Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài
Chương 120: Lòng Đố Kỵ Của Mộ Dung Nghiên Ganh Tỵ (1)
Ngải Hề Hề
2024-07-24 08:13:09
Thấy Dương Tử Mi đi ra, Lam Chi Tình liếc cô mấy cái, khiêu khích nói:
- Cậu là Dương Tử Mi sao?
- Ừm, có chuyện gì sao?
Dương Từ Mi lãnh đạm hỏi.
- Hừ, cũng chẳng có đẹp đẽ gì cho cam!
- Nhưng cũng hơn những người ra vẻ cáo mượn oai hùm đấy.
Dương Tử Mi cười chế nhạo nói.
Mặt Lam Chi Tình thoáng biến sắc. Tuy bình thường cô là bạn thân của Mộ Dung Nghiên nhưng cô rất ghét ai nói cô như thế. Câu mà Dương Tử Mi vừa nói kia như một gáo nước lạnh hất thẳng vào mặt cô.
- Cũng chỉ là đứa con gái nhà quê thôi mà. Mộ Dung Nghiên đang chờ ở dưới cây đa, cậu ta có chuyện cần nói. Còn không biết soi gương nhìn lại mình đi, vậy mà cũng dám cặp kè với Mẫn Cương.
Lam Chi Tình bực tức nói.
- Nếu cậu ấy có chuyện cần nói thì kêu cậu ấy đến đây. Tớ không phải là con chó theo đuôi cậu ấy nên không phải gọi là đến đâu.
Dương Tử Mi nói xong quay người đi thẳng vào lớp.
- Dương Tử Mi, dám từ chối sao? Đến lúc đó đừng hối hận đấy?
Lam Chi Tình hét lớn.
Dương Tử Mi chẳng đoái hoài gì đến cô ta và thản nhiên ngồi vào bàn của mình.
Hạ Muội quay xuống lo lắng nói:
- Nghe nói nhà của Mộ Dung Nghiên là xã hội đen. Tử Mi, hay là cậu nhịn một chút vậy.
- Xin lỗi, trong từ điển của tớ không có từ nhịn. Đừng lo, cậu ấy không dám làm gì tớ đâu.
Dương Tử Mi nhìn Hạ Muội cười nói.
- Ôi trời...
Hạ Muội chỉ biết thở dài một cái, nói tiếp:
- Dù thế nào đi nữa tớ cũng rất lo. Từ hôm nay và mấy ngày sắp tới, sau khi tan học tớ đưa cậu về nhà vậy.
- Tớ cũng đưa cậu về.
Hoàng Nhất Phong ngồi bên cạnh lên tiếng.
- Tớ nữa. Là nam sinh trong lớp, tớ nhất định không để cho nữ sinh lớp mình bị lớp khác bắt nạt.
Trần Tiểu Cường cũng xáp lại nói.
Lần trước, sau khi được Dương Tử Mi nhắc nhở là phải chú ý khi băng qua đường, nếu không sẽ gặp tai nạn, hôm đó tan học, Trần Tiểu Cường cũng không theo bạn băng qua đường như mọi ngày mà lại đi vòng lên cầu vượt. Kết quả là người bạn kia của cậu bị xe tông. Cũng may nhờ Dương Tử Mi nhắc nhở nên Trần Tiểu Cường mới tránh được tai nạn chết người kia. Thế nên từ đó đến nay, Trần Tiểu Cường cũng âm thầm cảm kích Dương Tử Mi.
- Đúng, đúng, đúng!
Các nam sinh khác cũng đồng thanh nói:
- Bọn tớ sẽ bảo vệ các bạn nữ lớp mình!
Nghe vậy, các nữ sinh hẹp hòi khác cũng trề môi vẻ đố kỵ. Nhưng, so với Dương Tử Mi thì Mộ Dung Nghiên kia mới chính là người mà họ ghét thật sự. Sở dĩ như thế là vì Mộ Dung Nghiên vừa xinh đẹp, học giỏi, lại là con nhà giàu. Quan trọng hơn hết là Mộ Dung Nghiên hiện đang là nữ thần trong lòng các nam sinh trong trường.
Chính vì thế mà khi thấy Dương Tử Mi ngang nhiên đối đầu với Mộ Dung Nghiên, họ cũng mừng thầm trong bụng.
Thấy các nam sinh trong lớp đều nhiệt tình như thế, Dương Tử Mi bất giác cảm động không thôi.
Kiếp trước, cô cứ lủi thủi một thân một mình và không hề có ai nói với cô là sẽ bảo vệ cô. Càng không có cảnh mọi người khí thế như thế chỉ vì cô.
Giờ, cô mới thực sự cảm nhận được sức mạnh cũng như sự ấm áp của tập thể là như thế nào.
Nếu như các bạn trong lớp đều muốn bảo vệ cô thì sau này cô cũng sẽ bảo vệ họ.
- Cám ơn các cậu!
Dương Tử Mi đứng dậy, xúc động nói tiếp:
- Hôm nay tớ rất vui vì các cậu đối xử tốt với tớ như thế. Các cậu yên tâm, tớ có thể tự bảo vệ mình và không sợ ai cả.
Giọng của cô tuy không vang lắm nhưng cả lớp đều nghe rất rõ và có sức lay động rất lớn.
- Bọn tớ sẽ sát cánh cùng cậu! Ai bắt nạt cậu cũng là bắt nạt cả lớp chúng ta!
Hạ Muội đứng lên cao giọng nói.
Cả lớp cũng đồng thanh hưởng ứng theo.
- Cậu là Dương Tử Mi sao?
- Ừm, có chuyện gì sao?
Dương Từ Mi lãnh đạm hỏi.
- Hừ, cũng chẳng có đẹp đẽ gì cho cam!
- Nhưng cũng hơn những người ra vẻ cáo mượn oai hùm đấy.
Dương Tử Mi cười chế nhạo nói.
Mặt Lam Chi Tình thoáng biến sắc. Tuy bình thường cô là bạn thân của Mộ Dung Nghiên nhưng cô rất ghét ai nói cô như thế. Câu mà Dương Tử Mi vừa nói kia như một gáo nước lạnh hất thẳng vào mặt cô.
- Cũng chỉ là đứa con gái nhà quê thôi mà. Mộ Dung Nghiên đang chờ ở dưới cây đa, cậu ta có chuyện cần nói. Còn không biết soi gương nhìn lại mình đi, vậy mà cũng dám cặp kè với Mẫn Cương.
Lam Chi Tình bực tức nói.
- Nếu cậu ấy có chuyện cần nói thì kêu cậu ấy đến đây. Tớ không phải là con chó theo đuôi cậu ấy nên không phải gọi là đến đâu.
Dương Tử Mi nói xong quay người đi thẳng vào lớp.
- Dương Tử Mi, dám từ chối sao? Đến lúc đó đừng hối hận đấy?
Lam Chi Tình hét lớn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dương Tử Mi chẳng đoái hoài gì đến cô ta và thản nhiên ngồi vào bàn của mình.
Hạ Muội quay xuống lo lắng nói:
- Nghe nói nhà của Mộ Dung Nghiên là xã hội đen. Tử Mi, hay là cậu nhịn một chút vậy.
- Xin lỗi, trong từ điển của tớ không có từ nhịn. Đừng lo, cậu ấy không dám làm gì tớ đâu.
Dương Tử Mi nhìn Hạ Muội cười nói.
- Ôi trời...
Hạ Muội chỉ biết thở dài một cái, nói tiếp:
- Dù thế nào đi nữa tớ cũng rất lo. Từ hôm nay và mấy ngày sắp tới, sau khi tan học tớ đưa cậu về nhà vậy.
- Tớ cũng đưa cậu về.
Hoàng Nhất Phong ngồi bên cạnh lên tiếng.
- Tớ nữa. Là nam sinh trong lớp, tớ nhất định không để cho nữ sinh lớp mình bị lớp khác bắt nạt.
Trần Tiểu Cường cũng xáp lại nói.
Lần trước, sau khi được Dương Tử Mi nhắc nhở là phải chú ý khi băng qua đường, nếu không sẽ gặp tai nạn, hôm đó tan học, Trần Tiểu Cường cũng không theo bạn băng qua đường như mọi ngày mà lại đi vòng lên cầu vượt. Kết quả là người bạn kia của cậu bị xe tông. Cũng may nhờ Dương Tử Mi nhắc nhở nên Trần Tiểu Cường mới tránh được tai nạn chết người kia. Thế nên từ đó đến nay, Trần Tiểu Cường cũng âm thầm cảm kích Dương Tử Mi.
- Đúng, đúng, đúng!
Các nam sinh khác cũng đồng thanh nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Bọn tớ sẽ bảo vệ các bạn nữ lớp mình!
Nghe vậy, các nữ sinh hẹp hòi khác cũng trề môi vẻ đố kỵ. Nhưng, so với Dương Tử Mi thì Mộ Dung Nghiên kia mới chính là người mà họ ghét thật sự. Sở dĩ như thế là vì Mộ Dung Nghiên vừa xinh đẹp, học giỏi, lại là con nhà giàu. Quan trọng hơn hết là Mộ Dung Nghiên hiện đang là nữ thần trong lòng các nam sinh trong trường.
Chính vì thế mà khi thấy Dương Tử Mi ngang nhiên đối đầu với Mộ Dung Nghiên, họ cũng mừng thầm trong bụng.
Thấy các nam sinh trong lớp đều nhiệt tình như thế, Dương Tử Mi bất giác cảm động không thôi.
Kiếp trước, cô cứ lủi thủi một thân một mình và không hề có ai nói với cô là sẽ bảo vệ cô. Càng không có cảnh mọi người khí thế như thế chỉ vì cô.
Giờ, cô mới thực sự cảm nhận được sức mạnh cũng như sự ấm áp của tập thể là như thế nào.
Nếu như các bạn trong lớp đều muốn bảo vệ cô thì sau này cô cũng sẽ bảo vệ họ.
- Cám ơn các cậu!
Dương Tử Mi đứng dậy, xúc động nói tiếp:
- Hôm nay tớ rất vui vì các cậu đối xử tốt với tớ như thế. Các cậu yên tâm, tớ có thể tự bảo vệ mình và không sợ ai cả.
Giọng của cô tuy không vang lắm nhưng cả lớp đều nghe rất rõ và có sức lay động rất lớn.
- Bọn tớ sẽ sát cánh cùng cậu! Ai bắt nạt cậu cũng là bắt nạt cả lớp chúng ta!
Hạ Muội đứng lên cao giọng nói.
Cả lớp cũng đồng thanh hưởng ứng theo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro