Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài
Chương 33: Mua Đồ Cổ Giá Hời (4)
Ngải Hề Hề
2024-07-24 08:13:09
Mọi người nhìn chiếc vòng hoa đó với vẻ trầm trồ ngưỡng mộ, như thể nó là một món đồ vô cùng quý giá mà tất cả họ đều muốn mang về nhà.
Đối với người thích chơi đồ cổ mà nói thì có được một món đồ bằng đồng thời nhà Thương với kỹ thuật mạ vàng xưa nay hiếm có như thế thì cũng không khác nào họ đang sở hữu một món báu vật vô giá.
Mọi người vừa ngưỡng mộ nhưng cũng vừa có chút ganh tỵ.
Tống Huyền nhìn Dương Tử Mi nói:
- Cô bé, chiếc vòng hoa này của con rất quý hiếm, con còn nhỏ nên chú muốn trao đổi với người nhà con để mua lại. Giờ con có thể cho chú biết điện thoại nhà con được chưa?
Tống Huyền là một người kinh doanh chân chính nổi tiếng, xưa nay chưa từng gạt ai, kể cả con nít, thế nên uy tín cũng vang xa trong giới kinh doanh. Lúc nãy, Tống Huyền hoàn toàn có thể không thừa nhận giá trị của chiếc vòng hoa này, sau đó có thể dùng một, hai trăm đồng hoặc nhiều nhất là một ngàn để mua lại chiếc vòng của Dương Tử Mi. Nhưng Tống Huyền không làm vậy, bởi vì nếu làm thế là đi ngược lại với nguyên tắc làm người của anh.
Nhưng bây giờ anh cũng không yên tâm đưa chiếc vòng quý giá đó cho Dương Tử Mi. Anh lo là sẽ có người nổi lòng tham và sẽ cướp mất chiếc vòng này, ngoài ra anh càng không thể giao dịch với một đứa trẻ chỉ mới năm tuổi được.
- Cha con đang ở trong bệnh viện, nhưng chú có thể nói giá với con trước.
Kiếp trước Dương Tử Mi đã lê la ở đây rất nhiều lần nên cô biết Tống Huyền là người rất có uy tín, vì thế cô cũng vô cùng yên tâm khi trao đổi với anh.
- Con có thể quyết định sao?
- Đây là món đồ con mua được, con muốn làm sao với nó cha con cũng sẽ không nói gì đâu. Tống đại sư cứ đưa ra giá tốt một chút cho con là được, con nhận được tiền sẽ mang về đưa cho cha con.
- Tiệm của chú vừa nhỏ vừa không có lời nhiều, nên cũng không thể đưa ra giá quá cao cho con, chú nhiều nhất cũng chỉ có thể đưa ra giá ba trăm năm mươi ngàn thôi.
Tống Huyền nghĩ một chút mới nói. Anh tuy là người thành thật, nhưng cũng là người làm ăn nên giá anh đưa ra không cao cũng không thấp để hai bên có thể thương lượng giá cả đến khi cả hai đều thấy hài lòng.
- Tôi trả bốn trăm ngàn!
Bên ngoài đột nhiên có giọng của một người lớn tuổi truyền vào. Mọi người quay đầu nhìn ra cửa thì thấy một ông lão dẫn theo một đứa bé trai bước vào. Nhìn thấy đứa bé đó, Dương Tử Mi bất giác mở to mắt nhìn.
Đứa bé kia không ai khác chính là Mẫn Cương, người mà kiếp trước cô thầm thương trộm nhớ. Lần trước, lúc ngồi xe về nhà cô đã gặp qua một lần. Lần này không ngờ lại có thể gặp lại ở đây.
Tuy nhiên, hiện tại, Dương Tử Mi nhìn Mẫn Cương với tâm trạng và ý nghĩ của một cô gái hai mươi tám tuổi, nên cô có cảm giác rất kỳ lạ.
- Hi hi!
Mẫn Cương hình như cũng nhận ra Dương Tử Mi nên vừa vào tới đã lè lưỡi nhát ma cô.
Dương Tử Mi không hiểu tại sao mỗi lần Mẫn Cương gặp cô đều lè lưỡi nhát ma cô.
- Ông Mẫn?
Tống Huyền tuy không vui nhưng thái độ vẫn luôn tỏ ra kính trọng và lịch sự. Mẫn Ngọc Lâm là tỉnh trưởng đã về hưu và rất có thế lực ở thành phố A, nên cũng không phải là người có thể đắc tội được.
Hơn nữa, giao dịch trong giới chơi đồ cổ trước giờ đều có qui tắc là ai ra giá cao thì người đó thắng.
Mẫn Ngọc Lâm tiến vào và khẽ cúi đầu chào nhưng ánh mắt thì lại nhìn chằm chằm vào chiếc vòng hoa trên tay Tống Huyền.
Mẫn Ngọc Lâm là người đặc biệt say mê các món đồ đồng thời nhà Thương. Lúc nãy ông đứng bên ngoài, nghe Tống Huyền nói chiếc vòng kia chính là một món đồ đồng với kỹ thuật mạ vàng trước nay chưa từng được nhắc đến trong lịch sử cổ vật nên đương nhiên ông không thể bỏ qua món đồ quý giá như thế. Hơn nữa, mấy năm nay, giá cả của đồ đồng thời nhà Thương cứ tăng liên tục không giảm.
Nghe có người ra giá bốn trăm ngàn, những người xung quanh càng xôn xao hơn và cũng không ngừng tiếc rẻ số mình không được may mắn như thế.
Nếu ra giá bốn trăm năm mươi ngàn thì Tống Huyền cũng có thể chấp nhận giá này, bởi vì dù sao thì giá trị của chiếc vòng hoa kia trong tương lai có thể sẽ trở nên vô giá nên Tống Huyền hoàn toàn có thể dùng nó làm bảo vật trấn tiệm.
Nhưng, Tống Huyền cũng biết Mẫn Ngọc Lâm là người say mê đồ cổ thời nhà Thương, đồng thời cũng là một người bụng dạ hẹp hòi, nhỏ nhen, có thù ắt báo. Thế nên nếu anh ra giá cao hơn để tranh chiếc vòng đó với Mẫn Ngọc Lâm thì chắc chắn sẽ bị ông ấy báo thù. Nghĩ vậy, nên Tống Huyền cũng đành từ bỏ cơ hội mua được món đồ cổ vô giá kia. Anh tiếc rẻ quay sang nói với Mẫn Ngọc Lâm:
- Đây là chiếc vòng của cô bé này, ông Mẫn muốn mua thì có thể trao đổi với cô bé.
Đối với người thích chơi đồ cổ mà nói thì có được một món đồ bằng đồng thời nhà Thương với kỹ thuật mạ vàng xưa nay hiếm có như thế thì cũng không khác nào họ đang sở hữu một món báu vật vô giá.
Mọi người vừa ngưỡng mộ nhưng cũng vừa có chút ganh tỵ.
Tống Huyền nhìn Dương Tử Mi nói:
- Cô bé, chiếc vòng hoa này của con rất quý hiếm, con còn nhỏ nên chú muốn trao đổi với người nhà con để mua lại. Giờ con có thể cho chú biết điện thoại nhà con được chưa?
Tống Huyền là một người kinh doanh chân chính nổi tiếng, xưa nay chưa từng gạt ai, kể cả con nít, thế nên uy tín cũng vang xa trong giới kinh doanh. Lúc nãy, Tống Huyền hoàn toàn có thể không thừa nhận giá trị của chiếc vòng hoa này, sau đó có thể dùng một, hai trăm đồng hoặc nhiều nhất là một ngàn để mua lại chiếc vòng của Dương Tử Mi. Nhưng Tống Huyền không làm vậy, bởi vì nếu làm thế là đi ngược lại với nguyên tắc làm người của anh.
Nhưng bây giờ anh cũng không yên tâm đưa chiếc vòng quý giá đó cho Dương Tử Mi. Anh lo là sẽ có người nổi lòng tham và sẽ cướp mất chiếc vòng này, ngoài ra anh càng không thể giao dịch với một đứa trẻ chỉ mới năm tuổi được.
- Cha con đang ở trong bệnh viện, nhưng chú có thể nói giá với con trước.
Kiếp trước Dương Tử Mi đã lê la ở đây rất nhiều lần nên cô biết Tống Huyền là người rất có uy tín, vì thế cô cũng vô cùng yên tâm khi trao đổi với anh.
- Con có thể quyết định sao?
- Đây là món đồ con mua được, con muốn làm sao với nó cha con cũng sẽ không nói gì đâu. Tống đại sư cứ đưa ra giá tốt một chút cho con là được, con nhận được tiền sẽ mang về đưa cho cha con.
- Tiệm của chú vừa nhỏ vừa không có lời nhiều, nên cũng không thể đưa ra giá quá cao cho con, chú nhiều nhất cũng chỉ có thể đưa ra giá ba trăm năm mươi ngàn thôi.
Tống Huyền nghĩ một chút mới nói. Anh tuy là người thành thật, nhưng cũng là người làm ăn nên giá anh đưa ra không cao cũng không thấp để hai bên có thể thương lượng giá cả đến khi cả hai đều thấy hài lòng.
- Tôi trả bốn trăm ngàn!
Bên ngoài đột nhiên có giọng của một người lớn tuổi truyền vào. Mọi người quay đầu nhìn ra cửa thì thấy một ông lão dẫn theo một đứa bé trai bước vào. Nhìn thấy đứa bé đó, Dương Tử Mi bất giác mở to mắt nhìn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đứa bé kia không ai khác chính là Mẫn Cương, người mà kiếp trước cô thầm thương trộm nhớ. Lần trước, lúc ngồi xe về nhà cô đã gặp qua một lần. Lần này không ngờ lại có thể gặp lại ở đây.
Tuy nhiên, hiện tại, Dương Tử Mi nhìn Mẫn Cương với tâm trạng và ý nghĩ của một cô gái hai mươi tám tuổi, nên cô có cảm giác rất kỳ lạ.
- Hi hi!
Mẫn Cương hình như cũng nhận ra Dương Tử Mi nên vừa vào tới đã lè lưỡi nhát ma cô.
Dương Tử Mi không hiểu tại sao mỗi lần Mẫn Cương gặp cô đều lè lưỡi nhát ma cô.
- Ông Mẫn?
Tống Huyền tuy không vui nhưng thái độ vẫn luôn tỏ ra kính trọng và lịch sự. Mẫn Ngọc Lâm là tỉnh trưởng đã về hưu và rất có thế lực ở thành phố A, nên cũng không phải là người có thể đắc tội được.
Hơn nữa, giao dịch trong giới chơi đồ cổ trước giờ đều có qui tắc là ai ra giá cao thì người đó thắng.
Mẫn Ngọc Lâm tiến vào và khẽ cúi đầu chào nhưng ánh mắt thì lại nhìn chằm chằm vào chiếc vòng hoa trên tay Tống Huyền.
Mẫn Ngọc Lâm là người đặc biệt say mê các món đồ đồng thời nhà Thương. Lúc nãy ông đứng bên ngoài, nghe Tống Huyền nói chiếc vòng kia chính là một món đồ đồng với kỹ thuật mạ vàng trước nay chưa từng được nhắc đến trong lịch sử cổ vật nên đương nhiên ông không thể bỏ qua món đồ quý giá như thế. Hơn nữa, mấy năm nay, giá cả của đồ đồng thời nhà Thương cứ tăng liên tục không giảm.
Nghe có người ra giá bốn trăm ngàn, những người xung quanh càng xôn xao hơn và cũng không ngừng tiếc rẻ số mình không được may mắn như thế.
Nếu ra giá bốn trăm năm mươi ngàn thì Tống Huyền cũng có thể chấp nhận giá này, bởi vì dù sao thì giá trị của chiếc vòng hoa kia trong tương lai có thể sẽ trở nên vô giá nên Tống Huyền hoàn toàn có thể dùng nó làm bảo vật trấn tiệm.
Nhưng, Tống Huyền cũng biết Mẫn Ngọc Lâm là người say mê đồ cổ thời nhà Thương, đồng thời cũng là một người bụng dạ hẹp hòi, nhỏ nhen, có thù ắt báo. Thế nên nếu anh ra giá cao hơn để tranh chiếc vòng đó với Mẫn Ngọc Lâm thì chắc chắn sẽ bị ông ấy báo thù. Nghĩ vậy, nên Tống Huyền cũng đành từ bỏ cơ hội mua được món đồ cổ vô giá kia. Anh tiếc rẻ quay sang nói với Mẫn Ngọc Lâm:
- Đây là chiếc vòng của cô bé này, ông Mẫn muốn mua thì có thể trao đổi với cô bé.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro