Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài
Chương 116: Buổi Sáng Êm Đềm (4)
Ngải Hề Hề
2024-07-24 08:13:09
- Tớ cảm thấy cô ta thật đặc biệt.
- Có gì đặc biệt đâu? Chỉ là xinh hơn chúng ta chút thôi, nhưng cũng không xinh đẹp và thời trang như Mộ Dung Nghiên.
- Mộ Dung Nghiên không phải là trước giờ rất thích Mẫn Cương sao? Nếu cô ta thấy Mẫn Cương chủ động muốn chở cô gái khác, không biết sẽ phản ứng ra sao đây?
Người nói câu này vẻ như đang cười trên nỗi đau của người khác.
- Đúng đó, ai cũng biết là Mộ Dung Nghiên thích Mẫn Cương, hơn nữa còn tuyên bố là không cho bất kỳ cô gái nào khác tiếp cận Mẫn Cương. Giờ, nếu biết chuyện này, không biết là Mộ Dung Nghiên có tức chết không nữa?
- Nhất định là tức chết rồi, tớ rất muốn xem gương mặt xinh đẹp của cô ta sẽ biến thành màu gì.
Họ không ngờ là đang lúc họ bàn tán xôn xao thì Mộ Dung Nghiên đang đứng sau lưng họ. Mộ Dung Nghiên lúc này đang cắn môi, mắt nhìn Dương Tử Mi tóe lửa, sau đó quay người đi thẳng một nước vào trường.
Thấy Dương Tử Mi không chịu cho mình chở, Mẫn Cương cũng xuống xe đẩy bộ đi bên cạnh cô,
- Tử Mi, cậu mới chuyển đến đây học, có quen với môi trường ở đây chưa?
Mẫn Cương gợi chuyện hỏi.
- À, cũng quen.
Thấy nhiều cặp mắt đang ganh tỵ nhìn mình, Dương Tử Mi cũng chỉ biết âm thầm thở dài.
“
Đi được một đoạn thì Tần Khải Văn cũng đạp xe đến.
Thấy Dương Tử Mi và Mẫn Cương, Tần Khải Văn cảm thấy họ rất xứng đôi, cứ như tiên đồng ngọc nữ vậy.
Thấy vẻ dịu dàng, mềm mỏng của Dương Tử Mi, nếu như không phải hôm đó tận mắt chứng kiến cảnh kia thì Tần Khải Văn cũng sẽ không tin cô là người đã náo loạn Minh Châu Lầu.
Cũng nhờ cô nhắc nhở mà ngay tối hôm đó, anh lập tức nói với hiệu trưởng là mình muốn rút khỏi đợt bình chọn giáo viên ưu tú trong năm của trường và nhường cơ hội cho người khác. Đúng lúc, hiệu trưởng nhờ anh mở giúp hộp thư điện tử, lúc đó anh mới phát hiện là có một email gửi cho hiệu trưởng nói xấu anh cặp kè làm chuyện mờ ám với nữ sinh này nọ.
Tuy người gửi mail giấu tên nhưng từ địa chỉ IP anh cũng đoán biết được đó là một đồng nghiệp đang cạnh tranh với anh trong đợt bình chọn kia. Người này vốn là một người hẹp hòi, ích kỷ và xấu bụng, những gì mà anh ta muốn thì anh ta nhất định phải giành lấy bằng mọi cách.
Tuy những điều anh ta nói kia không đúng sự thật nhưng một khi chúng lọt ra ngoài thì dù có mười cái miệng cũng không thể giải thích được. Đến lúc đó, các phụ huynh, học sinh thích kiếm chuyện kia nhất định sẽ có ý kiến này nọ với anh...
Thế là, nhân lúc chưa ai phát hiện, anh bèn xóa ngay cái mail đó đi. Và cũng chính vì anh chủ động rút lui nên người đồng nghiệp kia cũng không làm gì nữa, tất cả vẫn bình yên như không.
Nếu như không nhờ Dương Tử Mi nhắc nhở thì chắc giờ anh đang phải đối mặt với rất nhiều lời chỉ trích. Đến lúc đó, đừng nói là giáo viên ưu tú gì, e là ngay cả chén cơm cũng khó mà bảo toàn cho được.
- Em chào thầy ạ.
Thấy Tần Khải Văn, Dương Tử Mi lễ phép cúi đầu chào và cũng không quên quan sát nét mặt của anh. Cô phát hiện khó khăn của anh đã được hóa giải nên cô cũng biết là anh đã nghe theo lời chỉ dẫn của cô.
- Chào em.
Tần Khải Văn cũng chào đáp lại, sau đó e dè nói tiếp:
- Cám ơn em đã nhắc nhở thầy ngày hôm đó.
- Dạ không có gì đâu ạ. Chỉ là thầy tự mình nhận ra thôi. Giờ không có gì là tốt rồi ạ.
Dương Tử Mi cười thân thiện nói.
- Thầy có chuyện gì sao?
Mẫn Cương đứng cạnh nghe hai người nói chuyện, thấy lạ nên cũng lên tiếng hỏi.
Dương Tử Mi đưa mắt nhìn Tần Khải Văn, ý bảo anh đừng nói cho ai biết chuyện xảy ra ở Minh Châu Lầu.
Thấy vậy, Tần Khải Văn hiểu ý nói:
- Không có gì, chỉ là Dương Tử Mi đã giúp thầy một chuyện nên thầy cám ơn em ấy thôi. Sắp đến giờ học rồi, các em mau vào lớp đi.
- Dạ, tạm biệt thầy ạ!
Dương Tử Mi và Mẫn Cương kính cẩn vẫy tay chào Tần Khải Văn xong liền chạy ù vào lớp của mình.
- Có gì đặc biệt đâu? Chỉ là xinh hơn chúng ta chút thôi, nhưng cũng không xinh đẹp và thời trang như Mộ Dung Nghiên.
- Mộ Dung Nghiên không phải là trước giờ rất thích Mẫn Cương sao? Nếu cô ta thấy Mẫn Cương chủ động muốn chở cô gái khác, không biết sẽ phản ứng ra sao đây?
Người nói câu này vẻ như đang cười trên nỗi đau của người khác.
- Đúng đó, ai cũng biết là Mộ Dung Nghiên thích Mẫn Cương, hơn nữa còn tuyên bố là không cho bất kỳ cô gái nào khác tiếp cận Mẫn Cương. Giờ, nếu biết chuyện này, không biết là Mộ Dung Nghiên có tức chết không nữa?
- Nhất định là tức chết rồi, tớ rất muốn xem gương mặt xinh đẹp của cô ta sẽ biến thành màu gì.
Họ không ngờ là đang lúc họ bàn tán xôn xao thì Mộ Dung Nghiên đang đứng sau lưng họ. Mộ Dung Nghiên lúc này đang cắn môi, mắt nhìn Dương Tử Mi tóe lửa, sau đó quay người đi thẳng một nước vào trường.
Thấy Dương Tử Mi không chịu cho mình chở, Mẫn Cương cũng xuống xe đẩy bộ đi bên cạnh cô,
- Tử Mi, cậu mới chuyển đến đây học, có quen với môi trường ở đây chưa?
Mẫn Cương gợi chuyện hỏi.
- À, cũng quen.
Thấy nhiều cặp mắt đang ganh tỵ nhìn mình, Dương Tử Mi cũng chỉ biết âm thầm thở dài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“
Đi được một đoạn thì Tần Khải Văn cũng đạp xe đến.
Thấy Dương Tử Mi và Mẫn Cương, Tần Khải Văn cảm thấy họ rất xứng đôi, cứ như tiên đồng ngọc nữ vậy.
Thấy vẻ dịu dàng, mềm mỏng của Dương Tử Mi, nếu như không phải hôm đó tận mắt chứng kiến cảnh kia thì Tần Khải Văn cũng sẽ không tin cô là người đã náo loạn Minh Châu Lầu.
Cũng nhờ cô nhắc nhở mà ngay tối hôm đó, anh lập tức nói với hiệu trưởng là mình muốn rút khỏi đợt bình chọn giáo viên ưu tú trong năm của trường và nhường cơ hội cho người khác. Đúng lúc, hiệu trưởng nhờ anh mở giúp hộp thư điện tử, lúc đó anh mới phát hiện là có một email gửi cho hiệu trưởng nói xấu anh cặp kè làm chuyện mờ ám với nữ sinh này nọ.
Tuy người gửi mail giấu tên nhưng từ địa chỉ IP anh cũng đoán biết được đó là một đồng nghiệp đang cạnh tranh với anh trong đợt bình chọn kia. Người này vốn là một người hẹp hòi, ích kỷ và xấu bụng, những gì mà anh ta muốn thì anh ta nhất định phải giành lấy bằng mọi cách.
Tuy những điều anh ta nói kia không đúng sự thật nhưng một khi chúng lọt ra ngoài thì dù có mười cái miệng cũng không thể giải thích được. Đến lúc đó, các phụ huynh, học sinh thích kiếm chuyện kia nhất định sẽ có ý kiến này nọ với anh...
Thế là, nhân lúc chưa ai phát hiện, anh bèn xóa ngay cái mail đó đi. Và cũng chính vì anh chủ động rút lui nên người đồng nghiệp kia cũng không làm gì nữa, tất cả vẫn bình yên như không.
Nếu như không nhờ Dương Tử Mi nhắc nhở thì chắc giờ anh đang phải đối mặt với rất nhiều lời chỉ trích. Đến lúc đó, đừng nói là giáo viên ưu tú gì, e là ngay cả chén cơm cũng khó mà bảo toàn cho được.
- Em chào thầy ạ.
Thấy Tần Khải Văn, Dương Tử Mi lễ phép cúi đầu chào và cũng không quên quan sát nét mặt của anh. Cô phát hiện khó khăn của anh đã được hóa giải nên cô cũng biết là anh đã nghe theo lời chỉ dẫn của cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Chào em.
Tần Khải Văn cũng chào đáp lại, sau đó e dè nói tiếp:
- Cám ơn em đã nhắc nhở thầy ngày hôm đó.
- Dạ không có gì đâu ạ. Chỉ là thầy tự mình nhận ra thôi. Giờ không có gì là tốt rồi ạ.
Dương Tử Mi cười thân thiện nói.
- Thầy có chuyện gì sao?
Mẫn Cương đứng cạnh nghe hai người nói chuyện, thấy lạ nên cũng lên tiếng hỏi.
Dương Tử Mi đưa mắt nhìn Tần Khải Văn, ý bảo anh đừng nói cho ai biết chuyện xảy ra ở Minh Châu Lầu.
Thấy vậy, Tần Khải Văn hiểu ý nói:
- Không có gì, chỉ là Dương Tử Mi đã giúp thầy một chuyện nên thầy cám ơn em ấy thôi. Sắp đến giờ học rồi, các em mau vào lớp đi.
- Dạ, tạm biệt thầy ạ!
Dương Tử Mi và Mẫn Cương kính cẩn vẫy tay chào Tần Khải Văn xong liền chạy ù vào lớp của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro