Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài
Cậu cả ở thôn họ Hoàng (1)
Ngải Hề Hề
2024-07-24 08:13:09
>
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
----------------------
Sau khi Dương Tử Mi sắp xếp ổn thỏa chỗ ăn ở cho Diệp Thanh và Tiểu Kim thì cô bắt đầu làm trị liệu bước đầu cho hai người họ.
Điều trị cho Tiểu Kim khá là khó vì xương chân của anh ấy đều đã biến dạng rồi, vết sẹo của Diệp Thanh thì dễ hơn nhiều, chỉ cần dùng tuyết liên và nhân sâm làm thành cao thuốc rồi bôi lên là được.
Huống hồ, trong tay cô còn có tuyết liên và nhân sâm ngàn năm hàng thật giá thật, hiệu quả của nó thì càng không cần nói, chỉ cần một tuần là có thể hoàn toàn xóa được vết sẹo.
Khi nghe thấy Dương Tử Mi muốn giữ Tiểu Kim và Diệp Thanh ở lại nhà mình, ông nội Dương Tử Mi Dương Bách lập tức có ý kiến:
- Nhà chúng ta cũng không phải là nhà từ thiện, đưa hai cục nợ ấy về đây làm gì? Không phải nói là không có tiền sao? Sao bây giờ lại có tiền thừa để nuôi con cho nhà người ta chứ?
- Ông nội, Tiểu Kim và Diệp Thanh cũng giống như em trai và em gái của con vậy, ăn mặc đều dùng tiền của con, không cần ông phải lo, chăm sóc cho họ cũng chỉ là việc của mẹ bà bà nội, nếu như ông lại ý kiến ra ý kiến vào nữa thì ông về quê đi.
Dương Tử Mi thấy ông nội mình lại nói như vậy thì có hơi tức giận.
- Ai ôi, vì người ngoài mà đuổi ông nội ruột thịt của mình đi, ông không nói gì cả, con thích thế nào thì làm như thế đi, đưa cho ông một nghìn đồng, ông hẹn người ta đi uống trà.
Ông nội cô nói với giọng chanh chua.
Dương Tử Mi cạn lời nhìn ông ta, lấy ra năm trăm đồng:
- Ở thành phố A thì ba trăm đồng là đủ để uống trà rồi.
- Cho có ba trăm thôi à? Bây giờ các quán trà đều tăng giá rồi đấy nhé!
- Ông không lấy thì thôi vậy.
Dương Tử Mi định cất tiền lại thì ông nội cô cướp chúng đi, sau đó hùng hùng hổ hổ ra khỏi nhà.
Dương Tử Mi dặn dò người nhà chăm sóc cho Diệp Thanh và Tiểu Kim, cô phải chuẩn bị kĩ để đi tham gia tiệc nướng của lớp.
Cô vừa mới ra khỏi cửa thì liền đụng vào một người.
Người này lại là Cậu cả cảu cô Hoàng Lợi.
Hoàng Lợi đang không ngừng đi đi lại lại trước cửa nhà cô, trên gương mặt của ông ta có vẻ do dự không quyết.
Nhìn thấy ông ta, cô cảm thấy trong lòng như có một đám mây đen bay qua vậy, rất không thoải mái.
Bởi vậy, cô làm như không nhìn thấy ông ta, định cứ thế vòng ra đằng sau ông ta để đi.
Ai biết đúng lúc đó ông ta quay đầu lại và cũng nhìn thấy Dương Tử Mi.
Nhìn thấy cô, gương mặt ông ta biến hóa đủ loại biểu cảm phức tạp, dùng giọng nịnh nọt nói với Dương Tử Mi:
- Nữu Nữu, gặp được con thì tốt quá rồi, bác cũng đang muốn vào trong thăm mọi người đây.
Dương Tử Mi nhìn ông ta với đôi mắt cực kì lạnh lùng, cô nói:
- Ha, một người lắm tiền nhiều của như Cậu cả sao lại muốn đến thăm những người họ hàng nghèo rớt mùng tơi như chúng tôi chứ? Qủa thật chúng tôi không trèo cao được, mời ông về cho, nhà chúng tôi không nhận nổi sự thăm viếng của tôn đại Phật ông đâu.
Hoàng Lợi xanh cả mặt, vô cùng xấu hổ lúng túng.
Kể từ sau khi Dương Tử Mi cầu mưa rồi mưa đúng một trận thì thôn họ Hoàng lại rơi vào tình trạng hạn hán, mọi người đều rốt rít oán giận Hoàng Lợi, là ông ta đuổi Dương Tử Mi đi, họ yêu cầu ông ta phải đi mời cô về, nếu không thì từ đường nhà họ Hoàng sẽ không chấp nhận họ nữa.
Người Hoa Hạ rất coi trọng việc lá rụng về cội, nếu như sau khi chết không thể vào từ đường thì chẳng khác nào hồn ma lang thang không cội rễ.
Hơn nữa, cả nhà Hoàng Lợi ngày nào cũng bị người dân trong thôn chỉ trích, thậm chí còn có người đổ phân, nước tiểu, trứng gà thối, rác thải, v.v… vào trước cửa nhà ông ta, bất luận là nam nữ già trẻ, hễ nhìn thấy ông ta là lại khinh thường chỉ trích cả nhà ông ta.
Ông ta thật sự không chịu nổi áp lực này nữa, chỉ đành đi tới thành phố A tìm em trai thứ là Hoàng Cường.
Nhìn thấy cả nhà Hoàng Cường nhờ vào phúc của Dương Tử Mi nên được ở trong một tòa nhà xây theo kiểu kiến trúc phương Tây sang trọng, bệnh tật trong người cũng được chữa khỏi, lại còn tìm được một công việc nhẹ nhàng nữa, ông ta vừa ghen tị vừa hối hận mình ban đầu sao lại không có mắt nhìn người như thế, đối đãi với họ hàng có tiền có quyền như với mấy thân thích nghèo khó.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
----------------------
Sau khi Dương Tử Mi sắp xếp ổn thỏa chỗ ăn ở cho Diệp Thanh và Tiểu Kim thì cô bắt đầu làm trị liệu bước đầu cho hai người họ.
Điều trị cho Tiểu Kim khá là khó vì xương chân của anh ấy đều đã biến dạng rồi, vết sẹo của Diệp Thanh thì dễ hơn nhiều, chỉ cần dùng tuyết liên và nhân sâm làm thành cao thuốc rồi bôi lên là được.
Huống hồ, trong tay cô còn có tuyết liên và nhân sâm ngàn năm hàng thật giá thật, hiệu quả của nó thì càng không cần nói, chỉ cần một tuần là có thể hoàn toàn xóa được vết sẹo.
Khi nghe thấy Dương Tử Mi muốn giữ Tiểu Kim và Diệp Thanh ở lại nhà mình, ông nội Dương Tử Mi Dương Bách lập tức có ý kiến:
- Nhà chúng ta cũng không phải là nhà từ thiện, đưa hai cục nợ ấy về đây làm gì? Không phải nói là không có tiền sao? Sao bây giờ lại có tiền thừa để nuôi con cho nhà người ta chứ?
- Ông nội, Tiểu Kim và Diệp Thanh cũng giống như em trai và em gái của con vậy, ăn mặc đều dùng tiền của con, không cần ông phải lo, chăm sóc cho họ cũng chỉ là việc của mẹ bà bà nội, nếu như ông lại ý kiến ra ý kiến vào nữa thì ông về quê đi.
Dương Tử Mi thấy ông nội mình lại nói như vậy thì có hơi tức giận.
- Ai ôi, vì người ngoài mà đuổi ông nội ruột thịt của mình đi, ông không nói gì cả, con thích thế nào thì làm như thế đi, đưa cho ông một nghìn đồng, ông hẹn người ta đi uống trà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông nội cô nói với giọng chanh chua.
Dương Tử Mi cạn lời nhìn ông ta, lấy ra năm trăm đồng:
- Ở thành phố A thì ba trăm đồng là đủ để uống trà rồi.
- Cho có ba trăm thôi à? Bây giờ các quán trà đều tăng giá rồi đấy nhé!
- Ông không lấy thì thôi vậy.
Dương Tử Mi định cất tiền lại thì ông nội cô cướp chúng đi, sau đó hùng hùng hổ hổ ra khỏi nhà.
Dương Tử Mi dặn dò người nhà chăm sóc cho Diệp Thanh và Tiểu Kim, cô phải chuẩn bị kĩ để đi tham gia tiệc nướng của lớp.
Cô vừa mới ra khỏi cửa thì liền đụng vào một người.
Người này lại là Cậu cả cảu cô Hoàng Lợi.
Hoàng Lợi đang không ngừng đi đi lại lại trước cửa nhà cô, trên gương mặt của ông ta có vẻ do dự không quyết.
Nhìn thấy ông ta, cô cảm thấy trong lòng như có một đám mây đen bay qua vậy, rất không thoải mái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bởi vậy, cô làm như không nhìn thấy ông ta, định cứ thế vòng ra đằng sau ông ta để đi.
Ai biết đúng lúc đó ông ta quay đầu lại và cũng nhìn thấy Dương Tử Mi.
Nhìn thấy cô, gương mặt ông ta biến hóa đủ loại biểu cảm phức tạp, dùng giọng nịnh nọt nói với Dương Tử Mi:
- Nữu Nữu, gặp được con thì tốt quá rồi, bác cũng đang muốn vào trong thăm mọi người đây.
Dương Tử Mi nhìn ông ta với đôi mắt cực kì lạnh lùng, cô nói:
- Ha, một người lắm tiền nhiều của như Cậu cả sao lại muốn đến thăm những người họ hàng nghèo rớt mùng tơi như chúng tôi chứ? Qủa thật chúng tôi không trèo cao được, mời ông về cho, nhà chúng tôi không nhận nổi sự thăm viếng của tôn đại Phật ông đâu.
Hoàng Lợi xanh cả mặt, vô cùng xấu hổ lúng túng.
Kể từ sau khi Dương Tử Mi cầu mưa rồi mưa đúng một trận thì thôn họ Hoàng lại rơi vào tình trạng hạn hán, mọi người đều rốt rít oán giận Hoàng Lợi, là ông ta đuổi Dương Tử Mi đi, họ yêu cầu ông ta phải đi mời cô về, nếu không thì từ đường nhà họ Hoàng sẽ không chấp nhận họ nữa.
Người Hoa Hạ rất coi trọng việc lá rụng về cội, nếu như sau khi chết không thể vào từ đường thì chẳng khác nào hồn ma lang thang không cội rễ.
Hơn nữa, cả nhà Hoàng Lợi ngày nào cũng bị người dân trong thôn chỉ trích, thậm chí còn có người đổ phân, nước tiểu, trứng gà thối, rác thải, v.v… vào trước cửa nhà ông ta, bất luận là nam nữ già trẻ, hễ nhìn thấy ông ta là lại khinh thường chỉ trích cả nhà ông ta.
Ông ta thật sự không chịu nổi áp lực này nữa, chỉ đành đi tới thành phố A tìm em trai thứ là Hoàng Cường.
Nhìn thấy cả nhà Hoàng Cường nhờ vào phúc của Dương Tử Mi nên được ở trong một tòa nhà xây theo kiểu kiến trúc phương Tây sang trọng, bệnh tật trong người cũng được chữa khỏi, lại còn tìm được một công việc nhẹ nhàng nữa, ông ta vừa ghen tị vừa hối hận mình ban đầu sao lại không có mắt nhìn người như thế, đối đãi với họ hàng có tiền có quyền như với mấy thân thích nghèo khó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro