế nào thì mình vẫn là bạn học của các bạn, không có gì đặc biệt cả. Mọi người đừng đối xử với mình như người ngoài hành tinh nha, như thế sẽ khiến mình cô đơn và đau lòng lắm đấy.
Dương Tử Mi nói với vẻ chân thành và khẩn thiết.
- Đúng, bất kể thế nào Tử Mi cũng là bạn học của chúng ta, từ trước đến nay bạn ấy chưa từng khinh thường và chê bai những người bình thường như chúng ta, chúng ta cũng không thể vì thấy bạn ấy đi xe Land Rover mà trở nên xa cách với bạn ấy được!
Tiểu Cường lập tức phụ họa theo:
- Bất kể có thân phận địa vị thế nào, chúng ta vĩnh viễn là bạn học của nhau!
- Vĩnh viễn là bạn học của nhau!
Các bạn học bị lây nhiễm tinh thần của Tiểu Cường, bắt đầu tiến lại vây quanh Dương Tử Mi nói cười với cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro