Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài
Chương 1023
Ngải Hề Hề
2024-07-24 08:13:09
Chương 1022:Long Truy Nguyệt (4)
Tiểu Thiên thấy vẻ mặt bàng hoàng kia của Dương Tử Mi, biết mình đã đùa hơi quá nên vội nói :
- Chị à! Chị đừng lo, hay chị thử tu luyện Đạo Khí Thuật kia đi, đó là nguồn gốc của mọi võ thuật, chắc là sẽ giải quyết được vấn đề này của chị.
- Đồ Tiểu Thiên thối! Sao không nói sớm hả? Đúng là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Vậy mà lại không nhớ ra môn huyền học Đạo Khí Thuật này của phái bọn chị là nguồn gốc của mọi võ thuật nhỉ?
Nói xong, Dương Tử Mi vỗ bốp một cái vào mông Tiểu Thiên, vội vã đi ra ngoài rồi ngồi vào giữa Tụ Linh Trận, bắt đầu vận khí tu luyện.
Sadako đứng từ xa nhìn Dương Tử Mi đang nhắm mắt tu luyện, đáy mắt đột nhiên xẹt qua chút thần sắc phức tạp.
Long Truy Nguyệt đi đến bên cạnh Sadako, nghi ngờ nhìn cô ta hỏi.
- Cô nhìn gì thế?
Lúc này, ánh mắt của Sadako đã nhanh chóng trở lại vẻ trầm tĩnh nhẹ nhàng như nước y lúc bình thường, nhàn nhạt nói :
- Đang nhìn chủ nhân luyện công.
- Thế à? Nhưng ánh mắt cô có gì đó sai sai. Có phải cô định hại chị dâu tôi không?
Long Truy Nguyệt nhìn Sadako, có chút không vui nói :
- Nhìn thì có vẻ hiền dịu nhu thuận đấy, nhưng mà tôi cứ thấy cô như kiểu đang âm mưu gì ấy. Tôi cảnh cáo cô, cô mà làm gì chị dâu thì tôi sẽ là người đầu tiên không tha cho cô!
- Cô suy nghĩ thái quá rồi đấy! Chủ tớ chúng tôi là một, tôi làm hại chủ nhân đồng nghĩa với việc tự hại bản thân mình.
Nghe cô nói vậy, Sadako lập tức đáp lại một cách dứt khoát, sau đó quay người rời đi.
Long Truy Nguyệt đứng đó nhìn bóng lưng của Sadako, cứ cảm thấy có gì đó không ổn.
Khi nhìn thấy thân thể đang ngày càng to ra trong Tụ Linh Trận của Dương Tử Mi, cô gật đầu với vẻ tán thưởng :
- Bà chị dâu này của mình lợi hại đấy chứ!
Sau khi tu luyện xong, Dương Tử Mi trở mình đứng dậy thì nhận ra mình đã hoàn toàn khôi phục lại nguyên hình, không khỏi mừng rỡ.
Long Truy Nguyệt tiến lên nói thẳng với cô.
- Đừng quá vui mừng! Trạng thái này của cô vẫn chưa ổn định, nói không chừng có thể bé lại bất cứ lúc nào đấy.
- Cô đừng có dọa tôi! Chỉ cần lần sau cô không dùng Súc Cốt Pháp khỉ gió gì đó là được.
Dương Tử Mi khinh bỉ nhìn Long Truy Nguyệt một cái.
- Ha ha! Cô là chị dâu tôi, tôi chỉ tốt bụng nhắc nhở cô thôi mà, đúng là làm ơn mắc oán!
Vẻ mặt Long Truy Nguyệt đầy bất mãn lầm bầm.
- Đừng cứ động tí là chị dâu này chị dâu nọ, nghe chẳng quen gì cả.
Tuy được gọi là chị dâu, Dương Tử Mi cũng rất thích, nhưng cứ thấy lạ lạ kiểu gì ấy.
- Thế tôi gọi người khác là chị dâu nhé.
Long Truy Nguyệt nháy mắt một cái tinh nghịch, nói :
- Tôi nghĩ, anh trai tôi tài giỏi thế, chắc là có không ít người muốn làm chị dâu tôi đâu nhỉ.
- Đúng đấy! Nhưng mà đáng tiếc anh ấy chỉ cần một mình tôi, những người khác xếp hàng cũng không có cửa đâu.
Dương Tử Mi nói với điệu bộ tự tin:
Long Truy Nguyệt nhún nhún vai nói:
- Đàn ông mà đáng tin thì heo mẹ cũng biết trèo cây! Tuy tôi rất mong anh mình là một người chung tình, tôi cũng thích cô lắm. Nhưng suy cho cùng thì anh ấy là đàn ông, theo lời họ nói thì tình yêu chỉ là một món ăn, ăn chán rồi sẽ muốn đổi món khác ngay.
Nghe vậy Dương Tử Mi cũng chỉ thản nhiên cười :
- Có lẽ tình yêu của người khác sẽ giống vậy, nhưng tôi và Trục Thiên thì khác.
Long Truy Nguyệt nói với giọng điệu khinh thường.
- Xì! Trên đời này, ai cũng nghĩ tình yêu của mình không giống của người khác, đợi đến khi chia tay rồi mới nhận ra, kỳ thực chẳng có gì khác nhau cả.
Nghe vậy Dương Tử Mi cũng không nói gì.
Dù là người của hai thế giới, tuổi tác cũng phải hơn bốn mươi nhưng thực ra cô vẫn chẳng rành chuyện yêu đương cho lắm.
Cô cũng không dám chắc chắn một trăm phần trăm về Long Trục Thiên như những gì mình đã nói lúc nãy.
Còn bản thân cô, vì còn sự tồn tại của Mẫn Cương nên cũng không dám tin tưởng tình yêu của mình với Long Trục Thiên thực sự là thuần túy.
Tiểu Thiên thấy vẻ mặt bàng hoàng kia của Dương Tử Mi, biết mình đã đùa hơi quá nên vội nói :
- Chị à! Chị đừng lo, hay chị thử tu luyện Đạo Khí Thuật kia đi, đó là nguồn gốc của mọi võ thuật, chắc là sẽ giải quyết được vấn đề này của chị.
- Đồ Tiểu Thiên thối! Sao không nói sớm hả? Đúng là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Vậy mà lại không nhớ ra môn huyền học Đạo Khí Thuật này của phái bọn chị là nguồn gốc của mọi võ thuật nhỉ?
Nói xong, Dương Tử Mi vỗ bốp một cái vào mông Tiểu Thiên, vội vã đi ra ngoài rồi ngồi vào giữa Tụ Linh Trận, bắt đầu vận khí tu luyện.
Sadako đứng từ xa nhìn Dương Tử Mi đang nhắm mắt tu luyện, đáy mắt đột nhiên xẹt qua chút thần sắc phức tạp.
Long Truy Nguyệt đi đến bên cạnh Sadako, nghi ngờ nhìn cô ta hỏi.
- Cô nhìn gì thế?
Lúc này, ánh mắt của Sadako đã nhanh chóng trở lại vẻ trầm tĩnh nhẹ nhàng như nước y lúc bình thường, nhàn nhạt nói :
- Đang nhìn chủ nhân luyện công.
- Thế à? Nhưng ánh mắt cô có gì đó sai sai. Có phải cô định hại chị dâu tôi không?
Long Truy Nguyệt nhìn Sadako, có chút không vui nói :
- Nhìn thì có vẻ hiền dịu nhu thuận đấy, nhưng mà tôi cứ thấy cô như kiểu đang âm mưu gì ấy. Tôi cảnh cáo cô, cô mà làm gì chị dâu thì tôi sẽ là người đầu tiên không tha cho cô!
- Cô suy nghĩ thái quá rồi đấy! Chủ tớ chúng tôi là một, tôi làm hại chủ nhân đồng nghĩa với việc tự hại bản thân mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe cô nói vậy, Sadako lập tức đáp lại một cách dứt khoát, sau đó quay người rời đi.
Long Truy Nguyệt đứng đó nhìn bóng lưng của Sadako, cứ cảm thấy có gì đó không ổn.
Khi nhìn thấy thân thể đang ngày càng to ra trong Tụ Linh Trận của Dương Tử Mi, cô gật đầu với vẻ tán thưởng :
- Bà chị dâu này của mình lợi hại đấy chứ!
Sau khi tu luyện xong, Dương Tử Mi trở mình đứng dậy thì nhận ra mình đã hoàn toàn khôi phục lại nguyên hình, không khỏi mừng rỡ.
Long Truy Nguyệt tiến lên nói thẳng với cô.
- Đừng quá vui mừng! Trạng thái này của cô vẫn chưa ổn định, nói không chừng có thể bé lại bất cứ lúc nào đấy.
- Cô đừng có dọa tôi! Chỉ cần lần sau cô không dùng Súc Cốt Pháp khỉ gió gì đó là được.
Dương Tử Mi khinh bỉ nhìn Long Truy Nguyệt một cái.
- Ha ha! Cô là chị dâu tôi, tôi chỉ tốt bụng nhắc nhở cô thôi mà, đúng là làm ơn mắc oán!
Vẻ mặt Long Truy Nguyệt đầy bất mãn lầm bầm.
- Đừng cứ động tí là chị dâu này chị dâu nọ, nghe chẳng quen gì cả.
Tuy được gọi là chị dâu, Dương Tử Mi cũng rất thích, nhưng cứ thấy lạ lạ kiểu gì ấy.
- Thế tôi gọi người khác là chị dâu nhé.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Long Truy Nguyệt nháy mắt một cái tinh nghịch, nói :
- Tôi nghĩ, anh trai tôi tài giỏi thế, chắc là có không ít người muốn làm chị dâu tôi đâu nhỉ.
- Đúng đấy! Nhưng mà đáng tiếc anh ấy chỉ cần một mình tôi, những người khác xếp hàng cũng không có cửa đâu.
Dương Tử Mi nói với điệu bộ tự tin:
Long Truy Nguyệt nhún nhún vai nói:
- Đàn ông mà đáng tin thì heo mẹ cũng biết trèo cây! Tuy tôi rất mong anh mình là một người chung tình, tôi cũng thích cô lắm. Nhưng suy cho cùng thì anh ấy là đàn ông, theo lời họ nói thì tình yêu chỉ là một món ăn, ăn chán rồi sẽ muốn đổi món khác ngay.
Nghe vậy Dương Tử Mi cũng chỉ thản nhiên cười :
- Có lẽ tình yêu của người khác sẽ giống vậy, nhưng tôi và Trục Thiên thì khác.
Long Truy Nguyệt nói với giọng điệu khinh thường.
- Xì! Trên đời này, ai cũng nghĩ tình yêu của mình không giống của người khác, đợi đến khi chia tay rồi mới nhận ra, kỳ thực chẳng có gì khác nhau cả.
Nghe vậy Dương Tử Mi cũng không nói gì.
Dù là người của hai thế giới, tuổi tác cũng phải hơn bốn mươi nhưng thực ra cô vẫn chẳng rành chuyện yêu đương cho lắm.
Cô cũng không dám chắc chắn một trăm phần trăm về Long Trục Thiên như những gì mình đã nói lúc nãy.
Còn bản thân cô, vì còn sự tồn tại của Mẫn Cương nên cũng không dám tin tưởng tình yêu của mình với Long Trục Thiên thực sự là thuần túy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro