Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài
Chương 31: Mua Đồ Cổ Giá Hời (2)
Ngải Hề Hề
2024-07-24 08:13:09
Mặc Hiên trên phố Văn Lai có khu dành riêng cho việc giám định đồ cổ. Ở đây có giám định sư chuyên nghệp giúp giám định miễn phí cho khách hàng. Mỗi ngày, có rất nhiều người đem theo những món đồ cổ mà mình mua được đến đây nhờ chuyên gia giám định hộ.
Lúc này, một hàng người rồng rắn đang xếp hàng chờ đến lượt giám định.
Dương Tử Mi nhìn từng món đồ trên tay họ. Nào là bình hoa, chén sứ, và rất nhiều những thứ bằng đồng khác. Đột nhiên cô phát hiện một ông lão lớn tuổi phong thái nho nhã, trên tay ông đang cầm một chiếc lư Thiên Kê chạm hình long phụng bằng đồng, chiếc lư kia cũng đang phát ra ánh sáng màu xanh nhạt. Ánh sáng xanh đó yếu hơn ánh sáng xanh của chiếc vòng hoa mà cô mua được lúc nãy một chút.
Dương Tử Mi nhìn kỹ chiếc lư đồng và phát hiện bên ngoài lư đồng có màu tối mờ, hoàn toàn không phải là vật có thể phát sáng, chuyện này là thế nào?
Đang lúc nghĩ ngợi thì đến lượt giám định của chiếc lư đồng.
Ông lão trịnh trọng để chiếc lư đồng lên bàn và nói:
- Hãy giúp tôi xem đây có phải là chiếc lư đồng Thiên Kê chạm hình long phụng thường dùng trong cung đình nhà Thanh không.
Giám định sư đưa kính lúp lên soi soi vào chiếc lư đồng, vừa xem vừa nói:
- Chiếc lư này có hình dạng vừa giống như một chiếc cốc trà lại vừa như một nụ hoa mới hé nở, đường nét hài hòa, kiểu dáng trang nhã. Hoa văn chạm khắc trên lư nhìn tổng thể thì thấy như dáng vẻ của một mỹ nhân thời cổ đại đang e thẹn cúi đầu vậy, nét chạm trổ vô cùng tinh tế và sinh động, vừa đơn giản vừa sang trọng, chất liệu hoàn toàn bằng đồng một trăm phần trăm nên dù trải qua bao nhiêu năm lịch sử cũng vẫn giữ được màu sắc nguyên vẹn vốn có của nó. Đây đúng là đồ dùng trong cung đình thời nhà Thanh.
Giám định sư nói xong, những người quanh đó lập tức ồ lên ngưỡng mộ và hỏi ông lão kia đã mua được chiếc lư đó với giá bao nhiêu.
Ông lão vui vẻ giơ lên ba ngón tay, ý là đã tốn ba ngàn để mua chiếc lư đó.
- Là đồ dùng trong cung đình thời nhà Thanh, nếu đem đi đấu giá ít nhất cũng một trăm ngàn nhỉ?
Ông lão nhìn giám định sư hỏi.
- Chiếc lư này là thời Càn Long, là một tác phẩm của Trương Tam Khánh, giá thị trường hiện khoảng một trăm năm mươi ngàn.
Giám định sư trả lời.
Đám đông lại tiếp tục ồ lên vừa ngưỡng mộ vừa ganh tỵ. Sau đó ai cũng muốn món đồ của mình có thể được giám định trước với hi vọng mình cũng mua được đồ quý hiếm giá hời như ông lão nọ.
Nhưng, những món đồ giám định sau đó đều là đồ giả, không có cái nào là thật cả.
Dương Tử Mi phát hiện, những món đồ cổ kia hầu như không hề phát sáng như chiếc lư đồng thật kia. Không lẽ vì là đồ thật nên mới phát sáng sao?
Dương Tử Mi nhìn lại chiếc vòng hoa bằng đồng mạ vàng trên tay cô và nghĩ điều đó có nghĩa là chiếc vòng tay cô mới mua được cũng có thể là đồ cổ thật?
Nhằm xác định sự suy đoán của mình, Dương Tử Mi tiến vào khu trưng bày của Mặc Hiên.
Mặc Hiên nổi tiếng vì kinh doanh đồ cổ thật. Nếu là đồ giả thì họ đều nói rõ trên các sách hướng dẫn của sản phẩm. Cho nên, danh tiếng của Mặc Hiên cũng thuộc hàng cao nhất ở phố đồ cổ này, giám định sư mà họ mời về cũng là giám định sư hàng đầu quốc gia.
Dương Tử Mi phát hiện, các món đồ cổ đang được trưng bày trong khu hàng thật trong Mặc Hiên hầu hết đều phát sáng. Những ánh sáng đó hoặc là xanh, hoặc là lam hoặc đỏ hoặc vàng, trắng, đen... Trong đó có một chiếc đỉnh nhỏ thời nhà Thương là phát ra ánh sáng xanh đậm nhất, ánh sáng đó tương tự như ánh sáng phát ra từ chiếc vòng hoa trên tay cô vậy.
Còn những món đồ trưng bày trong khu đồ giả thì hầu như đều không hề phát sáng.
Dương Tử Mi đã hiểu.
Nếu là đồ thật thì cô có thể thấy được ánh sáng do chúng phát ra, còn nếu là đồ giả thì sẽ không có bất kỳ ánh sáng nào. Chẳng lẽ đây chính là vật khí mà trong sách hay nhắc đến?
Nếu như cô có khả năng phát hiện đâu là đồ thật, đâu là đồ giả, vậy thì cô không phải là có thể trở thành Vua Mua Hàng Giá Hời rồi sao?
Nghĩ đến chuyện ba ngàn biến thành một trăm năm mươi ngàn của ông lão lúc nãy, gương mặt bé nhỏ của cô phấn khởi hẳn.
Dương Tử Mi lập tức chạy ra và gia nhập vào hàng người đang xếp hàng chờ giám định kia.
Một người nọ thấy cô đứng xếp hàng, liền hiếu kỳ hỏi:
- Cô bé, bé đến đây làm gì thế?
- Con cũng muốn giám định đồ của con.
Dương Tử Mi mỉm cười ngây thơ, vừa nói vừa giơ chiếc vòng hoa nhỏ trong tay mình ra.
- Ha ha, một cô bé nhỏ như con mà cũng muốn phát tài à, cha mẹ con đâu?
Người đó khẽ cười nói.
- Có ai qui định là con nít không được phát tài đâu? Nói không chừng số con may mắn thì sao?
Dương Tử Mi ra vẻ nũng nịu, liếc người đó một cái nói.
Lúc này, một hàng người rồng rắn đang xếp hàng chờ đến lượt giám định.
Dương Tử Mi nhìn từng món đồ trên tay họ. Nào là bình hoa, chén sứ, và rất nhiều những thứ bằng đồng khác. Đột nhiên cô phát hiện một ông lão lớn tuổi phong thái nho nhã, trên tay ông đang cầm một chiếc lư Thiên Kê chạm hình long phụng bằng đồng, chiếc lư kia cũng đang phát ra ánh sáng màu xanh nhạt. Ánh sáng xanh đó yếu hơn ánh sáng xanh của chiếc vòng hoa mà cô mua được lúc nãy một chút.
Dương Tử Mi nhìn kỹ chiếc lư đồng và phát hiện bên ngoài lư đồng có màu tối mờ, hoàn toàn không phải là vật có thể phát sáng, chuyện này là thế nào?
Đang lúc nghĩ ngợi thì đến lượt giám định của chiếc lư đồng.
Ông lão trịnh trọng để chiếc lư đồng lên bàn và nói:
- Hãy giúp tôi xem đây có phải là chiếc lư đồng Thiên Kê chạm hình long phụng thường dùng trong cung đình nhà Thanh không.
Giám định sư đưa kính lúp lên soi soi vào chiếc lư đồng, vừa xem vừa nói:
- Chiếc lư này có hình dạng vừa giống như một chiếc cốc trà lại vừa như một nụ hoa mới hé nở, đường nét hài hòa, kiểu dáng trang nhã. Hoa văn chạm khắc trên lư nhìn tổng thể thì thấy như dáng vẻ của một mỹ nhân thời cổ đại đang e thẹn cúi đầu vậy, nét chạm trổ vô cùng tinh tế và sinh động, vừa đơn giản vừa sang trọng, chất liệu hoàn toàn bằng đồng một trăm phần trăm nên dù trải qua bao nhiêu năm lịch sử cũng vẫn giữ được màu sắc nguyên vẹn vốn có của nó. Đây đúng là đồ dùng trong cung đình thời nhà Thanh.
Giám định sư nói xong, những người quanh đó lập tức ồ lên ngưỡng mộ và hỏi ông lão kia đã mua được chiếc lư đó với giá bao nhiêu.
Ông lão vui vẻ giơ lên ba ngón tay, ý là đã tốn ba ngàn để mua chiếc lư đó.
- Là đồ dùng trong cung đình thời nhà Thanh, nếu đem đi đấu giá ít nhất cũng một trăm ngàn nhỉ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông lão nhìn giám định sư hỏi.
- Chiếc lư này là thời Càn Long, là một tác phẩm của Trương Tam Khánh, giá thị trường hiện khoảng một trăm năm mươi ngàn.
Giám định sư trả lời.
Đám đông lại tiếp tục ồ lên vừa ngưỡng mộ vừa ganh tỵ. Sau đó ai cũng muốn món đồ của mình có thể được giám định trước với hi vọng mình cũng mua được đồ quý hiếm giá hời như ông lão nọ.
Nhưng, những món đồ giám định sau đó đều là đồ giả, không có cái nào là thật cả.
Dương Tử Mi phát hiện, những món đồ cổ kia hầu như không hề phát sáng như chiếc lư đồng thật kia. Không lẽ vì là đồ thật nên mới phát sáng sao?
Dương Tử Mi nhìn lại chiếc vòng hoa bằng đồng mạ vàng trên tay cô và nghĩ điều đó có nghĩa là chiếc vòng tay cô mới mua được cũng có thể là đồ cổ thật?
Nhằm xác định sự suy đoán của mình, Dương Tử Mi tiến vào khu trưng bày của Mặc Hiên.
Mặc Hiên nổi tiếng vì kinh doanh đồ cổ thật. Nếu là đồ giả thì họ đều nói rõ trên các sách hướng dẫn của sản phẩm. Cho nên, danh tiếng của Mặc Hiên cũng thuộc hàng cao nhất ở phố đồ cổ này, giám định sư mà họ mời về cũng là giám định sư hàng đầu quốc gia.
Dương Tử Mi phát hiện, các món đồ cổ đang được trưng bày trong khu hàng thật trong Mặc Hiên hầu hết đều phát sáng. Những ánh sáng đó hoặc là xanh, hoặc là lam hoặc đỏ hoặc vàng, trắng, đen... Trong đó có một chiếc đỉnh nhỏ thời nhà Thương là phát ra ánh sáng xanh đậm nhất, ánh sáng đó tương tự như ánh sáng phát ra từ chiếc vòng hoa trên tay cô vậy.
Còn những món đồ trưng bày trong khu đồ giả thì hầu như đều không hề phát sáng.
Dương Tử Mi đã hiểu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu là đồ thật thì cô có thể thấy được ánh sáng do chúng phát ra, còn nếu là đồ giả thì sẽ không có bất kỳ ánh sáng nào. Chẳng lẽ đây chính là vật khí mà trong sách hay nhắc đến?
Nếu như cô có khả năng phát hiện đâu là đồ thật, đâu là đồ giả, vậy thì cô không phải là có thể trở thành Vua Mua Hàng Giá Hời rồi sao?
Nghĩ đến chuyện ba ngàn biến thành một trăm năm mươi ngàn của ông lão lúc nãy, gương mặt bé nhỏ của cô phấn khởi hẳn.
Dương Tử Mi lập tức chạy ra và gia nhập vào hàng người đang xếp hàng chờ giám định kia.
Một người nọ thấy cô đứng xếp hàng, liền hiếu kỳ hỏi:
- Cô bé, bé đến đây làm gì thế?
- Con cũng muốn giám định đồ của con.
Dương Tử Mi mỉm cười ngây thơ, vừa nói vừa giơ chiếc vòng hoa nhỏ trong tay mình ra.
- Ha ha, một cô bé nhỏ như con mà cũng muốn phát tài à, cha mẹ con đâu?
Người đó khẽ cười nói.
- Có ai qui định là con nít không được phát tài đâu? Nói không chừng số con may mắn thì sao?
Dương Tử Mi ra vẻ nũng nịu, liếc người đó một cái nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro