Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài
Chương 110: Đây Mới Chính Là May Mắn Hiếm Thấy Thật Sự (2)
Ngải Hề Hề
2024-07-24 08:13:09
Mọi người nhìn ông ta bằng ánh mắt khinh bỉ!
- Ông chủ Cao à, lúc nãy tôi và ông đã mua bán, thanh toán xong xuôi hết rồi. Giờ đống đá vụn này đã thuộc về tôi chứ không phải của ông nữa. Mọi người ở đây đều có thể làm chứng.
Dương Tử Mi phản bác lại.
- Cô biết rõ là trong đó có phỉ thúy nên mới lừa tôi bán nó cho cô với giá hai ngàn, sau đó một mình cô độc chiếm nó.
Cao Hữu Tài bắt đầu lớn tiếng nói, vẻ không cam tâm.
- Tôi biết rõ trong đây có phỉ thúy sao? Tôi dựa vào đâu để biết chứ? Nếu tôi biết đi nữa thì ông làm gì được tôi? Lúc nãy tôi có dùng thủ đoạn hạ lưu nào để ép ông bán đống đá vụn này cho tôi không?
Dương Tử Mi cười nhạt nói.
-...
Cao Hữu Tài nhất thời nghẹn lời, không cãi lại được. Ông cảm thấy rất đáng nghi nhưng lại không biết đáng nghi chỗ nào.
Đám đông lại tiếp tục xầm xì bàn tán.
Dương Tử Mi không thèm để ý gì đến Cao Hữu Tài nữa mà tiếp tục mài viên phỉ thúy đen kia ra. Viên phỉ thúy đen kia cũng chỉ to bằng nắm tay của một đứa trẻ sơ sinh. Sau khi được rửa sạch sẽ thì mới thấy màu đen thẫm của nó rất đẹp, một màu đen trong suốt hoàn hảo khiến ai cũng xiêu lòng.
Cô vui mừng khôn xiết. Cô nhớ có lần đã đọc được một quyển sách cổ, quyển sách đó nói phỉ thúy đen có tác dụng trừ tà hóa sát rất cao, có thể giúp tránh và hóa giải tác động của các nguồn năng lượng xấu. Ngoài ra còn có tác dụng khử mùi độc đáo. Dù là đeo trên người hay để trong nhà thì nó cũng là một loại ngọc bảo hộ tốt nhất so với các loại ngọc khác.
Nhưng quan trọng nhất là nó có tác dụng rất lớn trong việc tu luyện nguyên khí.
Đương nhiên, trong cuộc sống hàng ngày, phỉ thúy đen rất hiếm thấy. Nhưng, loại Hắc Diện Thạch có tác dụng tương tự lại đang rất phổ biến và giá khá rẻ trên thị trường hiện nay. Bình thường, có thể đeo vòng Hắc Diện Thạch trên tay và nhất định phải đeo vào tay phải. Ngoài ra, trước khi đeo, phải tịnh hóa các năng lượng xấu có sẵn của nó cũng như các ký ức của chủ nhân đã sở hữu nó trước đó mới được. Và cách tịnh hóa đơn giản nhất là đem nó ra phơi dưới ánh nắng trước mười hai giờ trưa và tránh không được phơi quá lâu.
- Ô, quả nhiên lại là phỉ thúy lưu ly!
Mọi người nhìn viên phỉ thúy trên tay Dương Tử Mi bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
- Cô Dương, viên phỉ thúy này cô có bán không? Nếu bán, tôi có thể trả giá năm triệu đồng.
Một người hỏi.
Dương Tử Mi lắc đầu nói:
- Có trả giá cao hơn tôi cũng không bán. Tôi muốn giữ lại để làm pháp khí, thật ngại quá.
Cao Hữu Tài thấy mình chỉ trong thoáng chốc đã đánh mất một viên phỉ thúy đen giá năm triệu nên ông ta càng tức tối hơn.
Ông phẫn nộ nhìn Dương Tử Mi, sau đó chỉ biết hầm hầm rời khỏi Ngọc Thạch Hiên.
Sau khi cất viên phỉ thúy đen vào, Dương Tử Mi cũng không chọn tiếp viên đá thô nào nữa mà chỉ ngồi một bên nhìn những người khác tách đá.
Tống Huyền ngồi bên cạnh chăm chú nhìn cô một hồi lâu và cũng im lặng không nói lời nào.
- Thầy à, thầy không chọn sao?
Dương Tử Mi đột nhiên lên tiếng hỏi.
- Hôm nay không có viên đá nào được mắt cả, nên không mua.
- Nhờ phước của thầy mà hôm nay em mới may mắn như vậy đấy.
- Tiểu Mi à, có phải em có năng lực đặc biệt không?
Tống Huyền cuối cùng cũng nhịn không được, hỏi.
Dương Tử Mi cười đáp:
- Năng lực đặc biệt thì không, chỉ là em khá nhạy cảm với từ trường của vạn vật mà thôi.
Tống Huyền nhìn sâu vào mắt cô. Đột nhiên, Dương Tử Mi phát hiện đường nhân duyên của Tống Huyền bỗng nhiên nổi lên, cô cười nói:
- Chúc mừng thầy!
- Chúc mừng gì thế?
Tống Huyền ngơ ngác hỏi.
- Thầy sắp lên xe hoa rồi. Đến lúc đó, thầy nhớ mời em nhé.
Dương Tử Mi dùng thiên nhãn quan sát Tống Huyền. Cô thấy người mà Tống Huyền sắp cưới kia chính là người vợ dịu dàng, thùy mị, nết na và vô cùng tâm đầu ý hợp với Tống Huyền kiếp trước. Chỉ là, kiếp này, hai người đến với nhau muộn hơn kiếp trước mười năm thôi.
- Thật vậy sao?
Giọng Tống Huyền thoáng chút buồn bã.
Mấy ngày nay, cha mẹ anh không ngừng hối thúc anh lập gia đình. Thậm chí còn dọa chết để ép anh. Hơn nữa, anh cũng muốn khi anh và Dương Tử Mi đi cùng nhau sẽ cảm thấy tự do, thoải mái hơn một chút, và cũng nhằm tránh để cô không vì tình cảm của anh mà trở nên xa lánh anh nên anh cũng gật đầu đồng ý cuộc hôn nhân kia mặc dù hai người cũng chỉ mới gặp nhau có một lần duy nhất.
- Dạ, đó chính là người vợ trời định của thầy đấy ạ. Hai người sẽ rất hạnh phúc đấy.
Dương Tử Mi gật đầu cười nói.
Tống Huyền chỉ mím môi, ánh mắt thoáng chút u buồn.
- Ông chủ Cao à, lúc nãy tôi và ông đã mua bán, thanh toán xong xuôi hết rồi. Giờ đống đá vụn này đã thuộc về tôi chứ không phải của ông nữa. Mọi người ở đây đều có thể làm chứng.
Dương Tử Mi phản bác lại.
- Cô biết rõ là trong đó có phỉ thúy nên mới lừa tôi bán nó cho cô với giá hai ngàn, sau đó một mình cô độc chiếm nó.
Cao Hữu Tài bắt đầu lớn tiếng nói, vẻ không cam tâm.
- Tôi biết rõ trong đây có phỉ thúy sao? Tôi dựa vào đâu để biết chứ? Nếu tôi biết đi nữa thì ông làm gì được tôi? Lúc nãy tôi có dùng thủ đoạn hạ lưu nào để ép ông bán đống đá vụn này cho tôi không?
Dương Tử Mi cười nhạt nói.
-...
Cao Hữu Tài nhất thời nghẹn lời, không cãi lại được. Ông cảm thấy rất đáng nghi nhưng lại không biết đáng nghi chỗ nào.
Đám đông lại tiếp tục xầm xì bàn tán.
Dương Tử Mi không thèm để ý gì đến Cao Hữu Tài nữa mà tiếp tục mài viên phỉ thúy đen kia ra. Viên phỉ thúy đen kia cũng chỉ to bằng nắm tay của một đứa trẻ sơ sinh. Sau khi được rửa sạch sẽ thì mới thấy màu đen thẫm của nó rất đẹp, một màu đen trong suốt hoàn hảo khiến ai cũng xiêu lòng.
Cô vui mừng khôn xiết. Cô nhớ có lần đã đọc được một quyển sách cổ, quyển sách đó nói phỉ thúy đen có tác dụng trừ tà hóa sát rất cao, có thể giúp tránh và hóa giải tác động của các nguồn năng lượng xấu. Ngoài ra còn có tác dụng khử mùi độc đáo. Dù là đeo trên người hay để trong nhà thì nó cũng là một loại ngọc bảo hộ tốt nhất so với các loại ngọc khác.
Nhưng quan trọng nhất là nó có tác dụng rất lớn trong việc tu luyện nguyên khí.
Đương nhiên, trong cuộc sống hàng ngày, phỉ thúy đen rất hiếm thấy. Nhưng, loại Hắc Diện Thạch có tác dụng tương tự lại đang rất phổ biến và giá khá rẻ trên thị trường hiện nay. Bình thường, có thể đeo vòng Hắc Diện Thạch trên tay và nhất định phải đeo vào tay phải. Ngoài ra, trước khi đeo, phải tịnh hóa các năng lượng xấu có sẵn của nó cũng như các ký ức của chủ nhân đã sở hữu nó trước đó mới được. Và cách tịnh hóa đơn giản nhất là đem nó ra phơi dưới ánh nắng trước mười hai giờ trưa và tránh không được phơi quá lâu.
- Ô, quả nhiên lại là phỉ thúy lưu ly!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mọi người nhìn viên phỉ thúy trên tay Dương Tử Mi bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
- Cô Dương, viên phỉ thúy này cô có bán không? Nếu bán, tôi có thể trả giá năm triệu đồng.
Một người hỏi.
Dương Tử Mi lắc đầu nói:
- Có trả giá cao hơn tôi cũng không bán. Tôi muốn giữ lại để làm pháp khí, thật ngại quá.
Cao Hữu Tài thấy mình chỉ trong thoáng chốc đã đánh mất một viên phỉ thúy đen giá năm triệu nên ông ta càng tức tối hơn.
Ông phẫn nộ nhìn Dương Tử Mi, sau đó chỉ biết hầm hầm rời khỏi Ngọc Thạch Hiên.
Sau khi cất viên phỉ thúy đen vào, Dương Tử Mi cũng không chọn tiếp viên đá thô nào nữa mà chỉ ngồi một bên nhìn những người khác tách đá.
Tống Huyền ngồi bên cạnh chăm chú nhìn cô một hồi lâu và cũng im lặng không nói lời nào.
- Thầy à, thầy không chọn sao?
Dương Tử Mi đột nhiên lên tiếng hỏi.
- Hôm nay không có viên đá nào được mắt cả, nên không mua.
- Nhờ phước của thầy mà hôm nay em mới may mắn như vậy đấy.
- Tiểu Mi à, có phải em có năng lực đặc biệt không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Huyền cuối cùng cũng nhịn không được, hỏi.
Dương Tử Mi cười đáp:
- Năng lực đặc biệt thì không, chỉ là em khá nhạy cảm với từ trường của vạn vật mà thôi.
Tống Huyền nhìn sâu vào mắt cô. Đột nhiên, Dương Tử Mi phát hiện đường nhân duyên của Tống Huyền bỗng nhiên nổi lên, cô cười nói:
- Chúc mừng thầy!
- Chúc mừng gì thế?
Tống Huyền ngơ ngác hỏi.
- Thầy sắp lên xe hoa rồi. Đến lúc đó, thầy nhớ mời em nhé.
Dương Tử Mi dùng thiên nhãn quan sát Tống Huyền. Cô thấy người mà Tống Huyền sắp cưới kia chính là người vợ dịu dàng, thùy mị, nết na và vô cùng tâm đầu ý hợp với Tống Huyền kiếp trước. Chỉ là, kiếp này, hai người đến với nhau muộn hơn kiếp trước mười năm thôi.
- Thật vậy sao?
Giọng Tống Huyền thoáng chút buồn bã.
Mấy ngày nay, cha mẹ anh không ngừng hối thúc anh lập gia đình. Thậm chí còn dọa chết để ép anh. Hơn nữa, anh cũng muốn khi anh và Dương Tử Mi đi cùng nhau sẽ cảm thấy tự do, thoải mái hơn một chút, và cũng nhằm tránh để cô không vì tình cảm của anh mà trở nên xa lánh anh nên anh cũng gật đầu đồng ý cuộc hôn nhân kia mặc dù hai người cũng chỉ mới gặp nhau có một lần duy nhất.
- Dạ, đó chính là người vợ trời định của thầy đấy ạ. Hai người sẽ rất hạnh phúc đấy.
Dương Tử Mi gật đầu cười nói.
Tống Huyền chỉ mím môi, ánh mắt thoáng chút u buồn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro