Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài
Chương 336: Long trục thiên trở về (1)
Ngải Hề Hề
2024-07-24 08:13:09
Chị ơi, thẻ bài bươm bướm bắt đầu có hiệu nghiệm rồi.
Tiều Thiên vô cùng hưng phấn kêu hô ầm ĩ bên ngoài lồng kính.
Tâm tình Dương Tử Mi cũng đột nhiên vô cùng kích động, cô lẳng lặng rút một tấm thẻ bài bươm bướm tinh xảo từ trong túi áo ra, im lặng nhìn nó. Tấm thẻ bài lóe lên những ánh vàng chói mắt, rồi lúc đó, sợi tơ quỷ dị kia bị cắt rời ra, từng đoạn từng đoạn.
Chân tay Dương Tử Mi không bị bó buộc gì nữa, cô nhặt tấm thẻ bài bươm bướm ở dưới đất lên, một tay vung ra, đập nát chiếc lồng kính, bước ra ngoài.
- Chị giỏi quá, thật lợi hại!
Tiểu Thiên vui sướng vỗ tay, sau đó vươn đôi tay ra kéo lấy Dương Tử Mi:
- Chị em mình mau đi thôi, đợi lúc nữa thì tên khốn nạn Mịch La kia sẽ quay lại mất.
Lúc này, toàn thân Dương Tử Mi ngùn ngụt bốc lên một cỗ sát khí.
Thế mà lại dám coi cô là quỷ!
Thù hận này đã ghi tạc trong lòng, bây giờ trước tiên phải trốn thoát đã, thù này lẽ nào có thể quên báo?
Có điều, cô biết, bây giờ khả năng của cô chưa đủ, hàng ngàn con độc vật kia làm khí âm sát của cô không thể nào đả thương được lão, chúng giống như một cái Kim Chung Tráo (*) bao phủ lấy người lão, khiến cô không thể lại gần.
Hơn nữa con rắn hổ bướm trên người lão cũng vô cùng quỷ dị, cứng đầu.
Để đối phó với bọn chúng, nhất định phải có sự trợ giúp đắc lực của pháp khí hoặc một lưỡi dao thật sắc nhọn mới được.
Ba mươi sáu kế, chạy bây giờ là thượng sách, trở về rồi mình sẽ nghĩ cách sau.
Dương Tử Mi niệm thần chú, Tiểu Thiên ở phía sau cô, dùng tốc độ nhanh nhất có thể, trốn thoát khỏi cái nơi địa ngục này.
Về đến nhà, mở cửa ra, đột nhiên nhìn thấy Long Trục Thiên bên trong!
- Mi Mi!
Long Trục Thiên nhìn thấy cô, vô cùng kích động, vọt chạy tới nắm lấy tay cô hỏi:
- Có phải đã xảy ra việc gì không?
Nhìn thấy Long Trục Thiên, bộ dáng kinh hoàng hoảng sợ lúc trước của Dương Tử Mi dần dần tiêu tan, cô an tâm trở lại. Cô nghĩ đến những việc mình đã trải qua, suýt chút nữa mình đã trở thành cái xác không hồn, làm một con quỷ, giọt nước mắt mang sự ấm ức và sợ hãi từ sâu trong khóe mắt lập tức trào ra, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Giờ đây cô bình yên dựa vào lồng ngực rộng lớn săn chắc nóng ấm của Long Trục Thiên, thuật lại từng sự việc mình đã trải qua một cách rõ ràng cho anh nghe.
Long Trục Thiên vừa nghe xong, khuôn mặt lập tức biến sắc đen xì, đôi mắt đen sâu dần dần tràn ngập nộ khí, trông vô cùng đáng sợ.
Anh cúi xuống, nhẹ hôn lên mái tóc Dương Tử Mi:
- Bây giờ anh sẽ đi giết bọn độc ác kia!
Nghĩ đến những hành động tà ác quỷ dị của Mịch La, Dương Tử Mi khẩn trương kéo Long Trục Thiên lại:
- Anh đừng quá xúc động, tên đó không phải người bình thường, ông ta có thể điều khiển con rắn độc kia công kích em. Hơn nữa, sát khí của bản thân ông ta cũng rất nặng, không dễ giết được ông ta đâu.
- Anh không sợ!
Long Trục Thiên chỉ cần nghĩ đến những việc mà Dương Tử Mi đã phải chịu đựng, nộ khí liền bừng bừng không thể nào giảm đi được.
Vừa nãy, anh vội vàng trở về, vừa đẩy cửa ra, phát hiện hoa cỏ bên trong chết khô, mảnh chậu sành vỡ lung tung, lại còn có xác mấy con rắn độc, trong lòng anh vô cùng run sợ lo lắng.
Vừa định ra ngoài tìm cô, thì cô đã quay trở lại vừa chật vật vừa hoảng sợ.
Anh làm sao có thể để cho phép cái tên làm tổn thương cô kia tồn tại trên thế giới này?
- Trục Thiên, trên người anh có mang theo đồ vật gì như dao sắc chẳng hạn không?
Dương Tử Mi cũng muốn sớm giết chết tên Mịch La kia, nếu không, mỗi phút mỗi giây cô đều thấy bất an trong lòng.
- Anh có súng!
Long Trục Thiên rút ra một khẩu súng lục Desert Eagle màu đen bạc.
Dương Tử Mi nghĩ đến con rắn hổ bướm kia!
Cô đã dùng nguyên khí bắn ra lực công kích của âm sát khí vô cùng mạnh, sức mạnh tuyệt đối không thua kém gì với cường độ của viên đạn bắn ra.
Súng, có thể cũng không thể đối phó được với nó.
Trừ phi là một con dao vô cùng sắc bén.
- Chị ơi, em thấy súng không có tác dụng đối với Mịch La đâu. Em đã nhìn thấy có người dùng súng tiểu liên bắn lão, mà lão vẫn chẳng bị làm sao cả.
Tiều Thiên ở bên cạnh nói vào.
Tiểu Thiên là âm linh thể, chỉ người có thiên nhãn như Dương Tử Mi hoặc như con mắt âm dương của Lam Nha Nha mới có thể nhìn thấy được, vì vậy Long Trục Thiên cũng không nhìn thấy được.
***
(*): Kim Chung Tráo: là một tuyệt học của Thiếu Lâm, đây là một môn ngạhh công, rèn luyện cơ thể cứng rắn, cường tráng.
Tiều Thiên vô cùng hưng phấn kêu hô ầm ĩ bên ngoài lồng kính.
Tâm tình Dương Tử Mi cũng đột nhiên vô cùng kích động, cô lẳng lặng rút một tấm thẻ bài bươm bướm tinh xảo từ trong túi áo ra, im lặng nhìn nó. Tấm thẻ bài lóe lên những ánh vàng chói mắt, rồi lúc đó, sợi tơ quỷ dị kia bị cắt rời ra, từng đoạn từng đoạn.
Chân tay Dương Tử Mi không bị bó buộc gì nữa, cô nhặt tấm thẻ bài bươm bướm ở dưới đất lên, một tay vung ra, đập nát chiếc lồng kính, bước ra ngoài.
- Chị giỏi quá, thật lợi hại!
Tiểu Thiên vui sướng vỗ tay, sau đó vươn đôi tay ra kéo lấy Dương Tử Mi:
- Chị em mình mau đi thôi, đợi lúc nữa thì tên khốn nạn Mịch La kia sẽ quay lại mất.
Lúc này, toàn thân Dương Tử Mi ngùn ngụt bốc lên một cỗ sát khí.
Thế mà lại dám coi cô là quỷ!
Thù hận này đã ghi tạc trong lòng, bây giờ trước tiên phải trốn thoát đã, thù này lẽ nào có thể quên báo?
Có điều, cô biết, bây giờ khả năng của cô chưa đủ, hàng ngàn con độc vật kia làm khí âm sát của cô không thể nào đả thương được lão, chúng giống như một cái Kim Chung Tráo (*) bao phủ lấy người lão, khiến cô không thể lại gần.
Hơn nữa con rắn hổ bướm trên người lão cũng vô cùng quỷ dị, cứng đầu.
Để đối phó với bọn chúng, nhất định phải có sự trợ giúp đắc lực của pháp khí hoặc một lưỡi dao thật sắc nhọn mới được.
Ba mươi sáu kế, chạy bây giờ là thượng sách, trở về rồi mình sẽ nghĩ cách sau.
Dương Tử Mi niệm thần chú, Tiểu Thiên ở phía sau cô, dùng tốc độ nhanh nhất có thể, trốn thoát khỏi cái nơi địa ngục này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Về đến nhà, mở cửa ra, đột nhiên nhìn thấy Long Trục Thiên bên trong!
- Mi Mi!
Long Trục Thiên nhìn thấy cô, vô cùng kích động, vọt chạy tới nắm lấy tay cô hỏi:
- Có phải đã xảy ra việc gì không?
Nhìn thấy Long Trục Thiên, bộ dáng kinh hoàng hoảng sợ lúc trước của Dương Tử Mi dần dần tiêu tan, cô an tâm trở lại. Cô nghĩ đến những việc mình đã trải qua, suýt chút nữa mình đã trở thành cái xác không hồn, làm một con quỷ, giọt nước mắt mang sự ấm ức và sợ hãi từ sâu trong khóe mắt lập tức trào ra, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Giờ đây cô bình yên dựa vào lồng ngực rộng lớn săn chắc nóng ấm của Long Trục Thiên, thuật lại từng sự việc mình đã trải qua một cách rõ ràng cho anh nghe.
Long Trục Thiên vừa nghe xong, khuôn mặt lập tức biến sắc đen xì, đôi mắt đen sâu dần dần tràn ngập nộ khí, trông vô cùng đáng sợ.
Anh cúi xuống, nhẹ hôn lên mái tóc Dương Tử Mi:
- Bây giờ anh sẽ đi giết bọn độc ác kia!
Nghĩ đến những hành động tà ác quỷ dị của Mịch La, Dương Tử Mi khẩn trương kéo Long Trục Thiên lại:
- Anh đừng quá xúc động, tên đó không phải người bình thường, ông ta có thể điều khiển con rắn độc kia công kích em. Hơn nữa, sát khí của bản thân ông ta cũng rất nặng, không dễ giết được ông ta đâu.
- Anh không sợ!
Long Trục Thiên chỉ cần nghĩ đến những việc mà Dương Tử Mi đã phải chịu đựng, nộ khí liền bừng bừng không thể nào giảm đi được.
Vừa nãy, anh vội vàng trở về, vừa đẩy cửa ra, phát hiện hoa cỏ bên trong chết khô, mảnh chậu sành vỡ lung tung, lại còn có xác mấy con rắn độc, trong lòng anh vô cùng run sợ lo lắng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa định ra ngoài tìm cô, thì cô đã quay trở lại vừa chật vật vừa hoảng sợ.
Anh làm sao có thể để cho phép cái tên làm tổn thương cô kia tồn tại trên thế giới này?
- Trục Thiên, trên người anh có mang theo đồ vật gì như dao sắc chẳng hạn không?
Dương Tử Mi cũng muốn sớm giết chết tên Mịch La kia, nếu không, mỗi phút mỗi giây cô đều thấy bất an trong lòng.
- Anh có súng!
Long Trục Thiên rút ra một khẩu súng lục Desert Eagle màu đen bạc.
Dương Tử Mi nghĩ đến con rắn hổ bướm kia!
Cô đã dùng nguyên khí bắn ra lực công kích của âm sát khí vô cùng mạnh, sức mạnh tuyệt đối không thua kém gì với cường độ của viên đạn bắn ra.
Súng, có thể cũng không thể đối phó được với nó.
Trừ phi là một con dao vô cùng sắc bén.
- Chị ơi, em thấy súng không có tác dụng đối với Mịch La đâu. Em đã nhìn thấy có người dùng súng tiểu liên bắn lão, mà lão vẫn chẳng bị làm sao cả.
Tiều Thiên ở bên cạnh nói vào.
Tiểu Thiên là âm linh thể, chỉ người có thiên nhãn như Dương Tử Mi hoặc như con mắt âm dương của Lam Nha Nha mới có thể nhìn thấy được, vì vậy Long Trục Thiên cũng không nhìn thấy được.
***
(*): Kim Chung Tráo: là một tuyệt học của Thiếu Lâm, đây là một môn ngạhh công, rèn luyện cơ thể cứng rắn, cường tráng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro