Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài
Chương 233: Mắt Âm Dương (3)
Ngải Hề Hề
2024-07-24 08:13:09
Nếu là người bình thường thì chỉ cần tìm được những thứ cần thiết là Dương Tử Mi đảm bảo có thể phong ấn mắt âm dương.
Nhưng Lam Nha Nha lại là người có tứ trụ toàn âm nên cô cũng không muốn miễn cưỡng.
Tuy nhiên, cô rất muốn hỏi Lam Nha Nha là cô ấy đã thấy gì trên người cô.
Nộp bản kiểm điểm xong, Dương Tử Mi đến sân vận động của trường. Bỗng nhiên cô nghe giọng nói đầy ác cảm của một nữ sinh nào đó vọng đến:
- Biết mình là quái thai thì đừng đến gần bọn tớ để bọn tớ không phải gặp ma quỷ nữa. Đáng sợ thật.
- Đúng đó, đừng tưởng cha cậu là chủ nhiệm phòng Khen Thưởng và Giáo Huấn thì bọn tớ sẽ chơi với cậu nha. Cậu đi chơi với ma quỷ đi.
Một nữ sinh khác tiếp lời.
Dương Tử Mi nhìn về phía phát ra giọng nói kia.
Chỉ thấy Lam Nha Nha đang cầm một quả bóng rổ trên tay, ánh mắt e dè nhìn bạn của mình, môi run run, mím chặt trông rất đáng thương.
Lam Nha Nha im lặng để quả bóng xuống và quay người đi thẳng đến gốc cây đa gần đó. Cô im lặng khoanh tay ngồi nhìn đám bạn cùng lớp đang nô đùa vui vẻ trong sân với vẻ mặt rầu rĩ không thôi.
Sau lần sốt cao khi lên ba tuổi, mắt cô đột nhiên nhìn thấy được ma quỷ, âm hồn và những thứ mà người khác không nhìn thấy được. Đôi mắt đó đã làm cô và người thân của cô vô cùng sợ hãi. Sau khi tin cô có mắt âm dương bị truyền ra ngoài, những người khác đều nói cô là quái thai, là nguồn gốc của tai họa nên họ đều không dám đến gần cô.
Những phụ huynh học sinh khác trong trường cũng dặn con mình là không được chơi với cô để tránh không bị ma ám.
Thế nên, từ nhỏ đến lớn, Lam Nha Nha chỉ biết thui thủi một mình. Trên tay cô lúc nào cũng đeo một xâu chuỗi đắt tiền do mẹ cô cầu được ở chỗ một cao nhân nọ. Trên cổ thì đeo một sợi dây chuyền có mặt hình Bồ Tát. Túi áo thì đầy đủ các loại bùa bình an được thỉnh từ Hành Thiên Cung, miếu Bà Thiên Hậu, miếu Địa Tạng...
Nhưng, tất cả những thứ đó đều không thể ngăn được đôi mắt âm dương có thể nhìn thấy ma quỷ của cô.
Lam Nha Nha cũng từng nghĩ đến chuyện làm hỏng mắt mình. Có vậy cô mới có thể bình thường như những người khác.
Tuy nhiên, cha mẹ cô an ủi cô rằng mắt âm dương kia có thể đóng lại hoặc đến một độ tuổi nhất định nào đó nó sẽ tự động biến mất và bảo cô yên tâm chờ đợi.
Cô cũng khấp khởi chờ đợi ngày mà mắt âm dương kia biến mất để cô có thể như các bạn đồng trang lứa bình thường khác và để không bị mọi người nhìn cô bằng ánh mắt kỳ thị, thậm chí xem cô như là quái vật hay ma quỷ nữa.
Dương Tử Mi nãy giờ vẫn chăm chú quan sát Lam Nha Nha.
Thấy Lam Nha Nha với dáng vẻ nhỏ bé, gầy gò, cô độc, tuyệt vọng như thế, Dương Tử Mi cảm thấy rất tội nghiệp.
Dương Tử Mi tiến về phía Lam Nha Nha.
Khi cô đến gần, Lam Nha Nha kêu lên thất thanh một tiếng sau đó ôm đầu, rụt người lại vẻ hoảng sợ tột độ và không ngừng đuổi cô đi:
- Cậu đi đi, đi, đi, đi đi...
Dương Tử Mi đưa tay bắt ấn và vận khí thi triển phép che mắt.
Chỉ có dùng thuật đó thì mới có thể che giấu được âm hồn trên người cô, có vậy Lam Nha Nha mới không hoảng sợ.
- Nha Nha, cậu đừng sợ. Cậu nhìn lại thử xem nào.
Vừa nói, Dương Tử Mi vừa ngồi xuống cạnh Lam Nha Nha và giơ tay lay nhẹ vai cô ấy, nhỏ nhẹ nói.
Lam Nha Nha ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ thấy Dương Tử Mi đang nhìn cô cười thân thiện chứ không nhìn thấy điều gì bất thường nữa.
Mắt Lam Nha Nha chợt đỏ lên vẻ như muốn khóc.
Đã nhiều năm như vậy rồi, ngoài người thân của cô ra, không ai nhìn cô bằng ánh mắt thân thiện, hòa nhã lại còn mỉm cười với cô như thế. Tất cả mọi người hầu như đều xem cô như quái vật và nhìn cô bằng ánh mắt kinh sợ, thậm chí đầy ác cảm.
Nhưng Lam Nha Nha lại là người có tứ trụ toàn âm nên cô cũng không muốn miễn cưỡng.
Tuy nhiên, cô rất muốn hỏi Lam Nha Nha là cô ấy đã thấy gì trên người cô.
Nộp bản kiểm điểm xong, Dương Tử Mi đến sân vận động của trường. Bỗng nhiên cô nghe giọng nói đầy ác cảm của một nữ sinh nào đó vọng đến:
- Biết mình là quái thai thì đừng đến gần bọn tớ để bọn tớ không phải gặp ma quỷ nữa. Đáng sợ thật.
- Đúng đó, đừng tưởng cha cậu là chủ nhiệm phòng Khen Thưởng và Giáo Huấn thì bọn tớ sẽ chơi với cậu nha. Cậu đi chơi với ma quỷ đi.
Một nữ sinh khác tiếp lời.
Dương Tử Mi nhìn về phía phát ra giọng nói kia.
Chỉ thấy Lam Nha Nha đang cầm một quả bóng rổ trên tay, ánh mắt e dè nhìn bạn của mình, môi run run, mím chặt trông rất đáng thương.
Lam Nha Nha im lặng để quả bóng xuống và quay người đi thẳng đến gốc cây đa gần đó. Cô im lặng khoanh tay ngồi nhìn đám bạn cùng lớp đang nô đùa vui vẻ trong sân với vẻ mặt rầu rĩ không thôi.
Sau lần sốt cao khi lên ba tuổi, mắt cô đột nhiên nhìn thấy được ma quỷ, âm hồn và những thứ mà người khác không nhìn thấy được. Đôi mắt đó đã làm cô và người thân của cô vô cùng sợ hãi. Sau khi tin cô có mắt âm dương bị truyền ra ngoài, những người khác đều nói cô là quái thai, là nguồn gốc của tai họa nên họ đều không dám đến gần cô.
Những phụ huynh học sinh khác trong trường cũng dặn con mình là không được chơi với cô để tránh không bị ma ám.
Thế nên, từ nhỏ đến lớn, Lam Nha Nha chỉ biết thui thủi một mình. Trên tay cô lúc nào cũng đeo một xâu chuỗi đắt tiền do mẹ cô cầu được ở chỗ một cao nhân nọ. Trên cổ thì đeo một sợi dây chuyền có mặt hình Bồ Tát. Túi áo thì đầy đủ các loại bùa bình an được thỉnh từ Hành Thiên Cung, miếu Bà Thiên Hậu, miếu Địa Tạng...
Nhưng, tất cả những thứ đó đều không thể ngăn được đôi mắt âm dương có thể nhìn thấy ma quỷ của cô.
Lam Nha Nha cũng từng nghĩ đến chuyện làm hỏng mắt mình. Có vậy cô mới có thể bình thường như những người khác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuy nhiên, cha mẹ cô an ủi cô rằng mắt âm dương kia có thể đóng lại hoặc đến một độ tuổi nhất định nào đó nó sẽ tự động biến mất và bảo cô yên tâm chờ đợi.
Cô cũng khấp khởi chờ đợi ngày mà mắt âm dương kia biến mất để cô có thể như các bạn đồng trang lứa bình thường khác và để không bị mọi người nhìn cô bằng ánh mắt kỳ thị, thậm chí xem cô như là quái vật hay ma quỷ nữa.
Dương Tử Mi nãy giờ vẫn chăm chú quan sát Lam Nha Nha.
Thấy Lam Nha Nha với dáng vẻ nhỏ bé, gầy gò, cô độc, tuyệt vọng như thế, Dương Tử Mi cảm thấy rất tội nghiệp.
Dương Tử Mi tiến về phía Lam Nha Nha.
Khi cô đến gần, Lam Nha Nha kêu lên thất thanh một tiếng sau đó ôm đầu, rụt người lại vẻ hoảng sợ tột độ và không ngừng đuổi cô đi:
- Cậu đi đi, đi, đi, đi đi...
Dương Tử Mi đưa tay bắt ấn và vận khí thi triển phép che mắt.
Chỉ có dùng thuật đó thì mới có thể che giấu được âm hồn trên người cô, có vậy Lam Nha Nha mới không hoảng sợ.
- Nha Nha, cậu đừng sợ. Cậu nhìn lại thử xem nào.
Vừa nói, Dương Tử Mi vừa ngồi xuống cạnh Lam Nha Nha và giơ tay lay nhẹ vai cô ấy, nhỏ nhẹ nói.
Lam Nha Nha ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ thấy Dương Tử Mi đang nhìn cô cười thân thiện chứ không nhìn thấy điều gì bất thường nữa.
Mắt Lam Nha Nha chợt đỏ lên vẻ như muốn khóc.
Đã nhiều năm như vậy rồi, ngoài người thân của cô ra, không ai nhìn cô bằng ánh mắt thân thiện, hòa nhã lại còn mỉm cười với cô như thế. Tất cả mọi người hầu như đều xem cô như quái vật và nhìn cô bằng ánh mắt kinh sợ, thậm chí đầy ác cảm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro